Tuyệt Đại Con Rể

Chương 371



"Không muốn."

Hai chữ lạnh lùng từ trong miệng Tiêu Diệu Vân truyền ra, không có chút do dự.

Điện Kiền Nguyên to như vậy, đột nhiên trở nên yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tiêu Diệu Vân.

Cô ta. Cô ta nói không muốn? Không muốn làm Hoàng phi? Cứ như vậy cự tuyệt bệ hạ?

Ở Đại lục Tận Thế, hoàng quyền tối thượng, còn không có ai dám cự tuyệt bệ hạ.

Nhưng trong nháy mắt này, sắc mặt Hoàng đế đại lục Tận Thế lập tức liền thay đổi. Phải biết rằng ở trước mặt văn võ bá quan, bị Tiêu Diệu Vân cự tuyệt, mặt mũi ông ta sẽ để đi đâu?

Trong khoảng thời gian ngắn,không khí trong điện Kiền Nguyên trở nên vô cùng nghiêm trọng. Văn võ bá quan ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám thở.

Rốt cuộc ngay sau đó, đột nhiên Hoàng đế đại lục Tận Thế nở một nụ cười, nói: "Tốt, nếu người đẹp không muốn, trẫm cũng không cưỡng cầu. Người đâu, đem cô ta đi giam lỏng."

Khi nói những lời này, Hoàng đế đại lục Tận Thế ngoài cười nhưng trong lòng không cười. Trong lòng ông ta thật sự là lửa giận tận trời.

Từ khi ông ta đăng cơ tới nay, nào có ai dám cự tuyệt ông ta? Hoàng đế đại lục Tận Thế đã suy tính kỹ, trước tiên đem Tiêu Diệu Vân đi giam lỏng. Buổi tối ông ta lại đi tìm cô ta. Cô ta không phải kẻ thích cứng không thích mềm sao? Hôm nay vô luận như thế nào, ông ta cũng phải chiếm Tiêu Diệu Vân.

Hoàng đế đại lục Tận Thế thân là vua của một nước, còn không có người phụ nữ nào ông ta không chiếm được.

Lúc này, hai binh lính Tận Thế đi tới, một trái một phải áp giải Tiêu Diệu Vân rời đi điện Kiền Nguyên.

Nhìn Tiêu Diệu Vân bị áp giải đi, trong lòng phu nhân giáo chủ nhất thời càng lo lắng.

Đúng lúc này, ánh mắt Hoàng đế đại lục Tận Thế chậm rãi nhìn về phía Trần Huyền, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Người phụ nữ này cũng rất được, chẳng qua là cô ta lại đang có bầu. Làm hoàng đế nếu đem phụ nữ có thai nạp vào hậu cung, chỉ sợ có điều không ổn.

"Quảng Bình Vương."

Đúng lúc này, Hoàng đế đại lục Tận Thế chậm rãi mở miệng.

Nhất thời, trong đội ngũ đủ loại quan lại, một người đàn ông mặc quan phục bước đi ra, cung kính nói: "Có vi thần."

Quảng Bình Vương, thân đệ đệ của hoàng hậu, địa vị ở Đại lục Tận Thế rất lớn, cũng rất được coi trọng.

Hoàng đế đại lục Tận Thế nhìn Quảng Bình Vương, mỉm cười: "Người đẹp này trẫm ban cho ngươi."

Lúc ấy, Quảng Bình Vương mừng rỡ, chạy nhanh quỳ lạy trên mặt đất: "Đa tạ bệ hạ."

Từ xưa anh hùng đều thích mỹ nhân, Quảng Bình Vương cũng không ngoại lệ. Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào khắp người Trần Huyền.

Hoàng đế đại lục Tận Thế có thể nhìn ra Quảng Bình Vương thực sự thích người phụ nữ này. Ông ta liền biết thời biết thế, đem Trần Huyền tặng cho Quảng Bình Vương.

Quảng Bình Vương vui sướng vô cùng, mặc dù Trần Huyền đang có bầu, ông ta cũng không để ý.

"Đi thôi đi thôi. Mang theo người đẹp của ngươi hồi phủ đi thôi." Hoàng đế đại lục Tận Thế khoát tay áo, cười nói.

"Tạ ơn bệ hạ." Quảng Bình Vương gật gật đầu, vui mừng không thôi, một tay lấy Trần Huyền khiêng trên trên vai, rời đi Điện Kiền Nguyên, đi hướng vương phủ.

"Ngươi buông ta ra." Trên mặt Trần Huyền đỏ bừng. Cả đời cô ta nếu cùng một người đàn ông thân cận thì phải là Lăng Thành. Nhưng hôm nay cô ta bị một tên đàn ông xa lạ khiêng ở trên vai. Cô ta có thể không xấu hổ sao. Nhưng lúc này Trần Huyền bị trói gô, căn bản không thể giãy dụa, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Nhìn bóng dáng Quảng Bình Vương, Hoàng đế đại lục Tận Thế lộ ra vẻ tươi cười.

