Tuyệt Đại Con Rể

Chương 372



Tiểu tiên nữ đi rồi, Lăng Thành đem hai bản kinh thư thu hồi, sau đó thay đổi quần áo.

Lăng Thành phải đi Thành phố Đại Phong một chuyến.

Phía trước ở Trích Tinh Lâu, sau khi thi thể Hứa Giai bị phát hiện, Vương Hà cực kỳ bi thương. Sau ba ngày tang lễ, Vương Hà sẽ làm lễ hạ táng cho Hứa Giai.

Những hiểu lầm của Lăng Thành đều đã được giải trừ, thân là anh hai, Lăng Thành cũng nên có mặt.

Sau khi chuyện này chấm dứt, Lăng Thành phải đến Đại lục Tận Thế một chuyến, đi cứu Diệu Vân cùng Trần Huyền.

Nhưng Lăng Thành đã nghĩ thông suốt. Đi Đại lục Tận Thế, Lăng Thành không thể đi một mình. Lăng Thành phải nhờ Tôn Đại Quân cùng Hề Văn Sửu đi cùng. Dù sao cũng là anh em thân thiết, có họ đi cùng Lăng Thành cũng yên tâm hơn.

Nghĩ vậy, Lăng Thành gọi điện thoại cho Tôn Đại Quân, nói Tôn Đại Quân, Hề Văn Sửu đi sang nhà họ Lăng chờ Lăng Thành.

...

Biệt thự nhà họ Lăng.

Hôm nay thời tiết không tồi, ánh nắng ấm áp. Nhưng tất cả người họ Lăng đều mang tâm tình nặng nề.

Chuyện tên súc sinh Lăng Phong làm đã truyền khắp Thành phố Đại Phong. Trong lúc nhất thời, danh tiếng của nhà họ Lăng hạ thấp trầm trọng.

Hôm nay là ngày Hứa Giai được hạ táng, rất nhiều gia tộc ở Thành phố Đại Phong đều tới tham gia lễ tang. Phái Nga My cũng đến đây. Dù sao Diệu Huyền sư thái sinh sống ở nhà họ Lăng thời gian dài như vậy, cùng nhà họ Lăng giao tình không tồi.

Lúc Lăng Thành đến, lễ tang đã bắt đầu rồi.

Hiện tại người nhà họ Lăng, ai nhìn Lăng Thành đều phải gọi là cậu chủ. Bọn họ cũng đều biết, lúc trước là họ hiểu lầm Lăng Thành. Nên trong lòng mọi người đều đặc biệt áy náy. Nhất là Vương Hà, khi nhìn Lăng Thành, Vương Hà liền quỳ xuống, khóc nức nở.

Lúc ấy, trong lòng Lăng Thành cũng không thoải mái. Trước kia quan hệ của Lăng Thành cùng Vương Hà tốt lắm. Nhưng khi Phong vu họa cho Lăng, Vương Hà lại lựa chọn tin tưởng Lăng Phong.

Chuyện này ở trong lòng Lăng Thành như một khúc mắc.

Nhưng hôm nay chân tướng sự tình đã rõ ràng, Vương Hà cũng đã biết sai rồi. Nhìn Vương Hà khóc rống nhận sai, thấy bộ dạng thương tâm của Vương Hà, Lăng Thành chỉ có thể lựa chọn tha thứ.

Khi lễ tang chấm dứt, vợ chồng Tôn Đại Quân và Lê Lan, còn có Hề Văn Sửu cũng chạy lại đây.

Lăng Thành dẫn hai người anh em đi vào tiền viện nhà họ Lăng. Ba anh em ngồi ở đại sảnh.

Lê Lan ở một bên pha trà cho ba người.

Nhưng mà, căn bản Lăng Thành không có lòng dạ nào mà phẩm trà. Tâm tình Lăng Thành đang không hề vui.

"Lăng Thành, sao trông cậu lại mặt mày nhăn nhó thế?" Hề Văn Sửu uống một ngụm trà, nhịn không được mở miệng nói: "Có phải vì chuyện hai em dâu đã bị bắt đi không?"

