Tuyệt Đại Con Rể

Chương 347



Nhìn thấy vẻ mặt không đàng hoàng của Lăng Thành, Nhàn Thanh đỏ mặt, lạnh lùng nói: “Tôi không tắm.”

Nhàn Thanh vốn là tiểu tiên nữ của Cung Phù Dung, thân thể trong sạch thuần khiết, làm sao có thể tắm cùng Lăng Thành.

Lăng Thành gãi gãi đầu, nhếch mép cười: “Cũng được thôi. Nếu em không tắm, vậy anh tắm một mình.”

Nói xong, Lăng Thành liền cởi áo. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, được tắm và thư giãn thì thật tuyệt. Chỉ mới nghĩ về điều đó thôi cũng đã khiến anh cảm thấy sảng khoái.

Thấy Lăng Thành thực sự đã cởi áo, Nhàn Thanh lo lắng giậm chân, quát: “Đừng cởi nữa, anh cũng không được phép tắm.”

“Tại sao?” Lăng Thành lẩm bẩm: “Em không tắm mà lại bắt anh cũng không được tắm, là em muốn gì đây? Em quá độc đoán rồi, hoàn toàn vô lý rồi đấy vợ.”

Nhàn Thanh khịt mũi lạnh lùng, mặc kệ anh lên tiếng phân bua.

Nhìn thấy cảnh này, cả hai người giúp việc đều cảm thấy buồn cười, như thể hai vợ chồng anh đang nũng nịu trêu chọc nhau.

Lăng Thành thở dài ngồi xuống, vén quần lên rồi nói: “Thôi được rồi, vậy anh không đi tắm nữa. Anh rửa chân được không?”

Vừa nói, Lăng Thành vừa cởi giày.

Một người giúp việc vội vàng chạy tới, cầm lấy một chiếc chậu gỗ rồi đổ đầy nước nóng, bê tới chỗ Lăng Thành: “Anh Lăng Thành, tôi sẽ hầu hạ rửa chân cho anh.”

Lăng Thành cười nhẹ, cố ý nói: “Thôi, không được đâu. Vợ tôi hay ghen lắm, không thích để người phụ nữ khác chạm vào tôi.”. Ngôn Tình Cổ Đại

Nói đến đây, Lăng Thành ngừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Nhàn Thanh: “Đúng rồi, vợ ơi, mau lại đây rửa chân cho anh đi.”

Haha, Lăng Thành nói xong liền cười thầm trong lòng. Nhìn biểu cảm của vị tiểu tiên nữ trước mặt, anh càng cảm thấy rất hả hê.

“Anh …” Nhàn Thanh rất tức giận.

Lăng Thành thực sự quá đáng ghét, biết rằng cô không dám tiết lộ thân phận thật, liền lợi dụng cô thỏa mãn những thú vui bệnh hoạn của hắn. Càng nghĩ, cô lại càng tức giận. Hậm hực sải bước, cô chỉ có thể đá vào bồn tắm cho thỏa giận.

Lập tức, nước bắn tung tóe khắp người Lăng Thành, hai người giúp việc bên cạnh liền che miệng cười.

“Hai người cũng mau ra khỏi đây đi, nếu tôi không gọi thì không được vào.” Nhàn Thanh tức giận ra lệnh.

Hai người giúp việc đương nhiên không dám làm trái, nhanh chóng đi ra ngoài.

Vừa ra tới cửa, một người đã thở phào, sau đó khẽ nhìn lại phía sau rồi nói với giọng sợ hãi: “Anh Lăng Thành là một người tài giỏi, sao lại cưới phải một cô vợ như vậy chứ?”

Người còn lại cũng gật đầu đồng ý, thì thầm: “Đúng vậy. Cô gái đó thực sự cũng xinh đẹp, thoạt nhìn cũng thấy khí chất không tồi. Có điều, không thể ngờ tính cách lại tệ như vậy, quả không hợp với anh Lăng Thành một chút nào.”

Giọng nói của hai người giúp việc rất nhỏ, lại ở phía bên ngoài nên người thường không thể nghe thấy.

Nhưng Nhàn Thanh vốn là Vũ Thánh bậc hai, sao có thể không nghe được chứ.

Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Thành. Tất cả đều tại tên khiến kiếp này mà ra. Bây giờ, toàn bộ doanh trại Đại Lục Tận Thế đều nghĩ rằng cô chính là vợ của hắn.

Lúc này, Lăng Thành ngồi trên ghế, khuôn mặt lộ ra một nụ cười vô hại: “Thôi bỏ đi, em không cần rửa chân cho anh nữa đâu. Muộn rồi, vợ mau nghỉ ngơi đi.”

