Tuyệt Đại Con Rể

Chương 343



Chết tiệt! Lăng Thành thầm kêu trong đầu. Nhìn thấy cây roi đang quất xuống mang theo nguồn sức mạnh to lớn, Lăng Thành chợt ngẩn người. Rốt cuộc chuyện này là gì? Cô gái này chỉ khoảng hai mươi tuổi, vậy mà lại một …Vũ Thánh bậc hai.

Đúng vậy, cô ấy chính là Vũ Thánh bậc hai.

Lăng Thành chợt cảm thấy mình quá ngu ngốc. Hiện tại anh đã là Vũ Hầu bậc bốn. Nhưng để đạt tới thực lực này, không biết anh đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn, bỏ ra bao nhiêu nỗ lực. Vậy mà cô gái trẻ đang ở trước mặt anh, lại đã là một Vũ Thánh bậc hai.

Một tia sáng lướt qua làm Lăng Thành chói mắt. Anh vội vàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng tránh khỏi đường roi đang vụt xuống, nói với Nhàn Thanh: “Cô gái, chúng ta không hề có thù oán gì, tại sao cô lại muốn giết tôi?”

Lăng Thành cố gắng vắt óc suy nghĩ, rõ ràng bản thân chưa hề xúc phạm cô gái này. Nhưng dựa theo sức mạnh của chiếc roi vừa đập xuống, rõ ràng là cô ấy đã dùng rất nhiều nội lực. Nếu anh không kịp thời tránh được, e rằng đã mất mạng rồi.

“Anh không cần biết nhiều như vậy. Chỉ cần biết rằng, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh.” Nhàn Thanh lạnh lùng nói, không đợi Lăng Thành đáp trả đã tiếp tục vung roi.

Hừ, lần này nhìn còn đáng sợ hơn lần trước.

“Cô gái, tại sao cô lại muốn giết tôi? Nhất định cô phải cho tôi biết lí do!” Lăng Thành thở dài, vừa nhìn chằm chằm vào hướng chiếc roi hất lên vừa không ngừng chất vấn Nhàn Thanh.

Nhưng Nhàn Thanh hoàn toàn không để ý đến anh, chiếc roi trên tay cũng không vì anh mà ngừng lại, tàn nhẫn bay tới ngày một gần.

Điều này khiến Lăng Thành cảm thấy quá khó hiểu. Cuối cùng anh cũng không giữ được kiên nhẫn nữa, thuận tay gọi ra Huyết Kiếm, trực tiếp bắt đầu đánh trả.

Hành động của cô gái này thật quá đáng. Rõ ràng đến giết anh, vậy mà một lời cũng không nói.

“Keng, keng.”

Huyết kiếm và roi liên tục va chạm, phát ra những âm thanh ghê rợn.

Lúc đầu, Nhàn Thanh hoàn toàn không để Lăng Thành vào mắt, trong đầu cho rằng chỉ cần hair oi là có thể đánh bại anh. Nhưng sau vài hiệp đánh, cô đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Những gì đang xảy ra khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Rốt cuộc là thế nào? Mặc dù tên Lăng Thành này chỉ là một Vũ Hầu bậc bốn, nhưng mỗi kiếm đánh ra đều trực tiếp đánh trúng cô. Hơn nữa nội lực của anh lại vô cùng thuần khiết, khiến cô cảm thấy dường như bản thân mình cũng không hề chiếm ưu thế.

Làm sao chuyện này có thể chứ?

“Vút!”

Một kiếm khác đã lại lập tức đâm tới, Nhàn Thành khẽ xoay người tránh đòn, gương mặt càng trở nên khó coi.

Là một Vũ Thánh bậc hai, vậy mà đã đánh tới hơn năm mươi hiệp cùng một vũ tướng bậc bốn, vẫn không thể phân cao thấp, điều này khiến Nhàn Thanh cảm thấy thực sự xấu hổ.

Nhàn Thanh vung roi, buộc Lăng Thành phải quay lại. Cô khẽ đưa tay lên, ngước mắt nhìn theo, thấy trên không trung đã xuất hiện ba bông hoa mận.

Ba bông hoa này đương nhiên là do nội lực cực mạnh của Nhàn Thanh tạo ra, sau khi thành hình liền lập tức quay nhanh trên không trung. Đây chính là kỹ năng mà cô vừa học được, Tam Hoa Động.

Lăng Thành vô cùng sửng sốt. Anh có thể thấy rằng chiêu thức này thực sự uy mãnh, rất đáng sợ.

Lúc này, có lẽ phải dùng Cửu Long Thăng Thiên mới có thể chống đỡ. Vừa nghĩ, Lăng Thành liền giơ tay, chín con rồng lập tức gầm lên trong không khí.

Trong chớp mắt, Cửu Long Thăng Thiên và Tam Hoa Động lao vào nhau, chỉ nghe một tiếng động lớn phát ra. Nguồn nội lực lan tỏa tới vài mét, gần như dễ dàng biến mọi thứ xung quanh thành cát bụi.

“Hự!”

Lăng Thành trực tiếp phun ra hai ngụm máu. Lần này hai người cùng đọ chiêu thức, vẫn là anh yếu hơn một chút.