"Vâng." Lăng Thành gật đầu.

Bốp.

Tôn Đại Quân đột nhiên vỗ bàn, lớn tiếng kêu lên: "Chứ còn gì nữa. Tên anh trai Lăng Phong của anh thật đúng là súc sinh. Lăng Thành, anh yên tâm. Khi nào anh muốn đi Đại lục Tận Thế, tôi sẽ không nói hai lời, lập tức cùng anh đi. Không chỉ cứu Tiêu Diệu Vân và Trần Huyền, nhất định phải đem tên súc sinh Lăng Phong này chém cho mấy nghìn nhát.”

"Còn có anh nữa." Hề Văn Sửu nói theo, vẻ mặt kiên định.

"Được."

Nghe nói Tôn Đại Quân và Hề Văn Sửu nói như thế, trong lòng Lăng Thành ấm áp, gật đầu.

Kết quả ngay tại phía sau, chỉ thấy một người đàn ông bước nhanh đi tới.

Đàn ông này đã có tuổi, râu tóc hoa râm. Nhưng dáng người khỏe mạnh, khí thế bất phàm. Đúng là kim sư Thích Ca Mâu Ni, Vũ Thanh Thiên.

"Điện chủ, cậu xem đây là cái gì."

Vũ Thanh Thiên vui sướng vô cùng, lấy ra một quyển sách từ trên người. Đưa tới trước mặt Hề Văn Sửu.

Mặt trên quyển sách chỉ viết bốn chữ: Thái Huyền Chân Kinh.

Thấy quyển sách này, vẻ mặt Hề Văn Sửu vui mừng, chạy nhanh đến nhận, hỏi: "Sư vương, quyển sách này ông lấy từ đâu vậy?"

Vừa nói, Hề Văn Sửu vừa lật xem kinh thư.

Vũ Thanh Thiên mỉm cười, mở miệng nói: "Bản kinh thư này là do đệ tử Trường Sinh điện của chúng ta, khi quét tước chiến trường ở Trích Tinh Lâu phát hiện được."

Trong nháy mắt, ánh mắt Lăng Thành nhìn kinh thư, có chút đăm chiêu, chậm rãi nói: "Tôi biết rồi. Một quyển kinh thư này khẳng định là của hiệu trưởng học viện võ thuật. Là bản kinh thư trên tay Diệp Vân."

Nói xong, Lăng Thành thở dài một hơi. Một trận chiến ở Trích Tinh Lâu, Diệp Vân đã chết trận.

"Ai, nói thật, Ngài hiệu trưởng là một anh hùng, chết trận thật sự đáng tiếc." Lúc này, Hề Văn Sửu cảm khái một câu.

Vừa nói, Hề Văn Sửu ở trên người sờ soạng một chút, lại lấy ra một quyển kinh thư: "Lăng Thành, anh còn có một quyển. Là ở lúc tiêu diệt Côn, tìm được trong mật thất của Hồ Kinh Dương."

Cái gì?

Trên tay anh Sửu còn có một quyển?

Lần này, Lăng Thành trực tiếp ngây ngẩn cả người, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng kích động.

"Haha, tôi cũng có bất ngờ đây."

Tiếp theo, Lăng Thành phản ứng lại, cười lớn một tiếng, cũng lấy ra từ trên người mấy bản kinh thư. Nhìn cảnh này, Hề Văn Sửu cũng ngạc nhiên. Trong tay Lăng Thành có năm bản Thái Huyền Chân Kinh sao?

Đúng vậy, trong tay Lăng Thành có năm bản.

Bản thứ nhất là ở đại hội đồ sư, Lăng Thành đạt được vị trí đầu tiên, tiền bối Vũ Thanh Thiên liền tặng cho Lăng Thành. Lúc sau bản này còn bị Chu Lam trộm đi. Nhưng ở Mỹ Anh, Lăng Thành đoạt lại quyển sách này.

