Tuyệt Đại Con Rể

Chương 320



Trong lòng càng suy nghĩ càng loạn thành một mớ, Trần Huyền cắn chặt môi.

Quên đi, cho dù Lăng Thành không đến nhưng theo kế hoạch cô nhất định phải rời khỏi đảo Thông Thiên.

Đêm nay chính là cơ hội tốt nhất. Nếu như bỏ lỡ, chắc chắn sẽ chẳng có cơ hội thứ hai nào tốt đẹp như vậy nữa.



Tám giờ tối.

Ở đại sảnh, tiệc rượu đã đến phần cao trào. Mọi người đều cụng ly, uống đến tận hứng.

Trần Huyền cũng nâng chén uống vài ly rượu, sau đó lấy lý do không thoải mái nói với Thông Thiên giáo chủ, mượn cớ quay trở về phòng.

Thông Thiên giáo chủ không hề nhận ra điểm khác thường, rằng vợ mình không phải là một người hay uống rượu.

Ở trong phòng, Trần Huyền lúc này chỉ mặc một chiếc váy trắng bình thường. Cô rất xinh đẹp, vậy nên nếu ăn mặc cầu kì một chút liền dễ dẫn đến sự chú ý không đáng có.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Trần Huyền đốt đuốc, sau đó trực tiếp ném lên giường.

Chỉ trong tích tắc, ngọn lửa bùng cháy, nhanh chóng theo hướng gió cháy tràn lan sang cả những nơi khác.

Trần Huyền mím chặt môi, không một chút lưu luyến xoay người chạy tới con đường mòn ở phía sau núi.

Cô đã dự liệu cho việc mình sẽ gặp một số chướng ngại vật trên đường đi. Thế nhưng không ngờ, mọi chuyện so với tưởng tượng thuận lợi hơn rất nhiều. Trần Huyền lúc này đã đi đến cạnh bờ biển.

Tùy tiện tìm một chiếc thuyền đánh cá, Trần Huyền leo lên thuyền, tìm cách lái đi. Thuyền đánh cá chậm rãi khởi động chuyển hướng, cô quay đầu nhìn đảo Thông Thiên lúc bấy giờ đỏ cháy đỏ rực cả vùng trời, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

Rốt cuộc, chính mình đã có thể rời khỏi nơi này rồi.

Thời điểm này, hình ảnh của Lăng Thành ngập tràn trong tâm trí Trần Huyền.

Lăng Thành, anh đang ở đâu, tại sao anh không đến tìm em…Em, hiện tại em đi đến thành phố Đại Phong tìm anh đây.

Trần Huyền cắn chặt môi mạnh đến mức muốn bật máu.

Chiếc thuyền đánh cá bị hỏng này chạy rất chậm, sau một đêm lênh đênh trên biển, Trần Huyền đã đến được thành phố Đại Phong.

Rời khỏi đảo Thông Thiên, hiển nhiên cô vô cùng vui mừng. Nhưng thời điểm đặt chân lên bờ, cô mới nhận ra mình gặp nhiều khó khăn tới như vậy.

Cô chỉ biết Lăng Thành hiện tại đang ở thành phố Đại Phong, nhưng chưa bao giờ hỏi đối phương chính xác đang ở đâu. Quan trọng hơn cả, Trần Huyền đã sống trên đảo Thông Thiên hơn mấy năm, cô không hề biết sử dụng điện thoại di động.

Hiện tại nếu muốn liên lạc với Lăng Thành là chuyện đặc biệt khó khăn. Giữa thành phố Đại Phong rộng lớn như thế này, cô có thể đi đâu để tìm Lăng Thành bây giờ.

Phải làm sao đây?

Đứng trên bờ biển, gương mặt xinh đẹp của Trần Huyền tràn ngập mơ hồ cùng lo lắng.

“Người đẹp, cô có cần giúp đỡ không?”

Đúng lúc này, một người đàn ông đầu tóc nhuộm vàng cười hì hì tiến đến.

Đối phương tên Tam Lai, là tên lưu manh ở địa phương này, ngày thường nhàn rỗi quen tay chuyên trộm cắp vặt.

Trước khi Trần Huyền cập bến lên bờ, Tam Lai đã sớm chú ý tới cô.

Với kinh nghiệm trộm cắp nhiều năm, Tam Lai chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được chiếc túi trong tay Trần Huyền vô cùng có giá trị! Trong đó ắt hẳn có rất nhiều món trang sức đắt tiền!

Tên kia quả thật đoán không sai. Chiếc túi trên tay Trần Huyền là do cô đặc biệt yêu cầu tìm người thiết kế. Toàn bộ túi đều được làm từ chất liệu vàng mềm, đây là loại chất liệu vô cùng hiếm có! Dù gọi là vàng nhưng cảm giác dùng tay chậm lên mượt mà hệt như vải dệt thượng hạng vậy!

Khi Trần Huyền rời khỏi đảo Thông Thiên, cô cũng mang theo rất nhiều đồ trang sức. Trần Huyền biết rằng những món trang sức này có thể đổi được rất nhiều tiền.

Vì đi vội nên bên ngoài túi xách vẫn để lộ ra một chuỗi vòng tay mã não.

