Tuyệt Đại Con Rể

Chương 333



“Lăng Thành, mau dừng tay!” Diệu Huyền sư thái nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vừa cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận!

Lăng Thành này muốn lấy đi Bảo Giác bảo vật của Thiên Tằm, nhưng Bảo Giác này lại mặc ở trên người bà ta.

Bà ta cả đời trong sạch, coi danh tiết như sinh mạng.

Nếu như Lăng Thành thật sự lấy được Thiên Tằm Bảo Giác, nhất định sẽ động đến cơ thể bà ta, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, thanh danh của bà ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Lăng Thành không để ý đến bà ta, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cởi cúc váy dài, chuẩn bị lấy Thiên Tằm Bảo Giác.

“Lăng Thành, anh dám, tôi sẽ giết anh!” Diệu Huyền sư thái run quá phát giận, lạnh lùng nhìn Lăng Thành.

Lăng Thành hai mắt đỏ hoe, chính là lần này, Diệu Huyền sư thái vẫn đang uy hiếp anh ở đây sao?

Không cần nghĩ ngợi gì nữa, Lăng Thành đã đi vòng ra sau và đá vào đầu gối bà ta.

“cộp”

Diệu Huyền sư thái bị điểm huyệt, không thể động đậy, một cước này đá xuống, liền bị khống chế quỳ xuống đất.

“Bà không xứng đứng nói chuyện với tôi.” Lăng Thành lạnh lùng nhìn bà ta, ngay sau đó đi tới bên cạnh Chu Lam, liền một cước đạp xuống.

Chu Lam cũng giống vậy, “cộp” một cái quỳ xuống đất.

Lăng Thành cả mặt lạnh lẽo, đi tới ngồi xuống một cái ghế, khoanh tay nhìn hai thầy trò Diệu Huyền sư thái.

Lúc này, Diệu Huyền sư thái tức giận ngực kịch liệt phập phồng. Bà ta cả đời kiêu ngạo, tung hoành giang hồ, lúc này lại phải quỳ trước mặt kẻ khác.

Hơn nữa, đó lại là một tên bại hoại. Đây là một sự sỉ nhục, thực sự là một sự sỉ nhục lớn!

Lăng Thành lúc này nhìn ra được, Diệu Huyền sư thái đang vô cùng tức giận.

Mẹ nó! Bà ta càng tức giận càng tốt. Những lần trước, anh đã suýt chết trong tay bà ta. Bây giờ anh quả thực muốn chọc giận bà ta.

Khóe miệng Lăng Thành nở một nụ cười, từ từ đưa tay ra, giống như sờ thú cưng, ở trên đầu Diệu Huyền sư thái sờ sờ một cái.

Một động tác này, kiêu ngạo cả đời của Diệu Huyền sư thái lập tức bị hủy. Phẫn nộ đầy mình, bà ta ngẩng đầu nhìn Lăng Thành, tức giận mắng to: “Lăng Thành, hôm nay anh sỉ nhục tôi, sau này tôi nhất định sẽ đem anh đứng trước gươm chém ngàn nhát.”

“Chỉ sợ bà sau này không có cơ hội.” Lăng Thành cười lạnh nói.

Cái này Diệu Huyền sư thái biết, đã bị điểm huyệt, còn ở đó mạnh miệng.

“Có gan thì hãy giết tôi đi.” Diệu Huyền sư thái lạnh lùng, nghiêm nghị nói.

Bà ta biết Lăng Thành sẽ không buông tha cho mình một cách dễ dàng, thay vì bị anh làm nhục, bà ta sẽ chọn cái chết.

Lăng Thành cười nhẹ một cái, nhàn nhạt nói: “Giết bà thì quá hời cho bà rồi. Ở hôn lễ của Dư gia, bà một chưởng đánh tôi tim mạch đứt đoạn. Hôm nay tôi trả lại cho bà, dùng một chưởng đánh vỡ tim, sau đó lấy lại Thiên Tằm Bảo Giáp.”

Diệu Huyền sư thái thân thể mềm mại chấn động một cái, sắc mặt nhất thời tái nhợt, tức giận nói: "Anh dám."

Bà ta bản thân đường đường là trưởng lão của phái Nga Mi, nếu tim mạch đứt đoạn, không thể tu luyện được nữa, như vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa, không bằng chết đi cho rồi.