Từ khi ông ta đăng cơ tới nay, văn võ bá quan đối với ông ta đều là trung thành và tận tâm. Nhưng bởi vì ông ta giỏi về quan sát. Hiện giờ Hoàng đế đại lục Tận Thế đem người đẹp này ban cho Quảng Bình Vương, trong lòng Quảng Bình Vương khẳng định đặc biệt cảm tạ thánh ân, về sau chắc chắn càng thêm trung thành.

Đúng lúc này, một tên thái giám bước nhanh đi tới, quỳ gối trước mặt hoàng đế.

"Bẩm…” Tên thái giám lau đi mồ hôi, nói: "Bệ hạ, sứ giả đại lục Nam Vân ở ngoài điện cầu kiến."

Cái, cái gì?

Đại lục Nam Vân?

Lăng Phong ở một bên cũng ngây ngẩn cả người.

Không phải nói trong thiên hạ, chỉ có hai đại lục là Đại lục Tận Thế cùng đại lục Địa Nguyên sao?

Như thế nào bỗng nhiên lại có thêm một cái đại lục Nam Vân?

Nghĩ vậy, Lăng Phong chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, thật lâu mới có thể bình tĩnh lại.

- -

Bên kia.

Đại lục Địa Nguyên, Tổng đàn phái Thiên Môn.

Trong phòng, Lăng Thành mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy.

Hai ngày, suốt thời gian hai ngày, thông qua tu luyện, nội lực của Lăng Thành rốt cuộc đã khôi phục đến trạng thái đỉnh. Thương thế trên người Lăng Thành cũng đều khỏi hẳn.

Phía trước, một trận chiến ở Trích Tinh Lâu đã làm nội lực Lăng Thành hao hết, có vẻ là trạng thái dầu hết đèn tắt.

"Tông chủ."

"Anh Thành, nội lực của anh đã khôi phục."

Lúc này, mấy người nhóm Đoạn Sơn đi lên, một đám vui sướng vô cùng.

Đoạn Sơn tuy rằng đã bị trúng hai mươi đại bản, nhưng anh ta vẫn trung thành và tận tâm với Lăng Thành như trước. Lúc này, Đoạn Sơn tiến lên từng bước, nói: "Anh Thành, chúng tôi đã điều tra được, Lăng Phong mang theo hai chị dâu đầu phục Đại lục Tận Thế, hiện tại đã đi Đại lục Tận Thế."

Chỉ một thoáng, Lăng Thành sửng sốt một chút, ngực đau nhức.

Lăng Phong là một kẻ háo sắc, chuyện này Lăng Thành đương nhiên biết. Mới trước đây, lúc Lăng Thành còn là cậu chủ ở nhà họ Lăng, Lăng Thành cũng thường xuyên thấy Lăng Phong ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nghĩ đến Trần Huyền cùng Tiêu Diệu Vân bị Lăng Phong mang đi, Lăng Thành tâm loạn như ma. Lăng Thành khoát tay với đám người Đoạn Sơn: "Mấy cậu lui xuống trước đi, tôi cần yên tĩnh một chút."

"Rõ."

Tứ Đại Thiên Vương lên tiếng, lui đi ra ngoài. Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại có một mình Lăng Thành.

Lăng Thành ngồi ở trước cái bàn, trong tâm trí đều là Tiêu Diệu Vân cùng Trần Huyền. Lăng Thành tính toán đi Đại lục Tận Thế một chuyến.

“Cốc cốc!”

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.

Lăng Thành chạy nhanh mở cửa, vốn tưởng rằng ngoài cửa là Đoạn Sơn. Kết quả mở cửa ra trong nháy mắt, Lăng Thành nhất thời ngây ngẩn cả người.

Đứng ngoài cửa là một bóng dáng xinh đẹp, mặc váy dài hồng nhạt, phiêu diêu như tiên.

Đúng là tiểu tiên nữ cung Phù Dung.

"Vợ nhỏ, sao bỗng nhiên em lại tới tìm anh vậy?"

Lăng Thành sửng sốt, sau khi phản ứng lại, cười tủm tỉm nhìn Như Thanh trêu ghẹo: "Như thế nào? Hai ngày không thấy đã nhớ anh rồi sao?"

Lúc nói những lời này, trong lòng Lăng Thành âm thầm buồn bực. Lúc ấy ở Trích Tinh Lâu, khi quân đội của đại lục Tận Thế lui binh, cung Phù Dung cũng liền ly khai.

Sao bỗng nhiên tiểu tiên nữ lại trở lại?

Bốp.

