Tuyệt Đại Con Rể

Chương 336



“Ông chủ Chu, xin tự trọng.”

Trần Dung bực bội, gạt tay Chu Lâm An ra, sau đó ngồi trên ghế sô pha, cố ý giữ khoảng cách với Chu Lâm An.

“Được, tự trọng, tự trọng.”

Chu Lâm An cười to, bưng ly rượu lên, uống hết ly này đến ly khác, vừa nhìn Trần Dung vừa uống.

Chu Lâm An trở nên vui vẻ hơn khi nhìn cô ấy và ra hiệu cho Trác Đình.

Trác Đình vội vàng đi tới, kèm theo một khuôn mặt tươi cười: "Ông chủ Chu muốn nói cái gì?"

Chu Lâm An bật cười, nói: "Quản lý Trác, cô gái họ Trần xinh đẹp này, làm bồi bàn ở đây thật hao phí nhân tài? Tôi cứ nói thẳng đi, tôi muốn đưa cô ấy đi, anh có ngại không. Tôi đem cô gái xinh đẹp này đi, khiến cô ấy trở thành một đại minh tinh. "

"Ông chủ Chu... cái này..." Trác Đình lộ ra vẻ xấu hổ cười: "Cái này... có lẽ không tốt."

Anh ta phải dựa vào Trần Dung để thu hút nhiều khách hàng hơn...

Chu Lâm An vẫy vẫy tay, lấy ra một thẻ tín dụng hạng kim cương màu thạch anh tím: "35 tỷ của anh đây, tôi sẽ đưa Trần mỹ nữ này đi."

Cái gì?

35 tỉ?

Trác Đình sững sờ, đột nhiên nở nụ cười: "Ông chủ Chu ra tay quả hào phòng, vậy được rồi, tôi cũng đành nhịn đau miễn cưỡng từ bỏ vậy.”

Trác Đình rất vui mừng. Ông chủ Chu này thực sự là một người giàu có! Haha!

Chu Lâm An di chuyển thân hình, đi đến bên cạnh Trần Dung, cười nói: "Trần Dung, nếu cô tiến vào giới giải trí, với điều kiện của cô, nhất định sẽ trở thành ngôi sao lớn. Đừng lo lắng, tôi hứa sẽ dốc hết mọi tài nguyên của công ty giúp cô trở lên nổi tiếng.”

Khi ông ta vừa dứt lời, các nữ minh tinh bên cạnh, tất cả đều bực bội.

“Giám đốc à, anh thiên vị quá rồi, nếu anh dốc hết mọi tài nguyên về phía cô ấy, vậy chúng em phải làm sao?”

“Chính là… cô ấy chỉ là một phục vụ, cô ấy sẽ diễn cái gì?”

“Chu tổng, hôm qua anh mới vừa đồng ý, để cho em đảm nhiệm vai nữ chính trong phim điện ảnh mới.”

Chu Lâm An một trận nhức đầu, không nhịn được nói, “Tất cả im mồm đi cho tôi.”

Chết tiệt, các cô cùng Trần Dung so sánh, ngay cả một sợi tóc cũng không thể bằng.

Chu Lâm An mỉm cười nhìn Trần Dung với vẻ háo hức: "Cô Trần, có phải đặc biệt hấp dẫn không? Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ khiến cô nổi tiếng! Có một chương trình tạp kỹ tên là “Lò đào tạo minh tinh”. Tôi để cho cô tham gia chương trình này, có được không? Đi, chúng ta sang phòng bên cạnh, trò chuyện cùng nhau một chút.”

Trong khi nói chuyện, tay của Chu Lâm An rất tự nhiên ôm lấy Trần Dung.

Trong mắt ông ta, một mỹ nhân dù xinh đẹp đến đâu cũng không thể chịu được cám dỗ trở thành minh tinh.

Sau tất cả, trở thành một ngôi sao là ước mơ của rất nhiều phụ nữ.

Cho nên Chu Lâm An đã xác định, Trần Dung này chỉ là giả vờ kiêu căng, trong lòng khẳng định mừng rỡ như điên. Vì vậy ông ta ngày càng trở nên không chút kiêng kị.

“Ông.”

Lúc này, Trần Dung hoàn toàn không nhịn được, thân thể run lên, thoát ra khỏi tay Trư Đại Đồng, nhẹ giọng nói: "Mời ông tôn trọng tôi một chút."

Chà!

Lúc này, toàn bộ mọi người trong phòng đều ngẩn ra.

Người phụ nữ này có bị điên không?

Cô ta dám đối với Chu tổng nổi giận?

“Cô làm sao vậy? Sao lại nói chuyện với Chu tổng như thế này?" Trác Đình toát mồ hôi lạnh, bước đến bên Trần Dung, không dung tha nói: "Mau xin lỗi Chu tổng!"

