Tuyệt Đại Con Rể

Chương 350



Lăng Thành bị mắng oan, lại còn bị gọi là cặn bã rác rưởi, hai bàn tay tức giận nắm chặt.

Diệu Huyền sư thái vừa dứt lời, mấy người ở phái Cái Bang đã đi tới, chỉ thẳng vào mặt Lăng Thành mà mắng:

“Lăng Thành, ngươi là người của Địa Nguyên Đại Lục, bây giờ lại đi theo đám người Đại Lục Tận Thế, quay lại đánh chính người của mình. Bố mẹ ngươi đã dạy kiểu gì mà ra một tên bẩn thỉu đáng chết như ngươi vậy? Không thể tha thứ được, ngươi xứng đáng phải chết trăm nghìn lần.”

“Đúng vậy. Âu Dương Chấn Nam là bố nuôi của anh, trong giang hồ vốn là cao thủ nổi danh, vậy mà anh làm cho ông ta mất mặt như vậy. Anh là đồ cặn bã, không đáng sống tiếp.”

“Mẹ kiếp! Thực sự đáng chết!”

Trước sự chỉ trích nặng nề của các môn phái khác nhau, Lăng Thành cười lạnh, không nói một câu. Lúc này, anh chỉ cảm thấy tự mình đẩy mình vào tình huống dở khóc dở cười, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngòn.

“Các người nghe tôi giải thích đã, tôi không hề phản lại Địa Nguyên Đại Lục.” Lăng Thành cố nén tức giận, muốn giải thích rõ ràng.

Nhưng anh chưa kịp dứt lời, Diệu Huyền sư thái đã tiến lên một bước, dùng thanh trường kiếm chỉ vào Lăng Thành, nhếch đôi môi đỏ mọng nói:

“Ngươi vẫn còn định giải thích gì nữa? Ngươi đang mặc áo giáp của Đại Lục Tận Thế, ngươi còn muốn ngụy biện sao? Đồ cặn bã vô liêm sỉ, đừng nói nhiều lời nữa. Hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”

Lời vừa dứt, Thái Long Kiếm trong tay Diệu Huyền sư thái bất chợt bay lên, đâm thẳng về phía Lăng Thành.

“Cùng nhau tiến lên.”

“Loại bỏ tên cặn bã này.”

Cùng lúc đó, cả Đinh Bảo chân nhân và chưởng môn phái Cái Bang cũng hét lên đầy tức giận, trực tiếp cầm vũ khí lao tới Lăng Thành.

“Mọi người.” Lăng Thành hai mắt đỏ hoe, chỉ có thể tức giận hét lên. Đám người này đầu óc chắc chắn không bình thường rồi.

Trong lòng thầm nguyền rủa, Lăng Thành hét lên với ba mươi binh lính vừa thu nạp được: “Rút lui, lập tức rút lui.”

Với rất nhiều cao thủ đang muốn giết mình, đối mặt với họ chẳng khác nào tự tìm tới cái chết. Lăng Thành vừa nói xong, cùng ba mươi người chạy xuống núi, tìm đường tẩu thoát.

Dù sao Lăng Thành cũng là người sinh ra là lớn lên tại thành phố Đại Phong, anh rất quen thuộc với khu vực xung quanh tòa nhà Thiên Hà này. Anh biết ở đây có một con đường bí mật, có thể theo đó đi xuống núi.

Trong nháy mắt, Lăng Thành mang theo ba mươi binh lính rồi biến mất giữa khu rừng rậm.

Những cao thủ của các môn phái lúc này đuổi theo Lăng Thành, từng người một trong lòng đều khó chịu không thể tả. Cuối cùng, vì không thể theo kịp anh, đành phải quay về tháp Thiên Hà.

Tháp Thiên Hà là trạm kiểm soát quan trọng nhất tại thành phố Đại Phong. Một khi tòa tháp này bị mất, đội quân của Đại Lục Tận Thế sẽ có thể tiến thằng vào khu đô thị của Đại Phong.

Chắc chắn đây sẽ là nơi đầu tiên mà Đại Lục Tận Thế nhắm tới, vì vậy các cao thủ của các môn phái hầu như đều tập trung tại đây.

Vào lúc này, tại tầng một của tháp Thiên Hà, tất cả những cao thủ này đều tập trung ngồi lại cùng nhau.

