Tuyệt Đại Con Rể

Chương 330



Lăng Thành cười nhạt, nhìn Âu Dương Gia Linh, uống một ngụm rượu, nói: "Vì sao anh phải nói giúp cho nó?"

Chết tiệt, thằng nhãi ranh mất dạy Dịch Hiểu Thiên ngày đã ném Lăng Thành vào rừng hoa đào. Hôm nay Dịch Hiểu Thiên lại giả mạo Lăng Thành, còn khiến Lăng Thành phải chịu mất mặt. Sao Lăng Thành phải giúp đỡ nó chứ.

Còn Âu Dương Gia Linh, lúc trước tìm mọi cách hạ nhục, mắng mỏ Lăng Thành. Bây giờ lại đến cầu xin sao?

Âu Dương Gia Linh lập tức nóng nảy, môi cắn đến sắp chảy máu. Cô ta đi lên bám lấy cánh tay Lăng Thành, nói: "Lăng Thành, em cầu xin anh. Em sẽ gọi anh là anh, được không? Anh Thành, xin anh hãy cứu Hiểu Thiên đi. Anh nói giúp Hiểu Thiên vài câu được không? Em xin anh đấy.”

Lăng Thành cười lạnh, không nói.

Đến bây giờ Âu Dương Gia Linh mới nhớ việc phải gọi Lăng Thành là anh sao. Muộn quá rồi.

"Anh cứu không nổi." Lăng Thành buông chén rượu, tức giận nói.

Gia Linh chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất. Trên khuôn mặt xinh đẹp đều tràn ngập sự hối hận. Nếu biết sự tình sẽ thành ra thế này, cô ta đã không yêu cầu Hiểu Thiên giả trang Lăng Vô Song Nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn.

"Lăng Thành."

Nhưng mà ngay tại lúc này, đột nhiên có một cô gái đứng lên, nhẹ nhàng gọi Lăng Thành một tiếng. Đúng là Ngô Nhiệm.

Hôm nay Ngô Nhiệm ăn mặc đặc biệt gợi cảm.

Ngô Nhiệm mặc một bộ váy bó sát màu đỏ rượu, khoe được toàn bộ những đường cong gợi cảm trên người. Cô ta đi giày cao gót, mái tóc được uốn thành từng ngọn sóng lớn. Vẻ ngoài của Ngô Nhiệm trông càng có vẻ kiêu kỳ, lạnh lùng, nhưng cũng vô cùng gợi cảm, quyến rũ.

Lúc này Ngô Nhiệm cắn chặt môi. Trong những đệ tử của cô ta, Dịch Hiểu Thiên là đệ tử có thiên phú cao nhất. Cô ta thật sự không đành lòng nhìn Dịch Hiểu Thiên bị phái Thiên Môn xử trí.

"Lăng Thành, cậu có thể đi nói vài câu hay không? Có thể ra tay cứu Dịch Hiểu Thiên không vậy?" Ngô Nhiệm nhẹ nhàng nói: "Dù sao thì tôi cũng là sư phụ của anh, Hiểu Thiên cũng là sư huynh của anh."

Lăng Thành nhìn Ngô Nhiệm từ trên xuống dưới, thở dài một hơi.

Lần trước Lăng Thành bị Diệu Huyền sư thái làm cho tâm mạch đứt đoạn. Lúc ấy Ngô Nhiệm lấy ra cỏ Âm Dương Cửu Thiên, cũng yêu cầu Lăng Thành bái cô ta làm sư phụ.

"Sư phụ, tôi không muốn cứu nó." Lăng Thành nhún vai nói.

Ngô Nhiệm cũng vô cùng sốt ruột. Cô ta đi đến bên người Lăng Thành, ghé vào bên tai Lăng Thành, nhẹ giọng nói: "Coi như sư phụ cầu xin, được không? Cậu cứu Hiểu Thiên, sư phụ nợ cậu một lần này."

Lúc Ngô Nhiệm ghé sát vào để nói, Lăng Thành có thể ngửi được từng trận mùi thơm ngát trên người cô ta. Lúc ấy cả xương cốt Lăng Thành cũng đều bủn rủn.

Ai chà.

Nếu Ngô Nhiệm đều mở miệng, Lăng Thành đành phải gật đầu: "Được rồi."

Nói thật, lúc trước tâm mạch của Lăng Thành bị đứt đoạn, theo lý thuyết thì cả đời đều không thể tu luyện. May mắn Ngô Nhiệm đã lấy cỏ Âm Dương Cửu Thiên cứu Lăng Thành. Coi như Lăng Thành nể mặt Ngô Nhiệm lần này vậy.

