Tuyệt Đại Con Rể

Chương 376



Âu Dương Gia Linh dậm chân, nhịn không được nói: "Bố. Con đã nói là con sẽ không gả cho Lăng Thành. Con thích Hiểu Thiên cơ."

Nói xong, Âu Dương Gia Linh xoay người liền chạy đi ra ngoài.

Lúc trước ở Thành phố Đại Phong, chuyện Lăng Thành chống lại quân đội của đại lục Tận Thế đã truyền khắp cả giang hồ.

Chuyện này Âu Dương Âu Dương Gia Linh cũng biết. Nhưng ở trong lòng cô ta, Lăng Thành có lợi hại hơn nữa thì vẫn vậy. Không thích chính là không thích.

"Con..."

Âu Dương Chấn Nam rất là tức giận. Nhưng trước mặt bố mẹ Lăng Thành, ông ta lại không thể phát tác.

"Đứa con gái này của tôi hơi cứng đầu một chút, nhưng tâm địa cũng không tệ lắm. Khiến cho hai vị chê cười rồi" Âu Dương Chấn Nam nhìn Lăng Gia Hằng, thực xấu hổ cười cười.

Lăng Gia Hằng cười gật đầu: "Không có việc gì. Người trẻ tuổi tính cách đều như vậy."

Lúc này, Âu Dương Gia Linh chạy đến ngoài cửa. Cô ta nhìn bóng đêm mờ mịt, trong lòng rất là ấm ức.

Cô ta không rõ vì cái gì Âu Dương Chấn Nam lại muốn gả cô ta cho Lăng Thành.

Hơn nữa, bố mẹ Lăng Thành lại còn ở đây một thời gian dài.

Không được, cái nhà này chứa không nổi nữa.

Nghĩ vậy Âu Dương Gia Linh lấy ra di động, gọi điện thoại cho Hiểu Thiên: "Hiểu Thiên, anh đưa em đi có được không?"

...

Bên kia, Tổng đàn phái Thiên Môn.

Lăng Thành ngồi ở một chỗ, tâm tình phiền não vô cùng.

Vừa mới lúc nãy, Lăng Thành hướng đám người Đoạn Sơn phát ra mệnh lệnh, yêu cầu bọn họ tìm kiếm Vũ Thảo.

Kết quả hiện tại đã hơn ba tiếng đồng hồ mà vẫn không có manh mối gì như trước.

"Tông chủ."

Đúng lúc này, một gã đệ tử phái Thiên Môn bước nhanh đi vào, cung kính nói: "Tông chủ, bên ngoài có một đạo sĩ cầu kiến."

Đạo sĩ?

Phái Võ Đang sao?

Trong lòng nói thầm một câu, Lăng Thành khoát tay: "Cho người đó tiến vào."

Đệ tử tuân mệnh, bước nhanh đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền dẫn theo một lão đạo sĩ đi đến.

Chỉ thấy lão đạo sĩ này gầy trơ xương. Một thân đạo bào tuy rằng thực cũ nát, nhưng cũng rất sạch sẽ. Tay ông ta cầm một cái phất trần.

Thực hiển nhiên, đây là một đạo sĩ tha phương hành tẩu giang hồ.

Tới trước mặt Lăng Thành, lão đạo sĩ hướng về phía Lăng Thành chắp tay, khách khí nói: "Bần đạo là Vân Cơ Tử, hân hạnh được gặp tông chủ phái Thiên Môn."

Ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất có khí độ.

Lăng Thành nhìn ông ta từ trên xuống dưới, nhịn không được hỏi: "Ông đạo sĩ này, ông tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Lăng Thành rõ ràng cảm giác được thực lực của người tên Vân Cơ Tử này. Võ tướng bậc năm, thực lực không cao. Nhưng trên người ông ta có vẻ vô cùng dung dung, tự tại, khiến cho người khác không khỏi chú ý.

"Nghe nói tông chủ phái Thiên Môn ra tay hào phóng, chỉ cần là gia nhập phái Thiên Môn sẽ được thưởng cho đan dược. Hơn nữa tôi nghe nói trong tay tông chủ phái Thiên Môn có rất nhiều tiên đan." Vân Cơ Tử mỉm cười, chậm rãi mở miệng: "Tôi là Vân Cơ Tử, là cố ý đến xin tiên đan."

Hóa ra đạo sĩ này là vì đan dược nên mới tới.

Lăng Thành nhìn ông ta, thản nhiên nói: "Nếu như vậy ông phải đi đến chỗ báo danh. Chờ ông chính thức trở thành đệ tử phái Thiên Môn, tôi tự nhiên sẽ cho ông tiên đan."

Nói xong, Lăng Thành phất tay: "Ông đi đi thôi."

Nhưng mà Vân Cơ Tử không có động, mà là cười nói: "Tông chủ hiểu lầm rồi. Tôi vốn là một kẻ thích ngao du, không muốn gia nhập môn phái."

Cái gì?

Không gia nhập phái Thiên Môn mà muốn có được tiên đan?