Diệu Huyền sư thái vung mạnh tay, đập lên bàn, lạnh lùng nói:

“Lăng Thành là một tên cặn bã. Hắn ta đã gia nhập Đại Lục Tận Thế, không được để hắn sống nhởn nhơ được nữa.”

“Tên khốn kiếp đó là người Đông Hải. Hắn ta rất quen thuộc với địa hình nơi đây. Bây giờ hắn đã gia nhập quân đội của Đại Lục Tận Thế, nếu hắn làm cố vấn cho bọn chúng thì chúng ta nhất định gặp nhiều khó khăn.”

“Đúng vậy, chúng ta phải sớm trừ khử hắn.”

Một cuộc thảo luận ồn áo lập tức bắt đầu, ai nấy đều tràn đầy tức giận.

Lúc này, một người đột nhiên nói: “Có điều, hiện hắn đang trốn trong doanh trại của Đại Lục Tận Thế, chúng ta không thể dễ dàng giết hắn được.”

Câu này vừa nói ra, cả tháp Thiên Hà liền rơi vào im lặng.

Người này nói hoàn toàn đúng. Doanh trại của Đại Lục Tận Thế chắc chắn được canh gác cẩn mật, hơn nữa cũng có nhiều cao thủ. Muốn giết Lăng Thành ở đó, e rằng còn khó hơn lên trời.

Cả căn phòng chìm trong im lặng đã được mười phút, bỗng nhiên chưởng môn phái Tiêu Dao, Công Tôn Nga liền chậm rãi đứng dậy rồi nói: “Nếu đã không thể giết được tên cặn bã Lăng Thành, chúng ta nên giết gia đình hắn.”

“Đúng vậy, phải nghiêm khắc trừng trị.”

“Hai đại lục vừa mới bắt đầu giao chiến, Lăng Thành đã lập tức trở thành một con chó phản quốc. Nếu hắn không bị trừng phạt thích đáng, e rằng sẽ có thêm nhiều người gia nhập Đại Lục Tận Thế, trở thành những kẻ phản bội.”

Nhìn thấy tất cả mọi người tràn đầy phẫn nộ, một lòng chính trực muốn trừng trị Lăng Thành, Đinh Bảo chân nhân đứng lên, hắng giọng nói: “Mọi người yên lặng.”

Sau đó, ông đưa mắt nhìn quanh, bình tĩnh nói tiếp: “Ngay cả khi chúng ta giết hết người thân của hắn, chúng ta có thể thay đổi được điều gì chứ? Làm như vậy chỉ khiến lòng căm thù của Lăng Thành càng thêm lớn, và hắn ta sẽ càng có thêm lí do để phản bội chúng ta.”

Những lời này vừa nói ra, xung quanh đã lại trở nên yên tĩnh. Cao thủ của các môn khái đều nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp.

“Anh Đinh Bảo, vậy ý anh là gì?” Diệu Huyền sư thái không vừa ý, liền cau mày nói: “Lăng Thành là một tên khốn, chúng ta không thể tha thứ được cho hắn. Vậy mà ông lại nói cho dù hắn có là một con chó phản bội, chúng ta vẫn không trừng phạt gì hắn hay sao?”

Đinh Bảo chân nhân mỉm cười: “Sư thái cứ bình tĩnh. Tôi có cách khác. Chúng ta không giết gia đình của hắn, mà hãy bắt cha mẹ cùng vợ hắn. Tôi tin chắc, sau đó hắn nhất định phải tới cứu người.”

Nói đến đây, Đinh Bảo chân nhân lại xua tay: “Khi hắn đến cứu người thân của mình, chúng ta sẽ lập tức xông tới và bắt giữ hắn.”

“Hay lắm!”

“Ý kiến hay!”

Những người có mặt đều đánh giá cao phương pháp này của ông ta.

...

Cùng lúc đó, thành phố Đại Phong, phố đi bộ Hồng Hà.

Hôm nay thời tiết đẹp, phố đi bộ tấp nập người qua kẻ lại.

Đại Lục Tận Thế gửi quân tấn công vào thành phố Đại Phong, tin tức đã được lan truyền khắp thành phố từ đêm qua. Vào thời điểm đó, nó thực sự đã gây ra sự hoảng loạn khắp thành phố.

