Tuyệt Đại Con Rể

Chương 342



Diệu Huyền sư thái nghiến chặt răng, cầm bức thư trong tay rồi giận dữ nói: “Thiếu gia Lăng Phong, tên Lăng Thành này thực sự đã làm những việc không thể chấp nhận được. Hắn ta đã làm nhục em dâu của mình, bây giờ còn khiến cô ấy phải xấu hổ mà bỏ nhà đi. Thực sự không thể tha thứ cho hắn.”

Khi nói những lời này, khuôn mặt Diệu Huyền sư thái tràn đầy sát khí: “Lăng Thành khốn nạn đáng chết, cho dù có chém hắn trăm ngàn lần cũng là chưa đủ.”

Nghe thấy từng câu từng chữ của Diệu Huyền sư thái, Lăng Phong lập tức ngẩn người vì sợ hãi. Anh ta đưa mắt nhìn Hàn Kiều Nguyệt, không nói lên lời.

Người đang đứng cạnh Diệu Huyền sư thái chính là trưởng môn phái Nga Mi.

Lăng Phong và Vũ Thảo nhìn nhau, không khỏi cảm thấy sửng sốt. Giang hồ đều nói trưởng môn phái Nga Mi xinh đẹp như một nữ thân. Hôm nay tận mắt trông thấy, không ngờ người thật còn đẹp hơn cả những lời đồn đại.

Lăng Phong nhìn không rời mắt, liền nuốt nước bọt. Nếu có thể cùng người đẹp lạnh lùng này trải qua một đêm, cho dù có bắt anh ta chết ngay lập tức anh ta cũng cam tâm tình nguyện.

...

Ngay lúc đó, tại bệnh viện Phong Hà.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Lăng Thành đã ngồi đó rất lâu, trong lòng nóng như lửa đốt. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong.

“Kẹt.”

Cuối cùng, đúng lúc Lăng Thành cảm thấy như không thể chịu nổi cảm giác này nữa, cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra. Trưởng khoa Nhật Lệ điềm nhiên bước ra, phía sau cô là những bác sĩ sản khoa và bác sĩ cấp cứu nổi tiếng ở thành phố Đại Phong.

“Cô ấy thế nào?” Lăng Thành nhanh chóng bước tới, lo lắng hỏi.

Nhật Lệ cười nói: “Anh Thành, anh không cần phải lo lắng nữa. Cả mẹ và con đều không sao, nhưng mất máu một chút, cần phải nghỉ ngơi thêm.”

Nghe vậy, Lăng Thành cảm thấy cuối cùng tảng đá trong lòng mình cũng có thể gỡ xuống, vui mừng khôn tả. Anh vô cùng hạnh phúc, liền không kiềm được mà ôm lấy Nhật Lệ, không ngừng nói: “Cảm ơn em, Nhật Lệ, cảm ơn em rất nhiều.”

Đột nhiên bị Lăng Thành ôm vào lòng, mặt Nhật Lệ liền trở nên đỏ bừng. Cô cảm thấy rất thẹn thùng, trong phút chốc không biết phải phản ứng thế nào.

Dầu vậy, cô cũng có chút tò mò. Người phụ nữ bên trong rốt cuộc có quan hệ thế nào với Lăng Thành mà lại khiến anh lo lắng tới vậy. Chỉ có thể nói, cô ấy thực sự rất xinh đẹp.

Nhật Lệ thầm nghĩ, mặc dù nhan sắc của cô cũng không hề tệ, nhưng nếu so sánh với Trần Dung đang nằm trong kia thì không thể nào bằng.

“À …” Lăng Thành kêu lên một tiếng, sau đó liền buông Nhật Lệ.

Dường như anh cũng đã nhận ra phản ứng hơi thái quá của mình, cảm thấy rất xấu hổ. Anh chỉ mải hạnh phúc với niềm vui của mình, hoàn toàn quên mất Nhật Lệ cũng là một người phụ nữ. Nghĩ đến đây, Lăng Thành liề gãi đầu cười với Nhật Lệ:

“Anh, để anh vào xem cô ấy thế nào.”

Anh vừa nói xong liền lập tức chạy vào bên trong.

Sắc mặt của Trần Dung lúc này tuy vẫn còn nhợt nhạt nhưng cũng không còn trắng bệch như trước, có điều vẻ yếu ớt của cô thật khiến Lăng Thành cảm thấy xót xa.

