Tuyệt Đại Con Rể

Chương 321



Khu nhà này rất cũ kỹ, cũng không có thang máy. Đi bộ tới lầu hai, Tam Lai liền dừng bước, nói với phu nhân giáo chủ: "Người đẹp, Lăng Thành đang ở tại chỗ này, cô đi gõ cửa đi."

Trần Huyền ừ một tiếng, liền đi tới trước cửa.

Kết quả đúng lúc này, Tam Lai đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, thừa dịp Trần Huyền không chú ý liền cướp mất chiếc túi trong tay Trần Huyền, ngay sau đó quay đầu bỏ chạy.

"Ngươi." Trần Huyền hốt hoảng kêu lên một tiếng. Trần Huyền không ngờ rằng, người này đột nhiên cướp đi túi của cô ta. Không phải hắn là bạn của Lăng Thành sao? Sao có thể vô liêm sỉ đến như vậy được?

Trần Huyền vẫn sinh hoạt tại đảo Thông Thiên, là phu nhân giáo chủ cao cao tại thượng. Đã bao giờ bị người khác lừa gạt chứ?

Chờ Trần Huyền phản ứng lại, Tam Lai đã cao chạy xa bay rồi. Nha𝐧h 𝐧hấ𝐭 𝐭ại + 𝐭𝐫 𝗎m𝐭𝐫𝗎𝑦𝖊𝐧.𝘝𝐧 +

Trần Huyền cắn môi, tức giận, thân thể phát run. Nhưng Trần Huyền không đuổi theo. Quả thật chiếc túi kia có nhiều tiền. Nhưng sau khi Trần Huyền tìm được Lăng Thành rồi, chỗ tiền kia cũng thành vô dụng.

Trong lòng nghĩ vậy, Trần Huyền liền gõ vào cánh cửa căn nhà trên lầu hai.

“Cốc cốc.”

Phu nhân giáo chủ lòng tràn đầy kích động, chờ mong Lăng Thành mở ra cửa.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị mở ra, một người phụ nữ trung niên thân hình đẫy đà xuất hiện, nhìn từ trên xuống dưới Trần Huyền, hỏi: "Cô tìm ai?"

"Tôi..." Trần Huyền lập tức trở nên vội vàng: "Tôi tìm Lăng Thành."

Cô gái này là ai? Lăng Thành là người phương nào vậy? Sao nghe tên lạ hoắc.

Người phụ nữ trung niên rất không bình tĩnh, nói: "Lăng Thành? Ở đây không có Lăng Thành nào hết. Cô đi nhầm chỗ rồi."

Nói xong câu này, người phụ nữ trung niên liền đóng cửa lại.

Cái gì?

Đi nhầm chỗ rồi?

Trần Huyền đứng ở tại chỗ, không biết làm sao, trong lòng vừa vội vừa tức.

Đến một lúc sau Trần Huyền mới ý thức được, người vừa rồi rõ ràng Nhưng một kẻ lừa đảo.

Đi ra khỏi khu dân cư, Trần Huyền chỉ cảm thấy vô cùng mờ mịt. Chẳng những không tìm được Lăng Thành, túi xách của Trần Huyền còn bị cướp đi rồi. Hiện tại trên người Trần Huyền, một chút tiền cũng không có.

"May mắn, hai quyển sách này không có chuyện gì."

Trần Huyền thì thầm tự nói với chính mình. Đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra. Sau đó Trần Huyền lấy từ trong áo ra hai quyển sách.

Đúng là hai bản Thái Huyền Chân Kinh.

Trước khi rời khỏi đảo Thông Thiên, Trần Huyền liền lén chạy đến phòng giáo chủ, lấy trộm hai quyển sách này.

Thông Thiên giáo đã quy thuận Đại lục Tận Thế, hai bản kinh thư này không thể ở lại Thông Thiên giáo.

Đây là ý tưởng của Trần Huyền. Sau khi cất kĩ lại kinh thư, Trần Huyền bắt được bước lên trên đường lớn với thái độ vui vẻ.

Nhưng không biết đi được đã bao lâu, tại nơi xa lạ này, trong lòng Trần Huyền bắt đầu thấy lo lắng.