Chu Lâm An cười và ra hiệu cho Trác Đình tạm thời rời đi.

Sau đó, ông ta lại đi tới và nói với Trần Dung, "Cô Trần xinh đẹp, tính khí quả thực nóng nảy. Haha, nhưng mà tôi thích."

Trong lúc nói, Chu Lâm An không nhịn được nắm lấy bàn tay ngọc của Trần Dung.

“Ông! Mau buông ra!”

Trần Dung tức giận, nhanh chóng rút tay về, cầm ly rượu trên bàn hất thẳng vào mặt Chu Lâm An. Ngay sau đó, cô ấy đứng dậy muốn chạy khỏi căn phòng.

Nhưng mà, lúc này, Chu Lâm An một thân lửa giận rốt cuộc không nhịn được, hung hăng đá vào cái bàn, đạp ngã xuống.

“Mẹ nó! Cho cô mặt mũi cô còn không biết xấu hổ?” Chu Lâm An ánh mắt lạnh lùng, hướng về mấy người vệ sĩ: “Đem cô ta trói lại.”

Khi ông ta vừa dứt lời, mấy tên vệ sĩ trực tiếp vây lấy cô ấy, cũng không biết từ đâu bọn họ lấy được dây trói Trần Dung lại.

Trần Dung vốn là sức yếu, làm sao có thể đánh bại đám vệ sĩ này. Hơn nữa cô ấy còn đang mang thai. Sau vài lần giằng co, cô ấy đã bị năm tên vệ sĩ trói chặt. Ném trên ghế sô pha.

Chu Lâm An mặt đầy đắc ý, giễu cợt nhìn Trần Dung, “Cô rất có khí phách đúng không? Lại dám lấy rượu tạt vào mặt tôi.”

Cùng với đó, Chu Lâm An nói với một số sao nữ khác: "Nào, tới đây, chúc mừng đồng nghiệp mới của mọi người."

Vài cô gái đột nhiên hiểu ra, mỗi người đều cầm ly rượu, mỉm cười bước tới.

Tất nhiên họ không hướng Trần Dung mời rượu, mà là đem rượu toàn bộ đổ lên mặt cô ấy.

Trong khoảnh khắc, rượu đỏ từ từ chảy ra trên mặt Trần Dung, vài sợi tóc dài dính vào trán, quyến rũ không thể tả.

Chu Lâm An chế nhạo rồi lại nghiêng người về phía trước: "Trần mỹ nhân, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

“Cút đi, tránh xa tôi ra một chút.” Trần Dung cả người giãy giụa kháng cự.

Trác Đình cũng rất tức giận, đi tới trước mặt Trần Dung, chửi bới: "Cô nói cô giả bộ cái gì? Khí chất gì? Thật là không biết làm việc! Đến làm việc với chúng tôi, cô còn cho rằng mình chỉ là một người phục vụ bình thường sao? Thật không biết xấu hổ. ”

Nghe vậy, Trần Dung nước mắt lưng tròng nói với Trác Đình: "Quản lý, chị dâu giới thiệu cho tôi và nói anh có thể chăm sóc tôi. Đây chính là cách mà anh chăm sóc tôi..."

Trác Đình cười chế nhạo, “Cô gọi Vũ Thảo là chị dâu? Sao tôi chưa từng nghe cô ta nói qua? Vũ Thảo gọi điện cho tôi và nói giới thiệu cô đến đây. Tôi có thể tùy ý sắp xếp! Đừng nói tới chuyện uống rượu, cho dù có phải làm việc quá đáng hơn, cô cũng đều có thể làm được."

"Anh..." Trần Dung cắn chặt môi: "Không thể, không thể nào..."

“Có gì không thể?” Trác Đình lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm nữa, hôm nay nhất định cô phải phục vụ Chu tổng!”

“Tôi, tôi sẽ không làm việc ở đây nữa, anh buông tôi ra.” Trần Dung chỉ cảm thấy mũi đau đến suýt khóc: “Các người thả tôi đi, tôi không làm việc ở đây nữa.”

“Không!” Trác Đình cáu kỉnh hét lên, mất hết kiên nhẫn, bước lên phía trước hai bước, tát vào mặt Trần Dung.

“Bốp”

Một cái tát này mạnh đến mức năm dấu tay đều hằn lên khuôn mặt trắng bệch của Trần Dung, trông vô cùng bắt mắt.

Trần Dung đau đớn kêu lên, vẻ mặt đau khổ.

“Thật xấu hổ, giả bộ thanh cao cái gì!” Trác Đình chửi bới, tát Trần Dung thêm một cái.