Không chờ Lăng Thành kịp phản ứng, tiểu tiên nữ lại xuất thêm một chiêu.

Lăng Thành chửi thầm trong lòng, tình thế cấp bách không còn đối pháp nào khác, anh đành giơ tay lên, trực tiếp đối mặt với cô.

“Bùm!”

Trong tích tắc, lòng bàn tay của hai bên chạm vào nhau. Nhưng chúng không tách ra ngay lập tức, thay vào đó là dường như đều đã đóng băng, không hề chuyển động trong không trung.

Đây chính là một trận chiến nội lực.

Trong lòng Lăng Thành hiểu rõ, nếu tiếp tục chiến đấu, nhất định người thua cuộc sẽ là anh. Vì vậy, cách duy nhất lúc này có thể giúp anh có cơ hội chiến thắng chính là sử dụng nội lực để chiến đấu.

Thấy vậy, Nhàn Thanh liền cảm thấy buồn cười. Anh chàng này thực sự ngu ngốc hay sao? Một Vũ Hầu bậc bốn, vậy mà lại muốn dùng nội lực để chống lại cô? Đây không phải chính là tự tìm lấy cái chết ư?

Nhàn Thanh cười thầm trong lòng, nhưng chỉ hai giây sau, cô lại cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như mình tưởng.

Cô có thể cảm nhận được nội lực không ngừng trong lòng bàn tay Lăng Thành, giống như đại dương hùng vĩ đang ào ào cuộn sóng. Đây, đây chính là nguồn nội lực thuần khiết của anh ta sao?

Có điều, khi Nhàn Thanh nhận ra điều này thì đã quá muộn. Khi đó, cô hiển nhiên cảm thấy bản thân không thể chống lại được người đàn ông này. Nhưng nếu cô rút tay ra giữa lúc này, trái tim cô cũng sẽ lập tức vỡ tan. Hiện tại, cô chỉ có thể cắn chặt môi, kiên trì tiếp tục bảo toàn nội lực.

Hai người đối mặt với nhau trong gần một phút. Tiểu tiên chỉ cảm thấy nội lực của Lăng Thành trước mặt dường như không ngừng thêm vào. Cuối cùng cô cũng không thể nhịn được nữa, khuôn mặt xinh xắn lúc này đã tái nhợt, lùi lại mấy bước.

“Anh...” Đôi môi Nhàn Thanh dường như sắp chảy máu vì bị cắn quá chặt. Cô vẫn không thể tin nổi, cô sắp bị đánh bại bởi một Vũ Hầu.

Đúng lúc này, ánh mắt Lăng Thành liền trở nên nhanh nhẹn. Anh gõ nhẹ hai lần vào cơ thể Nhàn Thanh, phong ấn huyệt đạo của cô, khiến cô không thể động đậy.

“Haiz!”

Lăng Thành thở dài một hơi, nhẹ nhõm nhìn đối phương. Vẻ mặt anh lúc này cũng đã có thể giãn ra.

Cũng may anh đã nhanh trí, nghĩ ra cách dùng nội lực để chiến đấu với tiểu tiên, nếu không thì sẽ không thể thắng được cô. Có điều, vì chuyện này mà Lăng Thành cũng rất mệt, ngồi trên bãi biển thở hổn hển, mấy phút sau mới cảm thấy hồi phục được một chút.

“Nói đi, tại sao cô lại giết tôi?” Lăng Thành cuối cùng cũng đứng dậy, tiến về phía Nhàn Thanh, khẽ cười với cô rồi nói.

Tiểu tiên nữ không đáp một lời, chỉ tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.

Vẫn còn tỏ ra lạnh nhạt ư, Lăng Thành nghĩ, cảm thấy thực sự có chút mất kiên nhẫn. Anh lạnh lùng hỏi lại:

“Tôi sẽ hỏi lại một lần nữa, cô là ai và tại sao cô lại muốn giết tôi? Mau nói đi, tôi không có nhiều kiên nhẫn, cũng không có nhiều thời gian đâu.”

“Khốn kiếp.” Nhàn Thanh khẽ hé đôi môi đỏ mọng, thờ ơ đáp.

Cô vốn là một tiểu tiên rất được trọng dụng, khiến những người khác đều phải nể phục. Trong cung Phù Dung, cô rất được coi trọng. Tại sao lại có người dám nói những lời như vậy với cô?

Lăng Thành không còn chút kiên nhẫn nào, trực tiếp uy hiếp: “Người tử tế không làm chuyện mờ ám. Cô có dũng khí tới đây giết tôi, vậy mà không có dũng khí nói ra thân phận của mình hay sao.”

Lăng Thành lúc này chỉ mong có thể nhanh chóng giải quyết chuyện ở đây để trở về. Trần Dung vẫn còn đang đói bụng trong bệnh viện chờ anh, anh không thể tiếp tục đôi co với cô gái này.

“Cút!” Nhàn Thanh vẫn kiên quyết không chịu hợp tác, bất kể Lăng Thành có nói gì.

Lời vừa nói ra, khiến Lăng Thành vừa bất ngờ vừa tức giận. Cô ta bây giờ không khác gì tù binh, vậy mà vẫn còn kiêu ngạo ngoan cố, là muốn tỏ vẻ cho ai xem chứ.