Tuyệt Đại Con Rể

Chương 344



“Cô là ai? Tại sao cô lại tới đây, tại sao lại muốn giết tôi?” Lăng Thành gằn giọng, nhìn Nhàn Thanh chằm chằm, nhắc lại: “Tôi sẽ hỏi cô lần cuối cùng, cô đừng thách thức giới hạn của tôi.”

Giọng nói vừa dứt, Huyết Kiếm cũng được nâng lên, hướng thẳng vào cổ của Nhàn Thanh.

Nhàn Thanh nhìn Huyết Kiếm trên tay Lăng Thành, trên mặt cơ hồ không có chút cảm xúc nào.

“Muốn giết tôi thì mau làm đi. Nhưng tôi có thể cho anh biết, sau khi giết tôi, cả đời này anh sẽ không thể sống trong yên bình được đâu. Sẽ có vô số người đuổi theo anh.”

Lăng Thành khẽ cau mày, cô gái này đúng là không muốn uống rượu mừng lại muốn uống rượu phạt.

“Mau thả tôi ra!” Nhàn Thanh lạnh lùng lên tiếng. Mặc dù lúc này cô đang trong thế bị động, nhưng phong thái của cô vẫn không hề giống tù nhân một chút nào.

Nhìn cô kiêu ngạo như vậy, Lăng Thành không khỏi bật cười: “Cô tới đây giết tôi, bây giờ bị tôi bắt được còn muốn tôi thả cô đi hay sao? Cô cho rằng việc này có thể ư?”

Lăng Thành ngừng nói một chút, sau đó khẽ cười khẩy, chế giễu: “Thả cô đi thực ra cũng được thôi, chỉ cần nói cho tôi biết cô là ai, từ đâu tới. Vì sao lại muốn giết tôi? Nói xong, tôi liền thả cô đi.”

“Không nói!” Vẫn như cũ, Nhàn Thanh chỉ nói ra hai chữ ngắn ngủn, không hề có ý định hợp tác.

Lăng Thành chỉ muốn hét lên, đã hoàn toàn mất kiên nhẫn. Anh không nói gì, lập tức nhấc bổng cô lên rồi đặt cô ngồi dưới đất.

“Anh làm gì vậy? Cút ra, đừng động vào tôi.” Thấy Lăng Thành làm vậy, cô đột nhiên hoảng sợ. Cô rõ ràng là tiên nữ, lúc này lại bị một người đàn ông ôm chặt, làm sao có thể để một chuyện đáng xấu hổ như vậy xảy ra.

Tuy nhiên, điều khiến cô bất ngờ và tức giận vẫn còn ở phía sau. Toàn thân bất động, cô chỉ có thể thấy Lăng Thành đặt cô trên bãi biển, sau đó lần lượt cởi giày và tất của cô.

Cứ thế, một đôi chân ngọc trắng như tuyết hiện ra.

“Anh … anh buông tôi ra!” Nhàn Thanh ngẩn người, không biết Lăng Thành định làm gì. Cô run lên vì sợ và giận dữ, không nhịn được nữa mà hét lên.

Lăng Thành bỏ ngoài tai những tiếng mắng chửi của cô, mỉm cười rồi giơ ngón tay cái lên, vận nội lực ấn vào lòng bàn chân Nhàn Thanh.

Có một huyệt đạo trên lòng bàn chân của con người, rất nhạy cảm.

Lúc này Lăng Thành dồn hết nội lực, sau khi dùng ngón tay kích thích sẽ khiến đối phương cảm thấy rất ngứa ngáy khó chịu. Đừng nói đến Nhàn Thanh, ngay cả một cao thủ có nội lực thâm hậu hơn cũng không thể chịu nổi. Vào lần cuối cùng Nhậm Doanh Doanh đóng giả anh, cô ấy cũng đã phải cầu xin anh vì không thể chịu nổi cảm giác khó chịu này.

Lăng Thành có thể hiểu, cho dù là một người cứng rắn tới đâu, cũng sẽ sợ bị cù chân.