Tam Lai cực kì hưng phấn! Haha, hôm nay xem ra mình phát tài rồi!

Tam Lai rời mắt khỏi túi xách, len lén đánh giá Trần Huyền ở trước mặt mình.

Đẹp, thật sự rất xinh đẹp.

Người phụ nữ này mang khí chất vô cùng cao quý, trang nhã lại dịu dàng. Người như thế này, chỉ xứng đáng đứng ở vị trí trên cao, được tất cả xoay quanh hầu hạ.

“Ực.”

Tam Lai nuốt nước bọt, dằn lại cái nhìn nóng bỏng của mình, lại tiếp tục hỏi.

“Người đẹp, cần giúp đỡ gì không?”

“Cám ơn, không cần.”

Trần Huyền không chút suy nghĩ, lập tức trả lời.

Nói xong cô hướng thẳng về con đường phía trước mà đi.

Trần Huyền đã tính toán kỹ càng, sau khi tới thành phố Đại Phong cô sẽ lập tức đổi toàn bộ trang sức đá quý có trong túi thành tiền mặt, rồi đi tìm Lăng Thành.

Tam Lai đương nhiên không dễ dàng từ bỏ như vậy, bước nhanh theo sau cười nói.

“Người đẹp, nhìn cô giống như người từ nơi khác lần đầu tới đây vậy. Tôi chỉ muốn giúp đỡ cô thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.”

Trần Huyền thả chậm bước chân, nghiêng đầu hỏi.

“Tôi tới đây tìm người. Anh có biết người tên Lăng Thành không?”

Mặc dù đối phương trông không giống người tốt cho lắm, tuy nhiên nhỡ đâu hắn ta có thể biết Lăng Thành thì sao?

Lăng Thành?

Đôi mắt Tam Lam thoáng lóe lên, mở miệng dò hỏi.

“Ý người đẹp là Lăng Thành, học sinh của học viện Ánh Dương đúng không?’

Tam Lai thường đi lang thang trong chợ, chuyện phiếm cũng biết rất nhiều. Lăng Thành trước đây là con rể của nhà họ Tống thế nhưng sau đó lại ầm ĩ xuất hiện tại đám cưới của Tiêu Diệu Vân, lại còn bị Diệu Huyền sư thái đánh cho trọng thương. Những chuyện như thế này, Tam Lai sao có thể không biết.

Trần Huyền hài lòng, liên tục gật đầu.

"Đúng, đúng, chính là người đó. Cậu có biết Lăng Thành sống ở đâu không?”

Tam Lai vỗ ngực cam đoan.

“Người đẹp hỏi đúng người rồi. Tôi và Lăng Thành cũng được xem như là bạn bè. Tôi thường xuyên đến nhà cậu ta uống rượu, đương nhiên phải biết nơi cậu ta ở rồi!”

Nghe vậy Trần Huyền hai mắt sáng như sao, vội tiến lên một bước hỏi dồn.

“Vậy cậu có thể mang tôi đi tìm anh ấy không?”

Tôi chờ mãi câu nói này của cô đấy chứ!

Tam Lam tươi cười, tỏ vẻ làm việc tốt thì không ngại gian khổ

“Đương nhiên là được. Dù sao tôi và Lăng Thành cũng là bạn bè, hai người như một, làm sao có thể bỏ qua không giúp người đẹp đây?”

Vừa nói, Tam Lai vừa chỉ tay về phía trước.

“Lăng Thành hiện tại đang sống ở đó. Nào, để tôi dẫn cô đi.”

Vừa dứt lời, Tam Lai lập tức đi lên trước để dẫn đường.

Trần Huyền nhanh chóng bám sát theo sau. Giờ phút này, cô vui mừng không sao kể xiết, cứ mường tượng đến viễn cảnh sẽ được gặp Lăng Thành, trong lòng cô lại run lên.

Có điều trên đường đi, cô vẫn không nhịn được, liên tục hỏi thêm vài câu liên quan đến Lăng Thành để thử thách Tam Lai.

Tam Lai lưu loát trả lời từng vấn đề một, lời nói ra đều dựa trên những gì mình đã nghe được. Dù sao thì Lăng Thành cũng là một người nổi tiếng ở thành phố Đại Phong. Chưa kể trong khoảng thời gian gần đây, những việc Lăng Thành làm đã nhấc lên vô vàn sóng gió. Đầu tiên là gây dựng tên tuổi ở đại hội giết sư tử, sau đó lại gây ồn ào trong đám cưới của người khác.

Tất cả những chuyện này, đều do mọi người ở thành phố Đại Phong truyền tai nhau.

Lúc này, Trần Huyền đã triệt để tin tưởng Tam Lai, hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng, nếu đối phương không phải bạn của Lăng Thành, làm sao có thể biết được nhiều điều về anh ấy tới như vậy?

Rất nhanh, cô và Tam Lai đã đi tới bên dưới một tiểu khu.

Tiểu khu này dường như đã được xây từ nhiều năm về trước, không có quá nhiều hộ gia đình còn ở tại nơi đây.

Tam Lai dắt Trần Huyền đi thẳng vào bên trong.

Đối phương mở cửa, dẫn cô đi tới hành lang sảnh chính.