Cô cũng không biết mình đang đi đâu. Lúc này Trần Huyền không xu dính túi, chỉ có thể ngồi ở bên một khu trung tâm thương mại. Cũng không biết ngồi bao lâu, nhìn thấy sắc trời càng ngày càng bắt đầu tối đi, Trần Huyền cũng trở nên sốt ruột.

Thành phố Đại Phong lớn như vậy, Trần Huyền cứ ngồi ở nơi này thì đến tận bao giờ mới tìm được Lăng Thành chứ? Không bằng đến hỏi hỏi người khác, xem có họ biết tin tức gì về Lăng Thành không.

Tuy rằng Trần Huyền nghĩ khả năng cô hỏi được về Lăng Thành rất nhỏ, nhưng vẫn còn hơn là ngồi không ở đây.

Lúc ấy đã là chạng vạng, khu trung tâm thương mại cũng đã sắp đóng cửa, rất nhiều người, cả trai lẫn gái cũng bắt đầu đi ra từ bên trong.

Trần Huyền do dự một lúc, sau đó đi đến trước mặt một thanh niên, hỏi một câu: "Xin lỗi, cho tôi hỏi anh có biết một người tên là Lăng Thành không?"

Tuy rằng vừa mới bị lừa, nhưng Trần Huyền thật sự không có biện pháp nào khác, đành phải đi hỏi thăm người xa lạ.

Trên người Trần Huyền hiện tại không có tiền, cũng không thể cứ ngồi mãi một chỗ mà chờ được. Cô cũng chẳng biết chờ gì, chờ đến bao giờ.

Dù bằng bất kỳ cách nào, Trần Huyền cũng phải tìm bằng được Lăng Thành.

Không ngờ được người thanh niên nọ, sau khi nhìn từ trên xuống dưới Trần Huyền liền mở miệng nói: "Nếu cô muốn tìm Lăng Thành thì đi đến nhà họ Tống."

Khi cậu thanh niên kia nói những lời này, giọng điệu đầy vẻ châm chọc. Ở thành phố Đại Phong, Lăng Thành cũng rất có tiếng, nhưng là về mặt xấu. Hầu như ai cũng từng nghe danh Lăng Thành.

Trần Huyền cũng không ngờ tới, cô ta chỉ hỏi tùy tiện một người ở trên đường mà người đó cũng biết về Lăng Thành.

Nhưng nghe cậu thanh niên nói như vậy, đôi lông mày thanh tú của Trần Huyền lại nhíu chặt lại.

Vì sao nếu muốn tìm Lăng Thành thì phải đi đến nhà họ Tống vậy?

Ngây người một lúc, Trần Huyền còn muốn hỏi tiếp nhưng cậu thanh niên kia đã xoay người đi mất rồi.

Sau đó Trần Huyền lại hỏi mấy người qua đường. Qua nhiều lần hỏi lên hỏi xuống, rốt cuộc Trần Huyền cũng hỏi ra địa chỉ nhà họ Tống, sau đó liền đi vội đến đó.

...

Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Tống.

Trong đại sảnh, bà cố nội đang ngồi ở nơi đó uống điểm tâm sáng.

Phía dưới bà cố nội còn có một đám con cháu đang ngồi. Họ đang vừa nói vừa cười, nói chuyện rất rôm rả.

Từ sau khi Giai Kỳ cùng Lăng Thành cắt đứt quan hệ, tâm tình bà cố nội vô cùng vui vẻ.

Phải nói rằng, bởi vì Lăng Thành đến nhà ở rể, cả nhà họ Tống đã trở thành trò cười của toàn thành phố Đại Phong. Hiện tại, rốt cuộc Giai Kỳ cũng đã cùng tên vô dụng, rác rưởi Lăng Thành kia cắt đứt quan hệ.

Đúng lúc này, một đứa cháu của bà cố nội bước nhanh vào nhà, nói to: "Bà nội, bà nội. Bên ngoài có một cô gái đến đây, nói muốn tìm Lăng Thành."

Tìm Lăng Thành?

Nghe thấy tên này, bà cố nội liền nhíu mày, đứng lên nói: "Đi, đi xem."

Nói xong, bà ta cũng chậm rãi bước ra phía ngoài. Nhóm con cháu ở phía sau lưng cũng đi theo bà ta.

Đứng ở trước cửa nhà họ Tống đúng là Trần Huyền.

Nhìn thấy Trần Huyền, tất cả người nhà họ Tống đều ngây ngẩn cả người.