Lúc này, thân thể Nhàn Thanh run lên, chỉ cảm thấy dưới lòng bàn chân truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Không một ai có thể chịu được cảm giác này. Tiểu tiên nữ cũng vậy, cô bất giác mỉm cười.

“Anh … anh mau dừng lại, haha, anh buông tôi ra mau.”

Nhàn Thanh cảm thấy không hề dễ chịu, như thể dưới chân có hàng ngàn con kiến đang bò ngang dọc, cảm giác ngứa ngáy khiến cô còn đau khổ hơn cả cái chết.

Lăng Thành mỉm cười nhìn cô: “Tôi có thể để cô đi, nhưng cô phải nói cho tôi biết tại sao cô muốn giết tôi, và cô là ai? Chỉ cần cô nói ra, tôi sẽ thả cô ra ngay lập tức.”

Nhàn Thanh cắt môi, dứt khoát từ chối: “Anh … anh cứ thả tôi trước đi. Tôi, tôi sẽ nói cho anh biết … haha …”

“Cô nói trước.” Lăng Thành chỉ nói một câu, sau đó lại dồn lực vào ngón tay.

“Hahaha...”

Lúc này, Nhàn Thanh không thể chịu đựng được nữa, không khỏi bật cười.

“Anh...anh...ha ha dám làm vậy với tôi, anh...”

Nhàn Thanh bây giờ đã cười thành tiếng, nhưng trong lòng cô thì vô cùng xấu hổ. Người đàn ông này thực sự không phải người tốt, sao anh ta có thể nghĩ ra cách tra tấn dã man này.

“Anh...anh dừng lại…haha, dừng lại!” Cảm giác ngứa ngáy ở lòng bàn chân càng lúc càng mạnh, Nhàn Thanh hoàn toàn không còn giữ được phong thái của một tiên nữ nữa, chỉ có thể vừa cười lớn thành tiếng, vừa tiếp tục quát Lăng Thành.

Cô cảm thấy trên đôi chân ngọc của mình từng tấc da đều ngứa ngáy không chịu nổi.

“Tôi nói, tôi nói… Tôi cầu xin anh, tôi sẽ nói… Sao anh còn chưa dừng lại? Dừng lại, …mau dừng lại đi!” Nhàn Thanh cười run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng. Cuối cùng cô cũng không thể chịu đựng được nữa, chỉ có thể hét lên cầu xin Lăng Thành ngừng lại.

Khi nói những lời này, mặt Nhàn Thanh đã đỏ bừng. Tại cung Phù Dung, tất cả đàn ông đều giống như nô lệ. Vì vậy cô không bao giờ có thể nghĩ rằng, lại có một ngày cô phải cầu xin lòng thương xót của một người đàn ông xấu xa hôi hám.

Lúc này, nhìn thấy cuối cùng Nhàn Thanh cũng đã học cách thỏa hiệp, Lăng Thành liền dừng lại. Anh ngừng tay, khẽ cười rồi nói: “Vậy nói đi, cô là ai?”

Nhàn Thanh đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Tôi…tôi là một tiểu tiên nữ từ cung Phù Dung.”

Cung Phù Dung ư? Nghe đến đây, Lăng Thành thực sự sửng sốt.

Cung Phù Dung, Lăng Thành vẫn có quá nhiều thắc mắc, vì anh vốn dĩ chưa hề tiếp xúc với những người này.

Lăng Thành nhíu mày nhìn Nhàn Thanh: “Cô là người của cung Phù Dung ư, sao cô lại muốn giết tôi? Giữa chúng ta hoàn toàn không có thù hận gì, đúng không?”

“Là Hồ Kinh Dương. Hồ Kinh Dương đã cầu xin chúng tôi giết anh.” Nhàn Thanh hoàn toàn không dám che giấu thêm vào lúc này. Nếu cô không thành thật, nhất định sẽ bị Lăng Thành tra tấn một lần nữa.