Bản thứ hai và thứ ba là khi Trần Huyền rời khỏi đảo Thông Thiên đã mang theo. Lúc Trần Huyền ở quán Karaoke bị thương, bị đưa đến bệnh viện. Khi Trần Huyền tỉnh lại liền đem hai bản kinh thư này cho Lăng Thành.

Mà hai bản cuối cùng, là do tiểu tiên nữ cung Phù Dung vừa mới tặng.

Trong tay Lăng Thành tổng cộng có năm bản.

Hơn nữa còn có một quyển này của Diệp Vân, và còn một quyển này của Hồ Kinh Dương.

Chỉ một thoáng, Tôn Đại Quân Hề Văn Sửu liếc nhau, đều trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Lê Lan ở một bên chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, nhẹ giọng nói: "Vậy... Vậy chẳng phải là bảy bản kinh thư đều được tập hợp đủ sao?"

Lúc nói những lời này, Lê Lan chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, như là đang nằm mơ.

Mọi người đều biết, lời đồn về Thái Huyền Chân Kinh đã truyền lưu ở giang hồ thật lâu. Chỉ cần tập hợp bảy bản kinh thư liền có thể hiệu lệnh thiên hạ.

Nhưng trăm ngàn năm qua, có bao nhiêu giang hồ cao thủ vì Thái Huyền Chân Kinh chết, lại có bao nhiêu người lâm vào điên cuồng.

Nhưng kết quả thì sao?

Chưa bao giờ có một người có thể tập hợp đủ.

Mà hiện tại, bảy bản kinh thư đều có mặt ở đây.

Hề Văn Sửu đã vô cùng sốt ruột, nói nhanh: "Mau mau mau. Nghiên cứu một chút, bảy bản kinh thư này rốt cuộc bí mật gì."

Hề Văn Sửu nói xong, lực chú ý của ba anh em đều dừng ở bảy bản kinh thư trước mắt. Ba người không ngừng lẩm nhẩm.

Nhưng đã nửa giờ trôi ba, ba anh em đều làm vẻ khó hiểu. Bảy bản kinh thư này không có chỗ nào đặc biệt hết.

"Chết tiệt, nghe giang hồ đồn, nếu tập hợp đủ bảy bản kinh thư, tìm hiểu bí mật trong đó liền có thể hiệu lệnh thiên hạ. Hóa ra đều là gạt người." Tôn Đại Quân tính tình vội vàng xao động, nhịn không được đứng lên, nhíu mày lầu bầu một câu.

Một bên Lê Lan cười nhẹ, nắm tay Tôn Đại Quân: "Chồng, sao anh lúc nào cũng nóng vội như vậy. Anh nhìn xem anh Sửu, anh Thành bình tĩnh thế nào kìa. Anh phải kiên nhẫn nghiên cứu, nói không chừng có thể tìm hiểu."

"Được rồi." Tôn Đại Quân buông tay. Đừng thấy Tôn Đại Quân tính tình không tốt, nhưng anh ta đặc biệt nghe lời vợ. Tôn Đại Quân thật sự yêu Lê Lan.

Sau khi nghe lời Lê Lan, Tôn Đại Quân quay lại nghiên cứu. Anh ta định ngồi xuống, kiên nhẫn nghiên cứu kinh thư. Kết quả Tôn Đại Quân không cẩn thận, làm chén trà đổ nghiêng.

Nước trà trong nháy mắt liền làm ướt một quyển kinh thư.

"Chồng." Lê Lan tức giận túm Tôn Đại Quân, oán giận nói: "Anh xem anh làm chuyện gì kìa."

Nhưng nói đến đây, thanh âm Lê Lan liền biến đổi.

"Mau nhìn kìa, kinh thư có biến hóa." Ngay trong nháy mắt này, thanh âm Lê Lan vô cùng kích động, nhịn không được kinh hô một tiếng.

Mọi người liền thấy bản kinh thư bị làm ướt kia, bìa mặt ẩn ẩn hiện ra một hình ảnh. Ngay từ đầu rất mơ hồ, nhưng sau đó càng ngày càng rõ ràng.