Tuyệt Đại Con Rể

Chương 338



"Không! Anh Thành, anh Thành."

Chu Lâm An hoàn toàn tê liệt vì sợ hãi, và không ngừng hú hét.

Nhưng Lăng Thành không thèm nhìn ông ta một cái. Một cước đem Chu Lâm Thành đá ra xa. Sau đó anh ôm lấy Trần Dung, chậm rãi bước ra khỏi KTV.

“Bà xã, tại sao em lại đến làm việc trong KTV này?” Lăng Thành vừa đi vừa hỏi.

Cả người Trần Dung nép vào vòng tay của Lăng Thành.

"Chị dâu giới thiệu cho em..." Tần Dung Nhiên yếu ớt nói.

Chị dâu, chị dâu nào?

Nghe đến đây, Lăng Thành sửng sốt, trong nháy mắt, anh đã rời khỏi KTV. Lúc này Lăng Thành chỉ cảm thấy tay mình nhớp nháp, cúi đầu liếc nhìn, đầu ong ong!

Bàn tay đầy máu! Máu từ váy của Trần Dung chảy ra.

“Lăng Thành, đau bụng…” Trần Dung áp mặt vào lòng Lăng Thành, sắc mặt tái nhợt, trên trán xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh.

Vừa rồi cô ấy bị Trác Đình đá vào bụng, lúc này chỉ thấy bụng dưới đau kinh khủng.

"Dung Dung..." Trái tim của Lăng Thành như bị bóp chặt.

"Con... con của chúng ta... sẽ không sao chứ, con của chúng ta..." Trần Dung che bụng, nước mắt rơi xuống, chưa kịp nói xong thì đã ngất đi.

“Bà xã, em đừng làm anh sợ, em sẽ không sao, con của chúng ta cũng vậy...” Lăng Thành rống to, ôm vợ, liều mạng chạy đến bệnh viện.

.....

Ở phía bên kia, hai ngàn dặm về phía bắc của thành phố Đại Phong.

Có một dãy núi, môi trường và phong cảnh đẹp. Trên núi có thác, bên cạnh có động. Hang động này rất lớn, lớn như một sân vận động vậy.

Ban đầu nó là một hang động chưa được biết đến, nhưng hiện nay, hang động này đã được Tôn Đại Quân đặt cho một cái tên: Hang Sơn Thủy.

Sau khi Tôn Đại Quân thành lập Hoa Quả Sơn, anh ta đã lập tổng đàn ở đây. Anh ta thường ở trong hang Sơn Thủy này. Hang Sơn Thủy được trang hoàng vô cùng lộng lẫy.

Tôn Đại Quân ở trên ngọn núi này, xây dựng cung điện Quỳnh Lâu. Vì xây dựng cung điện này mà Tôn Đại Quân đã tiêu xài hết toàn bộ tài sản.. Nhưng là không có biện pháp, Hoa Quả Sơn đệ tử hơn mười ngàn người, cũng cần phải có một tổng đàn. Nhìn từ xa, tòa nhà trên sườn đồi này thực sự rất đẹp!

Lúc này, trong hang Sơn Thủy.

Tôn Đại Quân nhàn nhã ngồi trên ghế, thong thả nhấp một ngụm trà.

Là thủ lĩnh đứng đầu một phái, lễ phục của Tôn Đại Quân cũng thay đổi theo phong cách, lúc này anh ta mặc một bộ lễ phục Đường Nhân màu vàng tươi, phi thường sang trọng và chững chạc.

Bên cạnh anh, là một người phụ nữ mảnh mai, chính là Lê Lan, vợ của Tôn Đại Quân.

Sau khi thành lập giáo phái, các thành viên trong gia đình của Tôn Đại Quân cũng chuyển đến Hoa Quả Sơn.

“Sống ở thành phố đã lâu, quá ồn ào, môi trường ở đây rất yên tĩnh và thoải mái.” Lê Lan cười nói, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Tôn Đại Quân thành lập giáo phái, Lê Lan là vợ, đứng một bên toàn lực ủng hộ.

Trước kia chồng cô ấy là anh cả, hắn làm sao được? Bây giờ chồng của cô ấy, ai nhìn thấy cũng sẽ kêu một tiếng anh hùng, còn gọi là Tôn chưởng môn.

Tôn Đại Quân nhìn Lê Lan cười gật đầu: "Nếu em thích, chúng ta sẽ sống ở đây cả đời. Đúng rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ sinh ra một đám con, đặt tên là Tôn Nhị Quân, Tôn Tam Quân, Tôn Tứ Quân..."

Ha.

Nghe vậy, Lê Lan lập tức cảm thấy buồn cười, hờn dỗi nói với Tôn Đại Quân: "Cũng đã đứng đầu một phái, mà còn nói chuyện không đứng đắn."

Đang nói chuyện, ngoài cửa có một đệ tử bước nhanh vào, thần sắc hốt hoảng, nói với Tôn Đại Quân: "Đại ca, chị dâu, không xong rồi, không xong rồi!"

Đệ tử kia thở hồng hộc, cả người đều là mồ hôi lạnh.

“Cậu hoảng loạn cái gì?” Tôn Đại Quân tức giận nói, vị đệ tử này trước kia ở ngoài xã hội lăn lộn, chính là tâm phúc của anh ta.

"Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là đại ca, gọi tôi là chưởng môn. Gọi chị dâu của cậu là phu nhân chưởng môn. Tiểu tử cậu tại sao lại chậm chạp như vậy?" Tôn Đại Quân trừng mắt nhìn hắn: "Bây giờ chúng ta là môn phái đích thực. Nói chuyện, làm việc, đều phải chững chạc biết không? Hốt hoảng như vậy, còn ra thể thống gì nữa.”

Đệ tử kia suýt khóc, hiển nhiên là quá lo lắng.

“Chuyện gì? Nói đi.” Tôn Đại Quân nhấp một ngụm trà, bình tĩnh hỏi.

Đệ tử mồ hôi như mưa: "Đại ca, Hồ Kinh Dương... Hồ Kinh Dương trốn thoát rồi..."

Cái gì?

Chết tiệt!

Tôn Đại Quân đột nhiên đứng lên, đầu óc trống rỗng: "Cậu nói cái gì?! Hắn làm sao trốn được!"

Lúc ấy ở trên núi Côn Luân, Tôn Đại Quân quét sạch một vòng các đệ tử phái Côn Luân. Lúc đó Hồ Kinh Dương không bị giết mà bị bắt sống.

Bởi vì Hồ Kinh Dương âm thầm đi nương nhờ Thiên Khải Hoàng Thất, giữ anh ta lại có lẽ còn hữu dụng.

Khoảng thời gian này, Hồ Kinh Dương bị giam giữ trong nhà tù sắt ở Hoa Quả Sơn. Nhà tù này, Tôn Đại Quân phái rất nhiều đệ tử tinh anh đến canh chừng, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt.

Hồ Kinh Dương làm sao trốn thoát?

“Hồi bẩm chưởng môn, tối hôm qua, Hồ Kinh Dương liên tục đập đầu vào tường, giả vờ tự tử. Sau đó, anh ta ngã xuống đất và giả vờ như đã chết."

Đệ tử kia thấp giọng nói, “ Sau đó, các anh em phụ trách canh chừng tưởng hắn ta đã chết thật nên vào xem. Thấy hắn chưa chết nên thô bạo đá hắn rồi bỏ đi. Nhưng ai ngờ Hồ Kinh Dương đã lấy trộm chìa khóa của người anh em đó. Vừa rồi khi chúng tôi đi giao đồ ăn cho Hồ Kinh Dương, mới phát hiện hắn đã trốn mất. Còn mang theo con gái Hồ Linh Nhi trốn mất…”

Xong rồi.

Tôn Đại Quân nắm chặt tay thành đấm, trong lòng lửa giận không nói nên lời: "Đi, phái tất cả đệ tử đuổi theo cho tôi, bằng mọi cách phải bắt Hồ Kinh Dương trở về!"

“Vâng, chưởng môn!”

Cảm nhận được sự tức giận của Tôn Đại Quân, người đệ tử đáp lại và bước nhanh ra ngoài.

Tôn Đại Quân sắc mặt hết sức khó coi, tức giận không ngừng run rẩy. Hồ Kinh Dương trốn chạy, thật sự là phiền phức vô hạn.

“Ông xã, đứng quá lo lắng.” Lúc này Lê Lan tiến lên, thấp giọng nói.

Cô ta đi lên phía trước, cầm lấy tay Tôn Đại Quân: “Hồ Kinh Dương đó, khi bị bắt sống, không phải kinh mạch đã bị đánh cho đứt đoạn sao? Hắn ta coi như trốn đi, không có nội lực, cũng chỉ là một phế nhân. Không cần quá lo lắng.”

Nghe lời Lê Lan, sắc mặt Tôn Đại Quân mới tốt lên một chút.

Vào giờ khắc này, cách hang Sơn Thủy khoảng chừng 30 dặm, có một khu rừng.

Hồ Kinh Dương mang theo con gái và bỏ chạy về phía trước một cách tuyệt vọng. Ông ta rất mệt, nhưng ông ta không dám dừng lại. Ông ta biết rằng một khi dừng lại, có thể sẽ bị bắt lại!

Không biết chạy bao lâu, nhưng Hồ Linh Nhi đổ mồ hôi đầm đìa, không kìm được mà hét lên, uất ức: "Cha, con sắp hết sức rồi."

Hồ Linh Nhi lớn như vậy, cơ hồ được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ chịu khổ như bây giờ.

Lúc này, Hồ Linh Nhi chỉ cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức, một bước cũng không muốn đi.

Hồ Kinh Dương mặt đầy nóng nảy, ôn tồn khuyên nhủ: “Con gái yêu, kiên trì một chút, chúng ta đến được Phù Dung cung liền an toàn.”

“Phù Dung cung?”

Hồ Linh Nhi mặt đầy nghi ngờ, “Cha, Phù Dung cung là nơi nào?”

Cô ta sống ở núi Côn Luân quanh năm, cũng chỉ nghe nói đến sáu đại môn phái cùng Thông Thiên giáo và Trường Sinh điện.

Phù Dung cung, vẫn là lần đầu tiên cô ta nghe nói.

Hồ Kinh Dương hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói, “Phù Dung cung, là nơi chỉ có phụ nữ.”