Tuyệt Đại Con Rể

Chương 374



Đông Lâu Lạc Hải.

Rượu quá ba tuần, ba anh em Lăng Thành đều uống tương đối nhiều rồi.

Nhất là Hề Văn Sửu, tửu lượng anh ta vốn cũng không cao. Lúc này Hề Văn Sửu uống đến sắc mặt đỏ lên, ngồi cũng không còn vững nữa.

"Haha, anh Sửu. Anh luôn nói muốn luyện tửu lượng, lúc này mới mấy bình, anh đã sắp gục rồi sao." Tôn Đại Quân cười lớn, hướng về phía Hề Văn Sửu trêu chọc.

"Ai nói anh đây sắp gục? Đến đến đến." Hề Văn Sửu vừa nói, vừa ra hiệu cho phục vụ tiếp tục lấy rượu.

Thấy Hề Văn Sửu như vậy, Lăng Thành haha cười: "Được rồi Đại Quân, cậu cũng đừng trêu chọc anh Sửu đấu nữa. Tửu lượng của cậu cũng đâu có tốt lắm. Hôm nay cũng uống khá nhiều rồi, nên nghỉ ngơi đi."

"Không được, hôm nay tôi phải cho anh Sửu biết tửu lượng của tôi như thế nào." Tôn Đại Quân xua tay nói.

Lúc ban ngày ba anh em đã tập hợp đủ bảy bản kinh thư, đây là chuyện tốt.

Đáng giá ăn mừng thật hoành tráng.

Đúng lúc này, di động của Tôn Đại Quân bỗng nhiên vang lên.

"Chẹp chẹp, đang uống vui cơ mà. Mất hứng." Lầu bầu một câu, Tôn Đại Quân lấy ra di động. Nhìn là Lê Lan gọi tới, anh ta liền nghe máy: "Vợ, làm sao vậy?"

Lời còn chưa dứt, Tôn Đại Quân chợt nghe đến bên kia điện thoại là thanh âm suy yếu của Lê Lan truyền đến: "Chồng. Em... Em không chịu nổi nữa..."

Chỉ một thoáng, thân mình Tôn Đại Quân chấn động, cả đầu đầu trống rỗng.

Thấy sắc mặt Tôn Đại Quân không đúng, Lăng Thành và Hề Văn Sửu cũng luống cuống.

"Làm sao vậy?"

"Chuyện gì vậy, Đại Quân."

Tôn Đại Quân bừng tỉnh lại, mở miệng nói: "Vợ của em có chuyện rồi." Nói xong, Tôn Đại Quân chạy vội ra khỏi phòng.

Lăng Thành và Hề Văn Sửu liếc nhau, lập tức tỉnh không ít, cũng chạy nhanh theo đi ra ngoài.



Phòng dành cho khách nhà họ Lăng.

Rầm.

Mở ra cửa ra trong nháy mắt, Tôn Đại Quân nhìn cảnh tượng bên trong, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Lê Lan cả người máu tươi, hai mắt nhắm nghiền tựa vào tường, trên ngực có một vết thương nhìn ghê người. Miệng vết thương này có vẻ đều đâm xuyên qua cả người Lê Lan.

Trong phòng cũng là một mảnh hỗn độn.

Thực hiển nhiên, phía trước Lê Lan cùng người khác đã có vật lộn.

"Vợ. Vợ ơi..."

Chỉ một thoáng, ánh mắt Tôn Đại Quân chuyển màu đỏ, có vẻ vô cùng hoảng loạn. Tôn Đại Quân quát to một tiếng, tiến lên đem Lê Lan gắt gao ôm vào trong ngực, rơi lệ không ngừng, cực kỳ bi thương.

Tôn Đại Quân cùng Lê Lan kết hôn đã nhiều năm, cảm tình vô cùng tốt. Tôn Đại Quân thực yêu Lê Lan. Ở phương diện cảm tình, không ai có thể thay thế Lê Lan.

