Tuyệt Đại Con Rể

Chương 324



Nghe được Gia Linh đang coi thường Lăng Thành, sắc mặt Âu Dương Chấn Nam liền trầm xuống.

Gặp không khí không ổn, Giang Hạ Yến nhanh chóng mở miệng, định đi giảng hòa: "Thôi được rồi. Chúng ta không nói đến chuyện này nữa."

Nói xong, Giang Hạ Yến nhìn Âu Dương Mỹ Anh, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Mỹ Anh, nguyện vọng thứ hai trong sinh nhật của con là muốn gặp Lăng Vô Song. Bố mẹ đều rất muốn giúp con hoàn thành nguyện vọng. Nhưng bố mẹ cũng không có quen biết với đại hiệp Lăng Vô Song."

Giang Hạ Yến vừa dứt lời, Âu Dương Chấn Nam cũng chỉ đành cười khổ: "Đúng vậy. Tông chủ phái Thiên Môn, Lăng Vô Song ở trên giang hồ đại danh đỉnh đỉnh. Nhưng cũng chưa có ai thấy được mặt mũi anh ta như thế nào cả. Cũng không biết Lăng Vô Song ra sao, bao nhiêu tuổi rồi."

"Con không biết, con muốn được gặp mặt đại hiệp Lăng Vô Song cơ..." Âu Dương Mỹ Anh trề môi, ôm cánh tay Giang Hạ Yến, bắt đầu làm nũng.

Giang Hạ Yến dở khóc dở cười. Sau đó bà ta nghiêng đầu nhìn Âu Dương Chấn Nam, nhẹ nhàng nói: "Hay là thế này đi, chúng ta phái người đi tổng đàn phái Thiên Môn mời một lần. Nói không chừng anh Lăng Vô Song sẽ đến thì sao..."

Tuy rằng chưa thấy qua Lăng Vô Song, nhưng ở trong lòng Giang Hạ Yến, vị Tông chủ phái Thiên Môn này nhất định sẽ lớn tuổi hơn bà ta. Cho nên Giang Hạ Yến liền gọi là anh theo bản năng.

"Được." Âu Dương Chấn Nam gật đầu.

Sinh nhật mười tám tuổi rất quan trọng, nguyện vọng của con gái cưng đương nhiên phải cố hết sức để thỏa mãn.

...

Cùng lúc đó. Tại núi Hoàng Long. Cổ Mộ của Triệu Vân.

Lăng Thành khoanh chân mà ngồi, thở ra một hơi thật sâu. Ánh mắt đột nhiên mở, bắn ra hai ánh sáng lấp lóe như sao.

Giờ khắc này, Lăng Thành chậm rãi đứng lên.

Ầm.

Trong nháy mắt, một sức mạnh vô cùng khủng khiếp tiến đến, từ trong cơ thể Lăng Thành đi ra, đem không khí xung quanh cũng trở nên vặn vẹo.

Vô Cực Tạo Hóa chưởng đã được luyện thành.

Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười, hưng phấn không thôi. Từ lúc đi vào Cổ Mộ này, thực lực chẳng những tăng ba cấp, lại còn học được tuyệt thế võ công này.

Uy lực của Vô Cực Tạo Hóa chưởng so với Cửu Long Thăng Thiên còn muốn khủng bố.

Lúc này, Nhậm Doanh Doanh cũng tu luyện xong. Cô ta vui vẻ hoa chân múa tay đầy vui sướng, đứng lên nói: "Lăng Thành, Vô Cực Tạo Hóa chưởng này thật sự quá lợi hại. Quả không uổng công nghiên cứu nhiều ngày như vậy."

Lăng Thành gật đầu.

Quả thật, hai người đã bế quan ở trong này gần hai mươi ngày. Nhưng học xong kỹ năng này, cũng đáng.

"Tiền bối Triệu Vân, Lăng Thành vô cùng cảm kích. Hôm nay có vinh hạnh luyện thần công này, tuyệt đối sẽ không dùng nó để làm chuyện bất chính, làm hại giang hồ." Lúc này, Lăng Thành hướng về phía chiếc quan tài thạch anh, kiên định nói.

Nhậm Doanh Doanh cũng học Lăng Thành, cúi đầu trước chiếc quan tài, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ tiền bối."

Tuy rằng là công chúa, nhưng Nhậm Doanh Doanh ân oán rõ ràng. Cô ta ăn kim đan của tiền bối Triệu Vân, lại tu luyện công pháp của ông ta. Nhậm Doanh Doanh cúi đầu trước di thể của Triệu Vân cũng là điều nên làm.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Lăng Thành nói với Nhậm Doanh Doanh một câu, ngay sau đó liền rời đi khỏi nơi này.

Trước khi đi, Lăng Thành cầm kiếm Ẩm Huyết, phá hủy đi tấm bia đá có khắc bí quyết Vô Cực Tạo Hóa chưởng.

Loại tuyệt thế công pháp này vẫn nên phá hủy cho yên tâm. Nếu có rơi vào tay của kẻ có tâm địa bất chính chắc chắn sẽ gây ra đại họa.

Sau khi Lăng Thành cùng Nhậm Doanh Doanh ra khỏi cổ mộ, xa xa liền nhìn thấy Thử thần vệ cùng Ngưu thần vệ đang đứng chờ.

Nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh đi tới, Thử thần vệ liền bước nhanh đến đón tiếp, kêu một tiếng công chúa.

Lăng Thành trong lòng nhịn không được tán thưởng. Mười hai thần vệ của Nhậm Doanh Doanh thật đúng là trung thành và tận tâm.

