Tuyệt Đại Con Rể

Chương 322



Trần Huyền cảm thấy cái mũi ê ẩm. Cô ta đi vào nhà họ Tống với tràn ngập sự hy vọng. Không ngờ lại bị làm nhục nhã đến vậy.

Trần Huyền cắn chặt môi, trong lòng khó chịu vô cùng. Sau khi ổn định lại tâm trạng, cô ta mới rời khỏi biệt thự nhà họ Tống, đi đến nhà họ Lăng.

Vừa rồi bà cố nội nhà họ Tống nói, thân thích của Lăng Thành đều ở nhà họ Lăng. Trần Huyền cũng chỉ có thể đi hỏi thăm nhà họ Lăng ở đâu

Nửa giờ sau, biệt thự nhà họ Lăng.

Gần nhất nhà họ Lăng có nhận được một hạng mục, xây dựng một quảng trường vùng duyên hải.

Nếu hạng mục này làm xong, ít nhất có thể thu được mấy chục tỷ. Cho nên mấy ngày nay, Lăng Thiệu Huy cùng Lăng Phong đều bận rộn làm việc. Lúc này, cả hai người đều đã ra ngoài làm việc.

Trong nhà chỉ còn lại có Vũ Thảo. Lúc này cô ta đang làm sổ sách, thống kê công tác mấy tháng gần đây của nhà họ Lăng xem thu chi ra sao.

Nhưng đúng lúc này, một người trong nhà họ Lăng hấp tấp chạy tới: "Chị dâu, ngoài cửa có một nữ nhân đến đây, nói là cô ta đi tìm Lăng Thành."

Tìm Lăng Thành?

Vũ Thảo lập tức nở nụ cười. Có người tới nơi này tìm Lăng Thành sao? Tất cả người ở thành phố Đại Phong này đều đã biết chuyện Lăng Thành đã bị nhà họ Lăng trục xuất rồi.

Vốn Vũ Thảo không nghĩ gặp người mới đến. Nhưng rồi cô ta lại nén nổi tò mò, liền đi ra ngoài xem sao.

Nửa giờ sau.

Phu nhân giáo chủ ngồi ở phòng khách nhà họ Lăng, trong lòng tràn ngập chờ mong sẽ gặp được Lăng Thành.

Chỉ chốc lát, Vũ Thảo cũng đi đến. Sau khi nhìn thấy phu nhân giáo chủ, Vũ Thảo liền ngay lập tức bị sắc đẹp của cô gái này làm cho ngạc nhiên.

Người đẹp trước mắt này trông thật xa lạ, vừa nhìn đã biết là người từ nơi khác tới. Nhưng thoạt nhìn khí chất cũng không tầm thường, chỉ sợ không phải là người bình thường.

Cho nên Vũ Thảo cũng không đuổi Trần Huyền đi, mà là tò mò hướng Trần Huyền hỏi: "Cô và Lăng Thành có quan hệ như thế nào vậy? Cô tìm Lăng Thành có chuyện gì?" Hỏi xong những lời này, Vũ Thảo còn nói một câu: "Tôi là chị dâu của Lăng Thành."

Nghe thấy Vũ Thảo nói mình là chị dâu của Lăng Thành, Trần Huyền che dấu không được nội tâm kích động, mở miệng nói: "Em... Em là một người bạn rất thân của Lăng Thành."

Vừa nói xong, trên mặt Trần Huyền dâng lên một mảnh ngượng ngùng.

Một người bạn rất thân của Lăng Thành?

Vũ Thảo kinh ngạc, trong lòng cũng âm thầm cười lạnh. Nhìn mặt cô gái này đỏ lên thế kia, chắc chắn là cùng Lăng Thành có quan hệ bất chính thì có.

Tên Lăng Thành này thật sự không phải người đứng đắn, nơi nào cũng trêu hoa ghẹo bướm.

"Chị dâu, cho em hỏi anh Lăng Thành có đang ở đây không?" Trần Huyền chờ mong mỏi.

Trần Huyền từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn bôn ba mệt nhọc, cũng không ăn cơm, không uống nước. Vừa rồi cô ta lại bị người nhà họ Tống nhục mạ một phen, thật sự là sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

"Nó hả?" Trên mặt Vũ Thảo lộ ra một tia khinh miệt, cười nói: "Nó không có ở đây. Theo tôi được biết, hình như nó cũng không ở Thành phố Đại Phong."

Thật ra Vũ Thảo đang nói bừa. Thằng lăng thành vô dụng, khốn nạn kia đang ở phương nào tất nhiên Vũ Thảo cũng không hề biết, cũng chẳng thèm quan tâm.

Lăng Thành không ở Thành phố Đại Phong?

Sao… sao lại có thể như thế được?

Trần Huyền liền trở nên sốt ruột, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy vô cùng khổ sở: "Chị dâu. Em vừa mới tới Thành phố Đại Phong, tiền trên người đã bị lừa hết. Em thật sự không có nơi nào để đi nữa..." Lúc này Trần Huyền thực sự hy vọng Vũ Thảo có thể cho cô một chỗ ở, dù sao Trần Huyền hiện tại cũng không có một xu dính túi.