Lăng Thành hít một hơi thật sâu, có vẻ như Hồ Kinh Dương đã trốn thoát.

“Anh, thả tôi ra!” Nhàn Thanh lo lắng hét lên, khuôn mặt lúc này đã đỏ bừng. Có điều, dường như bây giờ cô mới hối hận thì đã muộn rồi, Lăng Thành không thực sự quan tâm.

“Cô tới giết tôi, tôi sao có thể thả cô đi dễ dàng như vậy?” Lăng Thành cười nói: “Hừ, nếu cô cầu xin tôi, tôi sẽ thả cô ra.”

“Anh…anh đúng là không biết xấu hổ!” Nhàn Thanh run lên vì tức giận.

Sao anh ta có thể xấu xa đến vậy. Muốn cô nói, cô đã nói, vậy mà vẫn còn muốn hành hạ cô, buộc cô phải cầu xin.

“Tôi không biết xấu hổ thì sao chứ?” Lăng Thành khẽ nhún vai, vẫn cười mãn nguyện.

Vừa nói, anh vừa tiếp tục nắm lấy bàn chân cô.

“Anh, anh đừng có làm thế nữa, anh…” Nhàn Thanh hạ giọng, cô thực sự cảm thấy căm ghét người đàn ông này.

“Hôm nay tôi nhất định phải cho cô biết cái giá của việc muốn giết tôi.” Lăng Thành chế nhạo, muốn tiếp tục hành hạ cô. Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng nước biển ào ào vỗ vào bờ cát.

Tiếng biển động nghe có chút khác thường, Lăng Thành chợt ngừng lại, vô thức nhìn về phía biển.

Anh khẽ nheo mắt, nhìn thấy cảnh trước mắt, toàn thân chấn động. Lăng Thành hít một hơi, chốc lát toàn thân cảm thấy choáng váng.

Đây là…?

Lăng Thành há miệng, đưa tay dụi dụi mắt, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, không tin được vào những gì mình đang thấy.

Lúc này, trên vùng biển cách đó không xa, hàng ngàn chiếc thuyền buồm đang hùng dũng xông tới. Đúng vậy, anh hoàn toàn không nhìn nhầm. Hàng ngàn chiếc thuyền buồm đang lần lượt cập bến.

Cảnh tượng này, thực sự anh sẽ không bao giờ quên được, chỉ có thể nói là quá sốc.

Những chiếc thuyền đều có kích thước rất lớn, phía trên có thể nhìn thấy nhiều người xếp hàng ngay ngắn. Dưới ánh trăng, Lăng Thành nhìn thấy rõ những người này mặc đồng phục áo giáp, tay cầm đao dài, khí thế đáng sợ.

Chiếc thuyền đi phía trước có năm tầng. Trên thuyền có một lá cờ lớn, cao tới cả chục mét, trên đó có viết chữ “Tư lệnh.” Rõ ràng, có có nghĩa đây là thuyền của tổng tư lệnh chỉ huy cả đoàn thuyền.

Chết tiệt, đây có phải là đại quân của Đại Lục Tận Thế hay không?

Trước cảnh này, Lăng Thành không khỏi sửng sốt. Nhàn Thanh bên cạnh anh cũng khẽ run lên. Cô có thể nhìn thấy, chiếc thuyền buồm này chế tạo bằng gỗ, binh lính trên thuyền cũng đều mặc trang phục cổ xưa. Cô chắc chắn đây không phải là quân đội của Địa Nguyên Đại Lục.

Có nhiều thuyền như vậy, cũng có nghĩa sẽ có tới hàng trăm ngàn binh lính. Nhìn từ xa đã thấy một mảng đen kịt toàn người là người. Những thanh kiếm trong tay binh lính, phản chiếu ánh trăng chiếu rọi, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo và ám ảnh.

“Anh… anh mau giải huyệt cho tôi đi.” Nhàn Thanh rất lo lắng, quát Lăng Thành.