Đây là cố ý đến quấy rối.

Lăng Thành nhíu mày, nhất thời có chút giận dữ.

Lúc này, Đoạn Thủy đứng ở một bên nhịn không được gầm lên một tiếng: "Lão già giỏi lắm, dám đến đây trêu chọc chúng ta hả? Nếu ông gia nhập phái Thiên Môn, tông chủ có thể thưởng ông một viên tiên đan. Ông không muốn gia nhập môn phái lại há mồm đòi tiên đan. Ông điên rồi hả? Khôn hồn thì mau cút đi."

Nói vừa dứt lời, Đoạn Thủy đi hướng tiến đến, bắt đầu xua đuổi.

"Lăng tông chủ, bần đạo không hề đòi không tiên đan của ngài. Tôi có thể lấy đồ vật khác để đổi lấy." Vân Cơ Tử không hề hoảng sợ, hướng về phía Lăng Thành nói: "Tôi tự do quen rồi, không nghĩ gia nhập môn phái. Hôm nay tới đây chỉ vì xin một viên tiên đan, làm cho tôi bước vào cảnh giới Võ hầu. Có thể bước vào Võ hầu, tôi chết mà không uổng. Tôi có thể dùng đồ vật khác để đổi lấy tiên đan."

Nói xong, ông đạo sĩ vận động cổ tay, một tờ bùa chú xuất hiện ở trong tay ông ta.

Chỉ thấy phía trên bùa chú kia dẩn dẩn có hào quang lưu chuyển.

Nhìn thấy vậy, Lăng Thành sửng sốt, nhịn không được hỏi: "Bùa chú này là ông tự luyện chế sao?"

Lúc nói những lời này, Lăng Thành nhìn chằm chằm vào Vân Cơ Tử.

Đúng vậy, đường tu luyện có rất nhiều thuật pháp. Ví dụ như luyện đan, luyện phù, luyện binh khí...

Người có thể luyện đan còn tương đối dễ gặp. Nhưng luyện phù, luyện binh khí thì thật là hiếm thấy.

Vân Cơ Tử mỉm cười, lắc đầu nói: "Bần đạo không có khả năng luyện phù. Tờ bùa chú này là do tổ sư gia truyền lại cho tôi."

Lăng Thành tò mò hỏi: "Vậy ông nói thử xem, bùa chú này có ích lợi gì? Dựa vào cái gì mà có thể đổi tiên đan?"

Phải biết rằng, tiên đan đối Lăng Thành cũng không đáng một đồng. Nhưng đối với tu luyện giả khác mà nói, đó là nằm mơ đều muốn được đến.

Vân Cơ Tử nhìn Lăng Thành, cười tủm tỉm nói: "Lăng Tông chủ, tấm bùa chú này tên là “Bùa Thần Hành”. Thời điểm gặp nguy hiểm ngài có thể đem nội lực rót vào bên trong bùa chú này, sau đó có thể truyền tống đi trong nháy mắt. Có bùa chú này, có thể ở thời điểm nguy nan giúp ngài giữ một mạng."

Nói tới đây, Vân Cơ Tử tiếp tục nói: "Không biết tờ bùa chú này của tôi có thể đổi một viên tiên đan hay không."

Có vật thần kỳ như vậy sao?

Lăng Thành nhíu nhíu mày, nói: "Gặp nguy hiểm, chỉ cần đem nội lực đưa vào bùa chú, sẽ truyền tống đi trong nháy mắt?"

"Đúng vậy." Vân Cơ Tử gật đầu.

"Vậy sẽ truyền tống tôi đến đâu vậy?" Lăng Thành hỏi.

"Không biết." Vân Cơ Tử vuốt chòm râu, nói: "Trời đất bao la, tùy ý truyền tống. Có thể truyền tống đến khắp ngõ ngách trên thế gian."

Tùy ý truyền tống?

Lăng Thành nở nụ cười. Nhỡ đâu lúc gặp được nguy hiểm, đem nội lực truyền vào bùa chú lại truyền tống đến đến đại dương thì sao?

Hoặc là truyền tống trên trời cao tận mấy nghìn mét. Thế thì chẳng phải sẽ ngã chết sao?

Trời đất bao la, địa phương nguy hiểm nhiều lắm. Việc tùy ý truyền tống này mà truyền tống đến địa phương nguy hiểm, xác suất cũng rất lớn.

"Coi như hết. Bùa chú này của ông tôi không cần." Lăng Thành khoát tay áo.

Lăng Thành hiện tại có Thiên Tằm Bảo Giáp, hơn nữa có thực lực Võ thánh. Khả năng gặp được nguy hiểm cũng rất nhỏ. Vậy thì tờ bùa chú này có tác dụng gì chứ?

Vân Cơ Tử nhất thời nóng nảy. Ông ta vận động cổ tay, chỉ thấy trên tay ông ta lại xuất hiện hai tờ bùa chú: "Lăng Tông chủ, tôi lấy thêm hai cái “bùa Vâng Lời”, chỉ cầu đổi lấy một viên tiên đan."