Lăng Thành bước nhanh đến bên giường, dịu dàng nắm lấy tay Trần Dung, tự trách mình: “Trần Dung, anh xin lỗi, là anh đã khiến em phải trải qua nhiều đau khổ như vậy.”

Khi nói những lời này, trên mặt Lăng Thành không chỉ lộ ra vẻ đau khổ, mà còn mang đầy vẻ dịu dàng quan tâm.

Trần Dung đã phải làm việc ở những nơi thực sự không ra gì, chắc chắn không thể ăn ngon ngủ yên nên sức khỏe mới bị suy nhược đến vậy.

Trần Dung chỉ khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Em, em không cho phép anh tự trách mình. Đứa bé, …”

Cô chưa nói hết câu, nhìn thấy Lăng Thành gật đầu, cô liền cảm thấy yên tâm khi biết đứa bé không sao. Bây giờ cô và Lăng Thành đã được đoàn tụ, đứa bé cũng đã an toàn, những ân oán trước kia chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Lăng Thành ôm chặt cô, cất tiếng hỏi: “Trần Dung, lúc trước em có nói chính chị dâu anh đã dẫn em tới KTV làm việc, là người nào vậy?”

Trần Dung nhớ lại những việc đã qua, không khỏi xúc động. Cô khẽ cắn môi, nhẹ giọng thì thào: “Đó là … chị dâu Vũ Thảo của anh.”

Vũ Thảo ư?

Nghe những lời này, lửa giận trong lòng Lăng Thành đột nhiên dâng trào. Bàn tay anh nắm chặt, hận không thể lập tức dạy cho cô ta một bài học.

Cảm nhận được sự tức giận của Lăng Thành, Trần Dung nhẹ giọng an ủi: “Lăng Thành, anh đừng trách chị ấy. Chị ấy giới thiệu việc làm cho em cũng là có ý tốt thôi mà.”

Ý tốt? Lăng Thành nghe mấy lời này, càng thêm giận dữ. Những ngón tay của anh bấm chặt vào lòng bàn tay đến chảy máu, đôi mắt cũng ngầu đỏ.

“Được rồi, anh đừng tức giận nữa, nhìn anh thật đáng sợ. Em hơi đói bụng rồi.” Trần Dung thấy vậy liền thì thào nói.

Mấy ngày nay, cô không thể ăn ngon ngủ yên. Bây giờ lại vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, cô chỉ cảm thấy vừa đói vừa buồn ngủ.

“Vậy anh đi mua cháo. Anh đi ngay đây.” Lăng Thành vội vàng đứng dậy, trìu mến nhìn Trần Dung: “Vợ ơi, chờ anh nhé, anh sẽ về ngay.”

Nói xong, Lăng Thành hôn lên mặt Trần Dung rồi khoác áo bước ra ngoài.

Ngay lúc đó, khuôn mặt của Trần Dung lập tức đỏ bừng. Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của anh, cô không khỏi cảm thấy trong lòng tràn ngập ngọt ngào.

...

Lăng Thành bước ra khỏi bệnh viện, trực tiếp dừng một chiếc taxi, yêu cầu lái xe đưa anh tới bãi biển.

Có một quán cháo trên biển Đại Phong, mở cửa 24/24. Trước đây, khi Lăng Thành vẫn còn là thiếu gia giàu có, anh thường cùng bạn bè đi chơi cả đêm. Đến nửa đêm, anh sẽ cùng bạn bè tới quán chào này ăn. Anh vẫn còn nhớ, món đặc trưng của quán chính là cháo tôm cua hải sản.

Trong ấn tượng của anh, tuy món cháo có giá không hề đắt, nhưng tô cháo này không hề thua kém gì sơn hào hải vị. Trần Dung nhất định sẽ rất thích nó.

Ngồi trên taxi, Lăng Thành ngắm cảnh đêm của thành phố Đại Phong. Anh không khỏi trầm trồ, Đại Phong hiện tại cũng đã là thành phố cấp một, tuy đã ba giờ sáng nhưng đường phố vẫn vô cùng nhộn nhịp.

Nhưng khi xe chạy đến bãi biển, chỉ có thể thấy một quang cảnh vô cùng yên tĩnh và vắng vẻ. Lúc này, không có một ai trên bãi biển.