Mà giờ phút này, nhìn Lê Lan ngã vào bên trong vũng máu, Tôn Đại Quân có vẻ sắp phát điên rồi.

"Vợ, vợ, em đừng làm anh sợ. Em mở to mắt nhìn xem anh đi. Anh là Đại Quân đây." Lúc này, Tôn Đại Quân ôm Lê Lan, không ngừng khẩn cầu. Thanh âm anh ta có vẻ khàn khàn, toàn thân đều không ngừng run rẩy.

Thấy cảnh tượng như vậy, Lăng Thành và Hề Văn Sửu ngoại trừ đau thương cũng là phẫn nộ vô cùng.

Nhất là Hề Văn Sửu, trong nháy mắt anh ta đã nghĩ tới cảnh tượng vợ của mình bị chết thảm. Mà cảnh tượng trước mắt này cùng tình huống lúc ấy ở đảo Trường Sinh cũng rất giống nhau.

Đúng lúc này, những người trong nhà họ Lăng nghe được động tĩnh, cũng đều chạy lại đây. Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều sợ ngây người.

Lăng Thành sắc mặt âm trầm, trong lòng vô cùng khó chịu. Lăng Thành bước nhanh đi tới, tra xét hơi thở Lê Lan. Nhất thời, sắc mặt Lăng Thành vui vẻ: "Đại Quân, đừng khóc. Lê Lan còn có hơi thở. Mau, mau đưa Lê Lan đi bệnh viện."

Nói vừa dứt lời, Lăng Thành vươn tay để ở trên bụng Lê Lan. Nội lực cuồn cuộn trong nháy mắt liền đi vào.

Chỉ cần còn có hơi thở đã nói lên có cơ hội sống. Tuy rằng hơi thở Lê Lan rất yếu.

Tôn Đại Quân cũng bừng tỉnh lại, chạy nhanh ôm Lê Lan đi ra cửa.

"Vợ, em nhất định không được có chuyện gì. Nhất định không được có chuyện gì."

Ra cửa rất xa vẫn còn có thể nghe được tiếng nói của Tôn Đại Quân.

Hề Văn Sửu ánh mắt hồng hồng, nhìn Lăng Thành nói: "Lăng Thành. Chuyện này khẳng định là người nhà họ Lăng làm. Vừa rồi cậu có phát hiện được không? Trong tay Lê Lan có một mảnh vải. Mà mảnh vải kia đúng là mảnh vải mà ban ngày Lê Lan dùng để bọc Thái Huyền Chân Kinh." Lúc này, Hề Văn Sửu tỉnh táo lại, nhìn xung quanh hiện trường một chút, lạnh lùng mở miệng nói.

Đúng vậy, Thái Huyền Chân Kinh không có ở đây.

Lăng Thành thân mình chấn động, trong đầu nháy mắt hiện ra một người.

Vũ Thảo.

Đúng vậy, cả nhà họ Lăng, người có khả năng hạ độc thủ nhất là Vũ Thảo.

Nghĩ đến đây, Lăng Thành liền xông ra ngoài.

Tới phòng Vũ Thảo, Lăng Thành đem cửa đá văng. Lăng Thành liền nhìn thấy bên trong trống rỗng, căn bản không có thân ảnh Vũ Thảo.

Hơn nữa, phòng rất loạn. Rất nhiều quần áo của Vũ Thảo vương vãi khắp nơi. Thậm chí còn có đồ trang sức cũng rơi trên mặt đất.

Thực rõ ràng, Vũ Thảo đi vô cùng vội vàng.

"Hóa ra là cô Vũ Thảo."

Lăng Thành nắm chặt nắm tay, hung hăng đấm vào trên tường. Lửa giận trong lòng Lăng Thành bắt đầu nổi lên.

Không phải suy nghĩ nhiều nữa. Nhưng Vũ Thảo, Nhưng cô ta.

"Vũ Thảo, cho dù cô có chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng sẽ tìm ra cô." Lăng Thành nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt màu đỏ, rời đi.