"Reng reng reng."

Đúng lúc này, di động của Lăng Thành liền vang lên.

Lăng Thành nhíu mày. Trong cổ mộ không có tín hiệu, Lăng Thành vừa mới đi ra đã có người gọi điện thoại. Nghĩ vậy, Lăng Thành lấy điện thoại ra xem, phát hiện là Âu Dương Chấn Nam gọi đến.

Bố nuôi tìm thì nhất định là có chuyện.

Trong lòng nghĩ vậy, Lăng Thành cũng nhanh chóng ấn nút nhận cuộc gọi.

Điện thoại vừa kết nối, Lăng Thành đã nghe thấy thanh âm của Âu Dương Chấn Nam truyền đến, có vẻ tâm trạng vô cùng vui vẻ: "Lăng Thành, sao bố gọi cho con nhiều lần như vậy mà con lại không nghe? Bố gọi cho con mười mấy cuộc rồi đó. Sao giờ con mới nghe máy vậy.”

"Bố nuôi, Con… Mấy ngày vừa rồi con có chút việc." Lăng Thành cười nói.

Âu Dương Chấn Nam gật đầu: "Lăng Thành, ngày mai Nhưng sinh nhật mười tám tuổi của Mỹ Anh. Con nhất định phải đến đó. Con..."

Âu Dương Chấn Nam còn chưa nói xong, điện thoại đã mất kết nối.

Chuyện gì thế này?

Lăng Thành nhìn xuống, thấy điện thoại đã tự động tắt nguồn. Lăng Thành ở trong cổ mộ nhiều ngày như vậy, tuy rằng không dùng di động, nhưng di động cũng đã ở chế độ chờ hơn mười ngày. Lượng điện đã sắp cạn đáy, chỉ còn lại có một chút năng lượng cuối cùng. Cho nên cuộc điện thoại này chưa nói xong, di động đã tự động tắt điện thoại.

Nhưng vừa rồi ở điện thoại, bố nuôi nói ngày mai là sinh nhật của Mỹ Anh, Lăng Thành nhất định phải đi.

Ở trong lòng Lăng Thành, Mỹ Anh đặc biệt đáng yêu. Cô bé đó quả thật có thể dễ dàng có được thiện cảm của mọi người.

Nghĩ vậy, Lăng Thành liền huýt một tiếng sáo hiệu.

Chốc lát sau, trên bầu trời liền xuất hiện một thân ảnh tuyết trắng, bắt đầu hạ cánh xuống từ bầu trời cao.

Đúng là tuyết ưng.

Tuyết ưng vô cùng thông minh, Lăng Thành ở cổ mộ tu luyện mấy ngày nay, nó liền một mực ở khu vực gần đó, chưa từng rời đi. Lúc này nghe thấy Lăng Thành gọi về, nó rất vui vẻ. Tuyết ưng bay đến bên người Lăng Thành, cúi đầu cọ cọ cánh tay Lăng Thành, sau đó lại cọ cọ ngực của anh.

Lăng Thành vuốt ve tuyết ưng, sau đó nhảy lên trên người nó. Ngay sau đó, anh định sẽ bay đi biệt thự nhà Âu Dương.

Kết quả đúng lúc này, Lăng Thành liền thấy Nhậm Doanh Doanh đứng dậm chân.

"Ơ này, anh cưỡi tuyết ưng đi rồi, tôi làm sao bây giờ? Tôi quay về Thành phố Đại Phong như thế nào?"Nhậm Doanh Doanh tức giận hỏi.

Lăng Thành nhún vai: "Cô đến như thế nào thì cứ quay về như thế đó đi. Cô cũng không phải là không có năng lực đâu."

"Anh." Nhậm Doanh Doanh cắn chặt hàm răng: "Vậy anh không định mời tôi cùng cưỡi tuyết ưng à? Dù sao con tuyết ưng đó cũng có thể chở vài người liền."

"Ngại quá, công chúa Nguyệt Doanh." Lăng Thành cười một nụ cười châm chọc: "Tôi đi biệt thự nhà Âu Dương ở thành phố Trung Sơn. Cho nên làm phiền công chúa tự mình trở về đi thôi."

Nói xong, Lăng Thành vỗ vỗ đầu tuyết ưng. Tuyết ưng liền kêu một tiếng, giương cánh bay lên.

"Lăng Thành, anh, anh cứ chờ đấy." Nhậm Doanh Doanh tức giận phát run. Nhìn thấy bóng dáng Lăng Thành khuất dần. tay Nhậm Doanh Doanh bắt đầu nhắm chặt lại. Nhậm Doanh Doanh lại nhớ tới lúc ở trong cổ mộ, cô ta phải quỳ trước mặt Lăng Thành, gọi Lăng Thành là phụ hoàng.

Nhớ lại những chuyện này, mặt Nhậm Doanh liền trở nên đỏ bừng.



Bên kia, Lăng Thành cưỡi tuyết ưng, bay ở phía trên trời cao.

Không biết vì sao, Lăng Thành chỉ cảm thấy trong lòng thiếu thiếu, giống như đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng.

Cụ thể là chuyện gì, Lăng Thành lại nhất thời nghĩ không ra.

Thật ra chuyện mà Lăng Thành quên Nhưng đi đón phu nhân giáo chủ.

Chẳng qua Lăng Thành mới từ Cổ Mộ đi ra. Vừa rồi lại nhận một cuộc điện thoại của bố nuôi làm cho anh nhất thời không nhớ tới chuyện quay lại đón Trần Huyền.