Nghĩ vậy, Lăng Thành đứng lên, hướng về phía Đoạn Sơn khoát tay: "Được rồi, hôm nay cậu nể mặt tôi một chút, đuổi tên Dịch Hiểu Thiên này đi là được rồi."

"Rõ, anh Thành." Đoạn Sơn gật đầu. Đoạn Sơn lại giơ chân đá vào trên mặt Dịch Hiểu Thiên, nói: “Cút.”

"..."

Một đá này cũng dùng lực lớn nhất. Miệng Dịch Hiểu Thiên rơi ra mấy cái răng, văng tung tóe ở trên mặt đất.

Đoạn Sơn lạnh lùng nhìn Dịch Hiểu Thiên: "Dịch Hiểu Thiên đúng không? Hôm nay tao nể mặt anh Thành mà tha cho cái mạng chó của mày. Nếu mày còn dám giả mạo người của phái Thiên Môn nữa, tao nhất định sẽ cho mày đi đời.”

"Tạ ơn anh đã tha mạng. Cảm ơn… Cảm ơn anh...." Dịch Hiểu Thiên lắp bắp nói, dùng hết khí lực toàn thân đứng lên, nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Dịch Hiểu Thiên khuất dần, Đoạn Sơn cười lạnh một tiếng. Đoạn Sơn bước về phía trước hai bước, tới trước mặt Âu Dương Chấn Nam: "Ngài trưởng tộc Âu Dương, hôm nay Phái Thiên Môn đi đến đây là do anh Thành mời."

Nói xong, Đoạn Sơn nhìn thoáng qua Lăng Thành.

Âu Dương Mỹ Anh vô cùng kích động. Cô chạy đến bên người Lăng Thành, lập tức bổ nhào vào trong lòng Lăng Thành: "Cám ơn. Anh Lăng Thành."

Ngày hôm qua anh Lăng Thành nói với Âu Dương Mỹ Anh sẽ mời người của phái Thiên Môn đến. Thật không ngờ là đã thành hiện thực.

"Ha ha, được rồi, được rồi." Lăng Thành sờ đầu Mỹ Anh. Cô gái nhỏ này tuy rằng vừa mới trưởng thành, nhưng dáng người lại đã nảy nở không kém gì những cô nàng trưởng thành, kề sát cũng không tiện cho lắm.

Âu Dương Chấn Nam cũng cười, hưng phấn vô cùng: "Ngài Đoạn Sơn, các đại hiệp phái Thiên Môn. Hôm nay các vị đến đây quả thật là phúc đức cho Âu Dương Chấn Nam này. Ha ha."

Ông Hanh, ông Cáp, tứ đại chiến thần, còn có mười đại thiên vương, ai cũng là những nhân vật lừng lẫy của Phái Thiên Môn.

Những người này đến đây, thật sự khiến cho Gia tộc Âu Dương được nở mày nở mặt.

Đoạn Sơn nở nụ cười, tiếp tục nói: "Chúng tôi tới tham gia tiệc sinh nhật, không thể tay không đến. Hôm nay phái Thiên Môn mang đến một phần quà sinh nhật."

Đoạn Sơn nói xong, Đoạn Hữu phía sau liền tiến lên, cầm trong tay một chiếc hộp vô cùng sang trọng.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều nghển cổ mà nhìn lại.

Bọn họ đều muốn nhìn xem món quà sinh nhật đó là cái gì.

Tiếp theo, Đoạn Hữu mở ra hòm, lấy ra một vật gì đó lấp lánh ánh vàng.

Mặt nạ hoàng kim.

Vật tượng trưng của Lăng Vô Song, mặt nạ hoàng kim.

Mặt nạ hoàng kim được chế tác vô cùng tinh xảo. Mặt trên điêu khắc mấy con rồng, trông rất sống động. Ở những góc độ khác nhau, những con rồng này như đang cử động vậy.

Nhìn thấy mặt nạ hoàng kim chân chính này, so với mặt nạ Dịch Hiểu Thiên đeo trước đó, quả thực giống như là món đồ chơi của trẻ con.

"Thích quá..."

Âu Dương Mỹ Anh vui sướng kêu lên. Sau khi tiếp nhận, Âu Dương Mỹ Anh yêu thích không buông tay, cả người đều kích động.

Lúc này, Đoạn Hữu ha ha cười, nói: "Tiểu thư Mỹ Anh, mặt nạ này là do tông chủ của tôi cố ý sai người làm để tặng cô. Chiếc mặt nạ này với chiếc của Tông chủ giống nhau như đúc. Lăng tông chủ nói, nhị tiểu thư nhà họ Âu Dương xinh đẹp thông minh, tâm địa thiện lương. Chỉ có cô mới có tư cách có được chiếc mặt nạ giống với Lăng tông chủ."