Vừa nói, Lăng Thành vừa chuẩn bị nằm xuống giường.

“Anh đi xuống cho tôi!” Nhàn Thanh giậm chân.

Tên Lăng Thành không biết xấu hổ này còn muốn ngủ cùng giường với cô, chẳng phải là đang nằm mơ à.

Có điều, Nhàn Thanh hoàn toàn không ngờ được, trong khi cô vẫn còn tức giận đuổi Lăng Thành xuống, anh đã đột ngột đứng lên, lập tức điểm huyệt cô với tốc độ cực nhanh. Nhàn Thanh không kịp phản ứng, tức thời không thể nhúc nhích được nữa, chỉ có thể xấu hổ kêu lên:

“Anh lại làm gì thế?”

Lăng Thành cười nhẹ, nhìn cô bằng ánh mắt tinh quái rồi chế giễu: “Em đang hỏi gì lạ vậy? Đương nhiên là anh đang chuẩn bị ngủ cùng vợ anh rồi.”

Vừa nói, Lăng Thành vừa ôm Nhàn Thanh đặt lên giường.

Phải nói rằng, Nhàn Thanh thực sự rất xinh đẹp, trong người lại toát ra tiên khí vô cùng hấp dẫn. Nghĩ đến việc cô từng muốn giết mình, Lăng Thành thực sự muốn cho cô một bài học. Cô càng tức giận bao nhiêu, Lăng Thành lại càng thấy vui vẻ bấy nhiêu.

Nhàn Thanh giãy giụa không được, mặt đỏ bừng tức giận: “Anh mau thả tôi ra.”

Lăng Thành không khỏi bật cười, cố ý lắc đầu nói: “Làm sao lại thả chứ? Chúng ta là vợ chồng mà, đương nhiên phải ngủ chung.”

Nghe đến đây, Nhàn Thanh gần như bật khóc. Cô cắn chặt môi, cắn đến nỗi suýt thì chảy máu.

Lăng Thành vốn dĩ cũng chỉ muốn chọc giận cô một chút, hoàn toàn không có ý muốn ngủ cùng cô. Lúc này, thấy cô đã không thể chịu được nữa, anh liền cười nói:

“Thôi được rồi, đêm nay tôi có thể ngủ dưới đất. Nhưng cô phải gọi tôi là chồng yêu.”

“Anh …” Lăng Thành vừa dứt lời, mặt của Nhàn Thanh đã lại nóng bừa như lửa đốt, trong lòng vô cùng xấu hổ.

Tên khốn này đúng là càng ngày càng quá quắt, thứ hạ lưu nào cũng có thể nghĩ ra. Nhưng nếu cô không gọi theo ý anh ta, chẳng phải sẽ phải ngủ cùng giường với anh ta hay sao.

Cô là tiểu tiên nữ của Cung Phù Dung, làm sao có thể ngủ chung giường với Lăng Thành chứ. Nếu chuyện này bị lộ ra, không chỉ danh tiếng của cô bị tổn hại, mà e rằng ngay cả Cung Phù Dung cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất.

Nhưng mà, nghĩ thế nào, cô cũng không thể gọi hắn là chồng yêu được

Lăng Thành nằm trên giường, mỉm cười nhìn cô nói: “Thế nào? Cô có gọi hay không? Nếu không, tôi sẽ lập tức thổi tắt nến rồi đi ngủ.”

“Anh, đồ đáng chết.” Nhàn Thanh chỉ có thể ấp úng chửi thầm Lăng Thành.

Anh ta đúng là đồ lưu manh. Lúc này, cô chỉ hận bản thân đã không tu luyện thật tốt nên đã không giết được anh từ trước. Phải chịu cảnh bị anh làm nhục thế này, cô thực vô cùng xấu hổ.

Nhàn Thanh không thể làm được. Cô chỉ có thể nhìn chằm chằm Lăng Thành. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì có lẽ Lăng Thành đã chết một cách thê thảm rồi.

“Cô cũng thật cứng miệng.” Lăng Thành cười “Đã thế, tôi tắt đèn đi ngủ sớm thôi.”

Nói xong, anh lập tức tiến sát lại phía ngọn đèn.

Thấy vậy, tiểu tiên nữ cô cùng lo lắng, buột miệng kêu: “Anh, anh đừng tắt đèn… đừng tắt … chồng yêu.”

Nhàn Thanh vừa nói, khuôn mặt liền đỏ bừng như trái táo chín.