Lăng Thành xuống taxi, đi bộ vài trăm mét dọc theo bờ biển, cố gắng tìm cửa hàng cháo.

Phong cảnh biển vào ban đêm bên ngoài mát mẻ, Lăng Thành đi hơn mười phút, đột nhiên nhíu mày. Những ngôi nhà gần biển dường như đã bị bỏ hoang, và quán cháo đó cũng đã biến mất từ lâu.

Vẻ mặt Lăng Thành liền trở nên buồn bã, trong lòng thoáng chút lo lắng. Nếu không thể tìm thấy quán cháo đó, anh chỉ có thể đến đường Vạn Tuế để mua đồ ăn cho Trần Dung. Về đêm, chỉ có phố Vạn Tuế còn nhộn nhịp và có bán đồ ăn. Tuy nhiên, ở đó lại có rất nhiều quán ăn đêm bán đồ nướng, đều là những thứ đồ không tốt cho phụ nữ mang thai.

Lăng Thành đang suy nghĩ miên man, sau lưng chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Lăng Thành?”

Chuyện gì vậy? Giữa đêm, rõ ràng trên bờ biển không có một ai, đột nhiên lại thấy có người gọi tên, Lăng Thành không khỏi giật mình. Anh lập tức quay đầu lại nhìn, không giấu vẻ sững sờ ngạc nhiên.

Chết tiệt!

Anh nheo mắt, chỉ nhìn thấy một cô gái đứng cách vài mét. Cô gái này khoảng chừng hai mươi tuổi, vô cùng xinh đẹp. Lúc này, cô đang mặc một chiếc váy rất ngắn, để lộ đôi chân dài quyến rũ. Dáng người cô vừa thiết tha, vừa dịu dàng. Đặc biệt, có thể cảm nhận rõ ràng khí chất đặc biệt tỏa ra từ cô, dường như là tiên khí.

Cô gái này, vẻ đẹp này, dường như là một vẻ đẹp đến từ một thế giới khác. So với cô ấy, ngay cả những thần tượng nổi tiếng cũng chỉ là những kẻ không đáng được nhắc tới.

Lăng Thành nhìn cô không rời mắt, sau đó nói: “Đúng vậy, tôi là Lăng Thành. Còn cô là …”

Cô gái này rõ ràng có biết anh, nhưng anh không hề biết cô. Dù cô rất xinh đẹp, anh cũng không thể nhận ra khuôn mặt này.

Vừa nghe được câu trả lời, cô gái chỉ lạnh lùng gật đầu: “Tôi là người tới đây để lấy mạng của anh.”

Giọng nói vừa cất lên, cô liền nhẹ nhàng nhấc tay, giữa hư không liền xuất hiện một cây roi băng màu trắng. Cây roi này dài chừng nửa mét, như thể do băng tạo thành.

Lăng Thành còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cô gái đã vung tay, đánh cho Lăng Thành một roi.

Gì đây? Lăng Thành ngẩn người, trong lòng có muôn vàn thắc mắc.

Sức mạnh của cây roi này đáng sợ tới mức nào? Anh có thể nhận thấy ngay cả không khí trước mặt dường như cũng đã bị xé làm đôi, xuất hiện một vết gãy màu đen nhìn vô cùng đáng sợ.

Nếu bị cây roi này đánh trúng, dẫu không chết thì cũng bị thương nặng.

Cô gái này chính là một tiểu tiên nữ của cung Phù Dung, tên là Nhàn Thanh.

Cung Phù Dung được Hồ Kinh Dương nhờ cậy, phải giết được ba người Tôn Đại Quân, Lăng Thành, Hề Văn Sửu.

Để giết được ba kẻ rác rưởi này, vốn dĩ không cần tốt quá nhiều sức lực. Trong số bảy tiên nữ, chỉ cần có một người xuống núi là có thể tiêu diệt cả ba. Gần đây, Nhàn Thanh mới luyện thành công chiêu thức Tam Hoa Động, tình cờ được phái đi để giết ba người này.

Không ngờ rằng, sau khi gặp Lăng Thành, Nhàn Thanh liền phát hiện thực lực của anh chỉ là Vũ Hầu bậc bốn. Đánh với anh rõ ràng không cần phải sử dụng quá nhiều sức lực, có lẽ chỉ cần hai roi là có thể khiến anh quỳ xuống van xin sự thương xót.