Người đẹp đang đứng trước cửa có dáng người quyến rũ, yêu kiều, vô cùng xinh đẹp. Dù nói về khí chất, dáng người hay khuôn mặt đều là cực phẩm trong cực phẩm.

"Cô là..."

Bà cố nội nhìn Trần Huyền, nhịn không được mở miệng hỏi.

Trần Huyền mỉm cười, hỏi: "Xin hỏi, có phải Lăng Thành ở nơi này không?"

"Cô là gì của Lăng Thành?" Bà cố nội hỏi một câu.

Cùng lúc đó, nhóm con cháu đứng bên cạnh bà ta cũng đều lẳng lặng đánh giá Trần Huyền. Nhất là mấy tên thanh niên, nhìn đến nóng cả mắt.

Người đẹp có khí chất như vậy, sao lại có quan hệ gì với tên Lăng Thành kia cơ chứ?

Không phải lại là một người đàn bà khác của Lăng Thành đó chứ? Chết tiệt, tên phế vật, vô dụng như Lăng Thành không ngờ lại có số đào hoa đến vậy.

Đầu tiên là lén sau lưng Giai Kỳ cưới Tiêu Diệu Vân. Giờ lại có một người khác tìm đến tận cửa.

Ánh mắt người nhà họ Tống làm cho cả người Trần Huyền không được tự nhiên. Nhưng Trần Huyền vẫn miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Tôi là bạn của Lăng Thành."

Bạn?

Trần Huyền vừa nói dứt lời, Tống Tử Ngôn liền cười lạnh, nói: "Tôi thấy cô là một con bồ khác của Lăng Thành mới đúng chứ nhỉ? Trông cô lớn lên xinh đẹp, mặt mũi cũng sáng sủa, không ngờ lại là một cô gái không đứng đắn.”

Lời này của Tống Tử Ngôn không khác gì một mồi lửa. Ngay sau đó tất cả mọi người của nhà họ Tống đều mở miệng, nói cũng ngày càng khó nghe.

"Đúng thế, nhìn đã biết là loại chỉ biết lả lơi ong bướm rồi."

"Loại đàn bà như cô thật đáng ghê tởm."

Trong một lát, những người đó đều cùng buông lời châm chọc, khiêu khích, ngôn ngữ cũng vô cùng khó nghe.

Trần Huyền tức giận đến cả người phát run: "Mấy người... Mấy người nói cái gì vậy hả?”

Trần Huyền cảm thấy vô cùng uất ức. Ở đảo Thông Thiên nhiều năm như vậy, ai nhìn thấy cô ta cũng đều phải cung kính. Trần Huyền đã khi nào bị người chỉ thẳng vào mặt mà mắng chửi như vậy đâu.

"Được rồi, không cần nói nữa." Bà cố nội chống nạnh, lạnh lùng ngăn lại những lời nói của đám con cháu.

Ngay sau đó, bà ta nhìn Trần Huyền, nói: "Thằng Lăng Thành không có ở đây. Thứ mất nết, vô dụng, không có liêm sỉ như nó không có quan hệ gì với nhà họ Tống của chúng tôi hết.”

"Vậy..." Trần Huyền vội vàng nói: "Vậy ở Thành phố Đại Phong, anh ấy còn có thân thích nào không?"

Bà cố nội lạnh lùng nói: "Trước kia nó là nhị cậu chủ nhà họ Lăng, tất cả thân thích của nó đều ở nhà họ Lăng."

Sau khi nói xong, bà cố nội cũng không nói thêm nữa. Bà ta ra hiệu cho đám con cháu quay người, sau đó đi vào trong biệt thự.

Trước khi đi, bà cố nội còn quay đầu lại, nói với Trần Huyền một câu: "Tôi nói cho cô biết, làm phụ nữ cũng phải biết giữ gìn danh tiết của bản thân. Cô chịu làm bồ nhí cho thằng Lăng Thành kia thì có gì tốt hả? Đúng là loại đàn bà nham hiểm, lẳng lơ như hồ ly tinh.”

Bà ta nói xong, cửa biệt thự liền đóng sầm lại.

Trần Huyền đứng ở bên ngoài biệt thự, thân thể hơi run rẩy. Trần Huyền thấy vừa thẹn vừa giận, dường như uất ức đến muốn rơi nước mắt.