Vũ Thảo nghe vậy, cũng hiểu rõ ý của Trần Huyền. Cô ta làm bộ suy ngẫm một lúc, sau đó nói đầy khó xử: "Vốn người làm chị dâu như tôi cũng nên sắp xếp cho cô một nơi nghỉ ngơi một chút. Nhưng nhà họ Lăng chúng tôi thật sự cũng không còn phòng trống cho khách nữa. Hơn nữa gần đây nhà họ Lăng kinh tế cũng không tốt, chỉ đủ tiêu qua ngày. Tôi định cho cô một chút tiền, nhưng cũng thật sự là không được."

Nghe Vũ Thảo nói như thế, Trần Huyền cảm thấy vô cùng rầu rĩ. Cô cắn môi, thấp giọng nói: "Em… Em cũng không đòi hỏi gì nhiều đâu. Chỉ cần có một chỗ để ở là được. Để em có thể chờ đến khi anh Lăng Thành trở về."

Chuyện tới nước này, Trần Huyền sự cũng không thể nghĩ ra được cách nào khác.

Vũ Thảo nở nụ cười, làm ra vẻ thực thân thiết, an ủi nói: "Cô đừng lo lắng. Nếu cô đã là một người bạn rất thân của Lăng Thành, chúng ta cũng coi như là người một nhà. Sao tôi có thể để cô rơi vào cảnh ăn ngủ đầu đường được."

Nói tới đây, Vũ Thảo ra vẻ suy nghĩ: "Hay là thế này, để tôi giới thiệu cho cô một chỗ làm việc. Trước tiên cố cứ ở nơi đó làm, kiếm một chút tiền. Nếu tôi có tin tức của Lăng Thành sẽ thông báo cho cô ngay, được không?"

"Được." Trần Huyền không nghĩ nhiều, liền gật đầu: "Thật sự rất cảm ơn chị."

Nói xong, Trần Huyền âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Rốt cuộc cô ta cũng đã tìm được nơi để ở rồi. Lúc này Trần Huyền còn tin tưởng vững chắc, chị dâu của Lăng Thành nhất định sẽ không làm hại cô ta.

"Được, vậy tôi sẽ giúp cô liên hệ luôn." Vũ Thảo nói xong liền đứng lên, đi đến một bên gọi một cuộc điện thoại.

Một người bạn của Vũ Thảo gần đây vừa mới mở một quán Karaoke.

Vũ Thảo chuẩn bị giới thiệu cho Trần Huyền đi đến quán Karaoke này làm việc. Bồ nhí của Lăng Thành phải đi làm ở nơi hỗn loạn như vậy, nếu sau này Lăng Thành mà biết chắc chắn tức đến sùi bọt mép.

Nghĩ vậy, Vũ Thảo nhịn không được một nở nụ cười thỏa mãn. Vũ Thảo đi đến một góc, nhẹ nhàng nói với bên kia điện thoại: "Alo, nghe nói quán Karaoke của cậu gần đây đang thiếu người đúng không? Tớ đang có một em gái xinh đẹp đây..."

Trần Huyền vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, còn không biết mình sắp gặp phải chuyện gì.

Chỉ chốc lát, Vũ Thảo gọi điện thoại xong. Cô ta liền cười tủm tỉm, nhẹ nhàng quay về, đưa địa chỉ của quán Karaoke cho Trần Huyền, nói cô ta đã thu xếp xong hết mọi chuyện rồi.

- --

Nửa giờ sau.

Trần Huyền tìm đến địa chỉ Vũ Thảo đưa, đi tới một quán Karaoke mới khai trương.

Mới vừa đi vào, nhìn đến hoàn cảnh xa hoa truỵ lạc ở nơi này, trong lòng Trần Huyền liền cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng rồi cô ta cũng không nói gì.

Chị dâu của Lăng Thành giới thiệu cho Trần Huyền vào đây, công việc sau này của cô nhất định cũng sẽ có người chiếu cố.

Quản lý của quán Karaoke là một người phụ nữ trang điểm rất đậm. Tên là Trác Đình.

Lúc này, Trác Đình nhìn Trần Huyền từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, rất là vừa lòng, gật đầu nói: "Không tồi không tồi. Thật sự là đại mỹ nhân khó gặp."

Ánh mắt Trác Đình làm cho cả người Trần Huyền không được tự nhiên. Trần Huyền cũng không hiểu vì sao quản lý lại nhìn cô với ánh mắt như vậy.

"Quản lý, về sau mong chị giúp đỡ nhiều." Trần Huyền nhẹ giọng nói.

Trác Đình lộ ra vẻ tươi cười, trong nụ cười còn ẩn chứa hàm ý: "Yên tâm, chị nhất định sẽ quan tâm đến em."

Vừa rồi ở điện thoại, Vũ Thảo đã đặc biệt dặn dò. Với cô gái trước mắt này cứ tùy tiện mà sắp xếp, không cần băn khoăn gì hết.