Kết quả mới vừa đi đến bên ngoài biệt thự, Lăng Thành liền nhìn thấy một thân ảnh mê người, đang bước nhanh đi tới.

Đúng là Chu Lam.

Chỉ thấy trong tay Chu Lam cầm một bộ quần áo. Dưới ánh trăng chiếu rọi, bộ quần áo này phát ra ánh sáng lấp lánh. Đúng là Thiên Tằm Bảo Giáp của Lăng Thành.

Vừa mới lúc nãy, Diệu Huyền sư thái đem Thiên Tằm Bảo Giáp giao cho Chu Lam, yêu cầu cô ta đi đưa cho Lăng Thành.

Lúc trước hiểu lầm Lăng Thành, Diệu Huyền sư thái cũng không nghĩ lợi dụng đồ của Lăng Thành nữa. Nhưng tính cách của bà ta kiêu ngạo, không chịu buông thể diện để tự mình trả lại

"Lăng Thành."

Chu Lam vui sướng hô một tiếng, bước nhanh đi tới, cắn môi nhẹ nhàng nói: "Anh Thành. Sư phụ em nói em đem Thiên Tằm Bảo Giáp trả lại cho anh."

Nói xong, Chu Lam đem Thiên Tằm Bảo Giáp đưa tới.

Lăng Thành giơ tay tiếp nhận. Anh cũng không muốn tốn thời gian, xoay người bước đi.

"Anh Thành." Chu Lam lập tức liền nóng nảy, chạy nhanh đuổi theo, rất là áy náy nói: "Anh Thành, anh còn giận em sao? Em biết em sai rồi, anh tha thứ cho em được không?"

Lăng Thành cũng không thèm nhìn tới Chu Lam, lạnh lùng nói: "Cô đi đi, tôi không muốn nói chuyện cùng với cô."

Biết sai rồi?

Hiện tại biết sai có ích lợi gì?

Vợ của anh Sửu có thể sống lại sao? Tưởng tượng đến lúc ấy ở đảo Trường Sinh, Chu Lam sát hại vợ anh Sửu, trong lòng Lăng Thành liền thấy đau xót. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình
2. Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
3. Nụ Hôn Cháy Bỏng
4. Thuần Phục
=====================================

Chuyện này vĩnh viễn cũng không thể vãn hồi, Lăng Thành cũng cả đời sẽ không tha thứ cho Chu Lam.

Cảm nhận được Lăng Thành lạnh lùng, thân thể Chu Lam run lên, vội la lên: "Anh Thành, phía trước em quả thật không biết điều, thái độ đối với anh cũng không tốt. Em bắt bố mẹ anh đến Trích Tinh Lâu, còn đối xử với bố mẹ anh bất kính như vậy. Em thật sự biết sai rồi. Nếu không, mấy ngày nữa em tự mình đi xin lỗi hai bác, có được không?”

Lúc nói những lời này, trong mắt Chu Lam tràn ngập chờ mong.

Trận chiến ở Trích Tinh Lâu, sau khi quân đội của đại lục Tận Thế lui binh, đệ tử phái Thiên Môn liền đem bố mẹ Lăng Thành đưa đến gia tộc Âu Dương.

Lúc ấy các đại môn phái đều ở đây, Chu Lam cũng biết. Lúc này trong lòng Chu Lam vô cùng áy náy. Cô ta thầm nghĩ thỉnh cầu Lăng Thành tha thứ. Chỉ cần Lăng Thành chịu tha thứ cho Chu Lam, Chu Lam liền đến lập gia tộc Âu Dương ngay lập tức, sau đó xin lỗi bố mẹ của Lăng Thành.

"Anh Thành, anh hãy tha thứ cho em đi." Chu Lam cũng không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên tiến lên từng bước, đem Lăng Thành ôm lấy.

Chu Lam tiến lên cực nhanh, môi đỏ mọng dán tại bên tai Lăng Thành, nhẹ giọng khẩn cầu: "Anh Thành, em van cầu anh đừng tức giận được không?"