Lăng Thành vừa nói xong, mặt Như Thanh lập tức liền đỏ lên, hờn dỗi nhìn Lăng Thành, liếc mắt một cái: "Lăng Thành, anh có thể nói chuyện đứng đắn một chút không?"

Lăng Thành này mỗi lần gặp cô ta đều phải buông lời trêu ghẹo.

Lăng Thành cười: "Được, không vui đùa nữa. Em tìm chồng có chuyện gì."

"Anh..." Tiểu tiên nữ tức giận nói: "Tôi đến đây là để tặng đồ cho anh."

Nói xong, Như Thanh liền lấy từ trong lòng ngực ra hai quyển sách, đưa tới.

Thái Huyền Chân Kinh?

Hơn nữa còn là hai bản?

Trong nháy mắt, nhìn hai quyển sách trên tay Như Thanh, Lăng Thành đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền nhịn không được hít sâu vào một hơi.

Hai bản Thái Huyền Chân Kinh, một quyển bìa màu lam, một quyển bìa màu tím.

Lăng Thành chính nhìn lướt qua cũng biết hai bản Thái Huyền Chân Kinh này đều là thật. Bởi vì mỗi một bản chân kinh đều trải qua năm tháng, loại hơi thở từ xưa này rất khó để có thể làm giả.

Ngay tại lúc Lăng Thành vẫn ngây người, tiểu tiên nữ nhẹ nhàng mở miệng nói: "Hai bản kinh thư này vẫn gửi ở tàng thư các của cung Phù Dung chúng tôi, không biết đã bao nhiêu năm. Tôi cùng mấy đại tỷ thương lượng, cảm thấy được kinh thư này đối với anh hữu dụng. Mọi người liền quyết định để tôi tới đây giao cho anh."

Những lời đồn về Thái Huyền Chân Kinh, bảy vị tiên nữ đều biết.

Nhưng các cô đều ở cung Phù Dung, cũng rất ít khi đi ra giang hồ, lại càng không nguyện ý tham dự phân tranh giang hồ.

Thái Huyền Chân Kinh đối với những cô gái này như kinh thư bình thường mà thôi.

Trải qua một trận chiến ở Trích Tinh Lâu, ấn tượng của bảy tiên nữ đối với Lăng Thành thật sự là rất tốt. Đều cảm thấy được Lăng Thành có giang hồ đại nghĩa. Võ lâm Đại lục Địa Nguyên có nhân vật như Lăng Thành thật là phúc khí khắp đại lục.

Cho nên bảy tiên nữ thương nghị, quyết định đem kinh thư đưa cho Lăng Thành.

Lúc này, Lăng Thành kích động tiếp nhận kinh thư, hướng về phía Như Thanh cười nói: "Thật sự tặng cho anh?"

Trời đất.

Không nghĩ tới cung Phù Dung lại ẩn dấu hai bản Thái Huyền Chân Kinh.

Càng không nghĩ tới các tiên nữ lại đem kinh thư đưa cho Lăng Thành.

Điều này thật sự làm cho Lăng Thành vô cùng bất ngờ.

"Anh đừng có vui mừng vội, chúng tôi có điều kiện." Như Thanh nghiêm trang nhìn Lăng Thành, mở miệng nói: "Thứ nhất, về sau không được tự ý xông vào cung Phù Dung. Thứ hai, không được gọi chúng tôi là vợ nữa."

Bảy chị em Như Thanh tốt xấu gì cũng là cung chủ cung Phù Dung, bảy tiên nữ băng thanh ngọc khiết. Bị Lăng Thành cứ mở miệng là gọi vợ, thanh danh cùng mặt mũi đều bị hủy.

Haha.

Hóa ra là điều kiện này.

Lăng Thành bị biểu hiện của Như Thanh làm bật cười, gật đầu nói: "Được, vợ nhỏ. À không, thực xin lỗi, là tiểu tiên nữ."

Nói xong, Lăng Thành cười tủm tỉm, giải thích nói: "Chuyện này không trách tôi được. Lúc trước gọi mãi thành thói quen, nhất thời không đổi được ngay."

"Anh."

Như Thanh tức giận, trên mặt càng đỏ ửng, dậm chân nói: "Đây là lần cuối cùng. Hy vọng anh giữ lời. Tạm biệt."

Nói dứt lời, tiểu tiên nữ xoay người rời đi.

Trong nháy mắt đã thấy bóng dáng tiểu tiên nữ đi xa dần. Lăng Thành nắm chặt kinh thư, cười nói: "Tiểu tiên nữ đi thong thả."

Hừ.

Như Thanh cũng không nói chuyện, bước chân nhanh hơn. Tuy rằng tên láo toét này không kêu vợ, nhưng là thời điểm anh ta gọi ba chữ tiểu tiên nữ, ngữ khí cũng đặc biệt không đứng đắn.