“Tôi có gì không dám.” Lăng Thành hỏi ngược một câu. Trong nháy mắt, anh nâng tay lên, một chưởng đánh về ngực của Diệu Huyền sư thái.

Một chưởng này đi xuống, tim của Diệu Huyền sư thái liền vỡ.

Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đạp tung. Một cước này dùng lực rất mạnh, khiến cánh cửa vỡ thành từng mảnh.

Ngay sau đó, một thân người sải bước đi tới, ngăn lại một chưởng của Lăng Thành.

Người này chính là Đinh Bảo chân nhân của phái Võ Đang.

Đinh Bảo chân nhân ở phòng cách vách nghỉ ngơi, liền nghe được bên này có động tĩnh, trong lòng tò mò, tới xem một chút.

Kết quả vừa mới tới gần, ông liền nghe tiếng của Diệu Huyền sư thái, Đinh Bảo chân nhân không suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp xông vào, ngăn cản Lăng Thành đánh một chưởng kia.

“Nghiệt súc, cậu dám động thủ với Diệu Huyền sư thái!”

Đinh Bảo chân nhân kêu to, một chưởng hướng Lăng Thành đánh tới.

Đinh Bảo chân nhân một chưởng này thật mạnh, chính là chiêu thức bị thất truyền của phái võ đang, bát quái liên hoàn chưởng.

Chỉ thấy Đinh Bảo chân nhân bên người, không khí như biến dạng, bất ngời tạo thành trận địa bát quái.

Một chưởng này, mạnh như sấm sét. Bát quái liên hoàn chưởng, quả nhiên mạnh mẽ.

Lăng Thành không kịp suy nghĩ nhiều, tùy ý nghênh đón.

“Bùm”

Hai chưởng đụng nhau, Đinh Bảo chân nhân cùng Lăng Thành mỗi người lùi lại mấy bước.

Theo lý mà nói, Đinh Bảo chân nhân tuyệt đối không phải đối thủ của Lăng Thành. Chủ yếu mới vừa rồi một chưởng kia, Đinh Bảo chân nhân vận dụng bát quái liên hoàn chưởng, mà Lăng Thành chỉ là tùy ý đáp lại một chưởng thôi. Mặc dù cả hai người đều lui lại mấy bước, nhưng nhìn qua cao thấp có thể phân biệt.”

Thừa dịp Lăng Thành đang lui lại phía sau, Đinh Bảo chân nhân lao nhanh tới bên cạnh Diệu Huyền sư thái, giải huyệt cho bà ta và Chu Lam.

Lăng Thành muốn ngăn lại, nhưng vẫn là chậm một bước.

Chết tiệt, Đinh Bảo chân nhân này đã phá hỏng chuyện tốt của anh.

Thật khó mới có cơ hội phế bỏ Diệu Huyền sư thái.

Lăng Thành cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Chậc... chậc.. thật là nhìn không ra, Đinh Bảo chân nhân, Diệu Huyền sư thái, hai lão già các người, tình cảm thật tốt.”

Trước ở tòa nhà Thiên Hà, Nhậm Doanh Doanh giả dạng Lăng Vô Song, bắt các đại phái. Lúc ấy để cho Diệu Huyền sư thái cùng Đinh Bảo chân nhân làm lễ thành hôn, chuyện này sớm đã lan truyền ngoài giang hồ.

Chằng qua là Diệu Huyền sư thái tính cách nóng nảy, không ai dám ở trước mặt bà ta nói những điều này.

Nhưng Lăng Thành cũng không quan tâm, lại cười một tiếng, “Hai vợ chồng các người, thật là có thần giao cách cảm. Vợ vừa gặp nạn, chồng liền tới cứu giúp.”

“Lăng Thành!” Nghe nói như vậy, bà ta cả người run lên vì tức giận, quay đầu hung ác nhìn chằm chằm Đinh Bảo chân nhân một cái: “Ai bảo ông đi xen vào chuyện của người khác, tôi không cần ông giúp đỡ!”

Ách...

Đinh Bảo chân nhân dở khóc dở cười.

Diệu Huyền sư thái tại sao lại vô lý như vậy. Tự mình ra tay hỗ trợ, bà ta không cảm kích cũng thôi đi, bây giờ ở đây lại còn mắng ông xen vào việc của người khác.

“Lăng Thành, mối thù hôm nay, tôi sẽ khắc sâu trong lòng.” Diệu Huyền sư thái ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Chu Lam: “Lam Nhi, chúng ta đi.”