Nói tới đây, Đoạn Hữu nhìn xung quanh một vòng, sau đó tiếp tục nói: "Mặt nạ hoàng kim là vật tượng trưng cho thân phận của Tông chủ phái Thiên Môn. Về sau, nếu tiểu thư Âu Dương Mỹ Anh gặp nguy hiểm có thể cầm mặt nạ đi đến tổng đàn Phái Thiên Môn, điều động tất cả đệ tử phái Thiên Môn. Tất cả đệ tử phái Thiên Môn sẽ nghe theo. Nhìn thấy mặt nạ như nhìn thấy tông chủ."

Cái gì?

Có thể dùng mặt nạ này điều động tất cả đệ tử phái Thiên Môn sao?

Trong khoảng thời gian này, Phái Thiên Môn ở trên giang hồ như mặt trời ban trưa, phát triển vô cùng nhanh. Số lượng đệ tử phái Thiên Môn đã đạt tới mấy chục nghìn người.

Món quà tặng này thật quý giá. Quả thật là vô cùng quý giá.

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người ở đây đều ồ lên kinh ngạc. Ánh mắt mọi người đều nhìn vào Âu Dương Mỹ Anh, tràn đầy hâm mộ.

Mỹ Anh tâm trung mừng rỡ, nói chuyện thanh âm đều phát run: "Này... Thật vậy chăng?"

Âu Dương Mỹ Anh gắt gao cầm mặt nạ, cảm giác cả người lâng lâng, hạnh phúc đến mức chỉ nghĩ đây mà mơ.

Âu Dương Chấn Nam cùng Giang Hạ Yến liếc nhau, đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Hai người cũng xúc động đến nói không nên lời.

Thật không ngờ đại hiệp Lăng Vô Song lại đối tốt với con gái Âu Dương Mỹ Anh đến như vậy. Còn tặng hẳn một cái mặt nạ có thể điều động mấy chục nghìn đệ tử phái Thiên Môn.

Âu Dương Chấn Nam kích động, cả người phát run: "Lăng tông chủ ưu ái con gái của tôi như thế, Âu Dương Chấn Nam tôi thật sự là không thể nào báo đáp được. Xin mời các vị anh hùng phái phái Thiên Môn mau mau ngồi xuống."

Đoạn Sơn cười, khiêm tốn nói: "Ngài trưởng tộc Âu Dương không cần khách khí, chúng ta chỉ đến đây để uống chút rượu mừng thôi."

Nói xong, Đoạn Sơn cầm lấy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Ngay sau đó Đoạn Sơn liền dẫn theo đoàn người của phái Thiên Môn rời đi.

Âu Dương Chấn Nam cũng biết phái Thiên Môn trừng ác dương thiện, cũng vô cùng bận rộn, cho nên cũng không giữ lại. Âu Dương Chấn Nam nói lời cảm tạ liền tiễn người của phái Thiên Môn đi.

Người của phái Thiên Môn bộ đi rồi, bữa tiệc lại tiến hành bình thường.

Dù những người trong giang hồ và những người ở giới kinh doanh không mấy liên quan đến nhau. Nhưng họ lại có chung một điểm, đó là đều thích giao lưu, cũng đều thích uống rượu.

Cuộc vui này kéo dài đến tận chạng vạng.

Lúc đó rất nhiều người đã uống đến say bí tỉ, thâm chí còn say đến mức không biết trời đất là gì, chui cả xuống gầm bàn.

Âu Dương Chấn Nam nhìn thấy như vậy liền lên đài nói nói mấy câu, nói buổi tối hôm nay mọi người đều ở lại biệt thự nhà Âu Dương, ngày mai lại đi. Dù sao sắc trời đã tối muộn, biệt thự nhà Âu Dương rất lớn, phòng khách có rất nhiều, tuyệt đối có thể đáp ứng đủ chỗ cho khách.

Mọi người ở đây cũng không từ chối. Sau khi uống rượu xong, tất cả mọi người đều đi đến phòng khách đã được sắp xếp trước.

Điều làm cho Lăng Thành bất ngờ là phòng khách của phái Nga My lại ngay sát phòng của Lăng Thành.

Nếu là trước kia, Lăng Thành nhất định sẽ không dám trở về ngủ. Dù sao Diệu Huyền sư thái lúc nào cũng chỉ muốn lấy mạng Lăng Thành.

Nhưng hiện tại, Lăng Thành cảm thấy chẳng có gì phải sợ hết.