Nhưng ngay sau đó, các môn phái lớn khác nhau từ khắp các nơi đều tuyên bố rằng trong mọi trường hợp, họ sẽ chiến đấu cùng nhau để phong tỏa đội quân của Đại Lục Tận Thế, không để cho người dân thành phố Đại Phong phải lâm vào nguy hiểm.

Tuyên bố vừa được đưa ra, tất cả người dân của thành phố Đại Phong đều có thể thở phào, cảm thấy vô cùng an tâm.

Các cửa hàng và các tuyến phố đều trở lại với hoạt động bình thường.

Phố đi bộ Hồng Hà cũng tương tự, vô cùng sôi động.

Lúc này, trong một cửa hàng quần áo cao cấp dành cho phụ nữ, Tịnh Lâm đang chọn quần áo. Những bộ đồ này đều có giá rất cao, tuy nhiên bà không hề quan tâm. Tịnh Lâm bây giờ đã giàu rồi.

Thời gian gần đây, quan hệ giữa con gái bà là Giai Kỳ và Hứa Huy rất tốt, họ cũng đã bàn tới chuyện kết hôn.

Mới hôm qua, Hứa Huy đã đưa cho Tịnh Lâm 3,33 tỷ để làm tiền sính lễ.

Tịnh Lâm đương nhiên vô cùng vui vẻ, sáng sớm hôm nay vừa tỉnh dậy liền đi mua quần áo. Con gái bà sắp lấy chồng, đương nhiên bà phải thật lộng lẫy trong lễ cưới.

Chọn xong quần áo, bà đang định quẹt thẻ thì có hai người bất ngờ bước vào.

“Mau theo chúng tôi.”

Vừa tới nơi, hai người lập tức tóm lấy Tịnh Lâm.

“Tại sao hai người lại bắt tôi?” Tịnh Lâm sợ hãi kêu lên.

Nhưng hai người lạ mặt này đâu có để tâm. Họ cứ thế đánh bật bà ta, sau đó nhảy lên, đỡ lấy bà và bay lên không trung, hướng thẳng tới tháp Thiên Hà.



Tại tháp Thiên Hà, tất cả các môn phái lớn đều tụ tập.

Trước mặt những người này, có bốn người đang bị trói chặt. Đó là Tịnh Lâm, Giai Kỳ cùng bố mẹ Lăng Thành.

Thời gian này bố mẹ Lăng Thành đều sống trong nước, vì thế hôm nay họ cũng bị bắt mang tới đây.

“Các người …” Cuối cùng Tịnh Lâm cũng cố nặn ra một nụ cười với những người đang bắt giữ mình. “Mọi người, có chuyện gì vậy?”

Vừa nói, Tịnh Lâm vừa không khỏi khinh thường nhìn bố mẹ Lăng Thành. Bà tin chắc rằng chính đứa con trai rác rưởi của hai người họ đã lại gây chuyện, làm ảnh hưởng tới mẹ con bà.

Diệu Huyền sư thái chậm rãi bước tới, nhìn Tịnh Lâm với vẻ chế nhạo: “Lăng Thành đã phản bội Địa Nguyên Đại Lục, liên kết với Đại Lục Tận Thế. Bây giờ, hắn đang cùng những kẻ ngoại lai kia lên kế hoạch làm thế nào để chiếm được thành phố Đại Phong. Lăng Thành là con rể bà, không phải ư?”

Cái gì? Tịnh Lâm vô cùng sửng sốt.

Tên phế vật Lăng Thành, thực sự đã thông đồng với quân đội của Đại Lục Tận Thế sao?

Bà luôn cho rằng Lăng Thành thật là một kẻ không ra gì, nhưng bà không thể ngờ hắn ta lại còn khốn nạn đến vậy. Cũng may, ông trời có mắt, con gái bà đã quên được tên khốn đó.

Tịnh Lâm lo lắng nói: “Thưa bà, bà bắt nhầm người rồi. Con gái tôi không có liên quan gì đến tên khốn Lăng Thành đó cả. Hắn có làm gì cũng không liên quan gì đến chúng tôi.”

Sau đó, Tịnh Lâm lập tức chỉ vào bố mẹ Lăng Thành, lớn tiếng nói: “Hai người này là bố mẹ Lăng Thành. Bà nên hỏi xem họ đã dạy dỗ tên rác rưởi đó thế nào.”

Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào bố mẹ Lăng Thành.