Vừa nói, thầy trò hai người liền rời đi. Đinh Bảo chân nhân thấy vậy cũng đi theo ra ngoài.

Lăng Thành nắm chặt tay thành đấm, cả mắt đều đỏ. Mới vừa rồi lấy lại được Thái Huyền chân kinh, nhưng Thiên Tằm Bảo Giáp vẫn còn ở trên người bà ta. Nói thật, anh không muốn thả hai thầy trò bà ta.

Nhưng bây giờ không có cách nào khác ngoài việc để họ đi!

Nếu quả thực đánh, thì ba người Đinh Bảo chân nhân, Diệu Huyền sư thái, Chu Lam cũng không phải là đối thủ của anh.

Nhưng muốn thắng, cũng chỉ có thể tung ra kỹ năng. Đến lúc đó, động tĩnh quá lớn, e rằng các đại môn phái cũng sẽ nghe tin mà tới.

Sáu môn phái đồng tâm hiệp lực sẽ giúp đỡ Diệu Huyền sư thái. Coi như có thể đánh lại, anh cũng không chắc có thể đánh bại nhiều cao thủ như vậy.

Lăng Thành đỏ mắt, để cho hai thầy trò bà ta đi như vậy, anh quả thật không cam lòng.

Đặc biệt là nghĩ đến việc Chu Lam đã giết chị dâu mình trên đảo Thông Thiên, trong lòng lửa giận bùng cháy.

Ding Ding Ding

Đúng lúc này, di động của Lăng Thành đột nhiên vang lên!

Lăng Thành thở phào nhẹ nhõm, không còn nghĩ ngợi gì đến Diệu Huyền sư thái nữa. Lấy điện thoại ra.

Mẹ nó, trời đã khuya, ai đang gọi vậy?

Sau khi nhìn thoáng qua số người gọi, hóa ra đó là Hoàng Dự.

Hoàng Dự là đường chủ của thành phố Đại Phong. Bởi vì Lăng Thành đã luyện chế ra thuốc giải Thông Thiên. Vậy nên anh ta đã đem vị trí đường chủ, nhường cho Lăng Thành.

Nhưng mà sau đó, Lăng Thành thành Thông Thiên tôn giả, đem vị trí đường chủ trả lại cho anh ta.

Tên này thật lâu không cùng mình liên lạc, sao lại gọi điện muộn như vậy?

Đang nghĩ ngợi, Lăng Thành liền trả lời điện thoại.

Mới vừa nhấn nút nghe, giọng nói lo lắng của Hoàng Dự liền truyền tới, “Anh Thành, không ổn rồi, đảo Thông Thiên có chuyện rồi.”

Đảo Thông Thiên xảy ra chuyện?

Nghe vậy, Lăng Thành ngạc nhiên không thể giải thích được.

Ngay lúc này, liền nghe được Hoàng Dự giọng bi thống tiếp tục nói: “Rất nhiều ngày trước, đảo Thông Thiên sau núi bỗng nhiên bốc cháy, tất cả nhà cửa cũng bị đốt sạch sẽ. Giáo chủ phu nhân chôn mình trong biển lửa, giáo chủ thương tâm muốn chết, đã mấy ngày cũng không để ý việc gì. Bây giờ toàn bộ đảo Thông Thiên đều trở lên hỗn loạn. Anh Thành, anh là Thông Thiên tôn giả, cũng chỉ có anh mới có thể thay mặt giáo chủ, chủ trì đại cuộc.”

Phu nhân chôn mình trong biển lửa?

Chết tiệt!

Trong tâm trí của chính mình, khó trách mấy ngày nay tinh thần không yên và anh luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó.

Hóa ra là đã quên mất chuyện này.

Lăng Thành ảo não vỗ trán một cái, nói: “Được, tôi biết rồi.” Nói xong cũng trực tiếp cúp điện thoại.

Ở đảo Thông Thiên phóng hỏa, chính là kế hoạch của Trần Dung.

Nhìn tình huống này, kế hoạch hẳn đã vô cùng thành công, cô ấy đã thực sự đánh lừa được toàn bộ Thông Thiên Giáo.

Anh tự mình nói sẽ đi tiếp đón phu nhân, nhưng lúc ấy lại đang tu luyện trong mộ cổ, bỏ lỡ thời cơ. Ra khỏi mộ cổ, liền vội vội vàng vàng đến tham dự sinh nhật của Âu Dương Mỹ Anh mà quên mất chuyện này.