Sắc mặt Lăng Gia Hằng liền trở nên tái nhợt. Ông lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người hãy bình tĩnh đã. Con trai Lăng Thành của tôi làm gì cũng ngay thẳng. Tôi xin phép dùng tính mạng của mình để đảm bảo, nó sẽ không bao giờ là kẻ phản bội.”

Những lời này vừa kiện định vừa mạnh mẽ. Lăng Gia Hằng siết chặt tay, ông vô cùng tin tưởng vào Lăng Thành, con trai ông sẽ không bao giờ là một con chó phản chủ.

“Đúng vậy, mọi người. Chắc chắn đã có hiểu lầm gì rồi. Con trai tôi sẽ không phản bội đâu.” Mẹ của Lăng Thành là Tô Nguyệt cũng lo lắng nói.

Từ khi Lăng Thành còn là một đứa nhỏ, bà đã luôn dạy dỗ con trai mình phải sống ngay thẳng, trở thành một người tốt. Làm sao con trai bà có thể là một kẻ phản bội được chứ. Bà không bao giờ tin vào điều đó.

“Im lặng!” Đúng lúc này, Chu Lam lạnh lùng đi tới, tát Tô Nguyệt không chút do dự.

Cái tát này dường như đã dùng hết sức lực của cô giáng xuống.

Tô Nguyệt kêu lên một tiếng, trên má cũng hằn rõ dấu bàn tay. Máu từ khóe miệng bà trào ra.

“Con trai Lăng Thành của bà, mặc áo giáp của Đại Lục Tận Thế, đã bị rất nhiều người có mặt nhìn thấy!” Chu Lam lạnh lùng nói, nghiến răng gằn giọng: “Là bố mẹ của hắn, hai người đã giáo dục hắn thế nào vậy? Hắn chính là cặn bã. Cả nhà các người cũng không tốt đẹp gì.”

Lời nói xong, Chu Lam lại tát thêm một cái.

“Các người, tại sao lại đánh người bừa bãi như vậy.” Nhìn thấy vợ bị đánh, ngực Lăng Gia Hằng run lên vì tức giận.

“Bừa bãi?” Diệu Huyền sư thái cầm kiếm đến, lạnh lùng nhìn Lăng Gia Hằng:

“Con ngươi là tên khốn phản bội, chuyện này đã đúng rành rành, không thể chối cãi. Hắn là tên cặn bã, là tội nhân của cả đại lục này.”

“Không...” Lăng Gia Thành lắc đầu, giọng điệu kiên định: “Lăng Thành của tôi sẽ không làm loại chuyện này, nó nhất định không phản bội.”

Diệu Huyền sư thái càng thêm giễu cợt: “Ý của ngươi là, tất cả môn phái của chúng ta đều nhìn lầm rồi? Mới mấy tiếng trước, hắn ta dẫn binh lính từ Đại Lục Tận Thế tới đây, bí mật nấp ở ngọn núi phía sau tháp Thiên Hà, chúng ta đều trông thấy. Nhân chứng rõ ràng, ông vẫn còn muốn phủ nhận sao?”

“Haha…”

Lăng Gia Hằng cười đến nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người đang vu oan cho con trai tôi. Lăng Gia Hằng tôi, một lời cũng sẽ không tin. Tôi nhắc lại, con trai tôi không phải loại người như vậy.”

“Còn không thừa nhận ư?” Diệu Huyền sư thái tức giận quát “Chu Lam, đánh đi.”

Nghe lệnh sư phụ, Chu Lam bước tới, giơ tay lên tát liên tiếp hết cái này đến cái khác.

Những cái sau còn mạnh hơn cái trước, Lăng Gia Hằng tuổi đã cao, làm sao có thể chịu được.

Trong khi Chu Lam vẫn không ngừng hành hạ ông, Diệu Huyền sư thái ở bên cạnh lại nói tiếp:

“Ông già, thứ con mất nết của ông đã làm ra những chuyện khiến người và thần đều phải phẫn nộ, vậy mà ông vẫn còn không thừa nhận phải không? Miệng ông vẫn còn cứng lắm.”

“Đừng đánh, đừng đánh …” Tô Nguyệt không khỏi hét lên vì hoảng sợ và lo lắng, cố gắng chạy tới chỗ chồng. Nhưng đáng tiếc bà cũng đã bị trói chặt, không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn chồng đau xót, nước mắt chảy dài khuôn mặt.