Tuyệt Đại Con Rể

Chương 377



Bùa Vâng Lời?

Lăng Thành nhất thời thấy thú vị. Bùa Vâng Lời là cái gì vậy?

Vân Cơ Tử nở nụ cười, nói: "Lăng Tông chủ, hai tờ Bùa Vâng Lời này chính là đồ tốt. Chỉ cần lấy Bùa Vâng Lời dán lên trên người khác, người kia sẽ ngoan ngoãn phục tùng ngài. Bùa chú có thể có hiệu lực trong mười phút."

Vân Cơ Tử dừng lại ở Võ tướng bậc năm thật lâu, mãi vẫn không thể đột phá. Ông ta nằm mơ đều muốn có được tiên đan.

Nói thật, hai tờ bùa Vâng Lời, hơn nữa là bùa Thần Hành đã là toàn bộ gia sản của ông ta.

Hai tờ bùa Vâng Lời thật ra cũng có chút thú vị. Lăng Thành nở nụ cười, nói: "Được rồi, tôi đổi với ông."

Cái gì?

Anh Thành đồng ý đổi tiên đan với ông ta?

Đoạn Thủy biến sắc, nhịn không được thấp giọng nói: "Anh Thành, nhỡ ông già này là kẻ lừa đảo thì sao?"

Lăng Thành khoát tay. Ông già này chỉ là một võ tướng mà thôi. Dám lừa tông chủ phái Thiên Môn, trừ phi là ông ta không muốn sống nữa.

Vân Cơ Tử trong lòng vui sướng, bước nhanh tiến lên, đem ba tờ bùa cung kính dâng lên.

Lăng Thành cũng lấy ra một viên tiên đan, đưa lại cho Vân Cơ Tử.

Vân Cơ Tử vô cùng vui sướng. Ông ta nói một tiếng tạ ơn, sau đó bước nhanh rời đi.

Ông ta đi rồi, Đoạn Thủy thật sự là nhịn không được, hỏi: "Tông chủ, ba tờ bùa chú của ông ta quả thật rất hiếm. Nhưng lấy một viên tiên đan ra đổi cũng có chỗ thiệt."

Lăng Thành cười haha. Ở trong mắt người khác, Lăng Thành dùng một viên tiên đan đổi ba tờ bùa là thiệt thòi lớn lớn.

Dù sao, tiên đan là thứ đan dược mà tu luyện giả tha thiết mơ ước.

Nhưng đối Lăng Thành lại chẳng có gì thiệt thòi cả. Bởi vì Lăng Thành có thể luyện chế tiên đan vô cùng dễ dàng.

Đoạn Thủy cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc này, Lăng Thành đem ba tờ bùa chú đặt ở trong quần áo, sau đó phân phó nói: "Đoạn Thủy, cậu đi truyền mệnh lệnh của tôi. Đệ tử phái Thiên Môn phải tìm được Vũ Thảo. Sau khi tìm được cô ta liền đem cô ta nhốt tại Tổng đàn phái Thiên Môn."

Nói vừa dứt lời, Lăng Thành liền rời khỏi Tổng đàn phái Thiên Môn.

Hiện tại chuyện quan trọng nhất là đi đến Đại lục Tận Thế, cứu Trần Huyền cùng Tiêu Diệu Vân.

Vốn nghĩ ba anh em Lăng Thành, Tôn Đại Quân, Hề Văn Sửu cùng đi Đại lục Tận Thế. Nhưng hiện tại Tôn Đại Quân nhất định không thể đi được. Dù sao Lê Lan đang bị trọng thương. Tôn Đại Quân phải ở bên cạnh chăm sóc Lê Lan.

Cho nên Lăng Thành chỉ có thể đi về Thành phố Đại Phong, tìm Hề Văn Sửu cùng đi.

...

Bên kia.

Trên biển rộng mờ mịt, một con thuyền thuyền buồm chạy một mình.

Trên chiến thuyền này chỉ có hai người. Đúng là Đoạn Thiên Vương và Vũ Thảo.

Sau một cuộc mây mưa, Đoạn Thiên Vương mặc quần áo. Hắn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hít sâu một hơi.

Cách đó không xa, Vũ Thảo đang nằm một mình, rơi lệ đầy mặt. Ánh mắt cô ta nhìn Đoạn Thiên Vương, hận không thể giết chết hắn.

Cô ta... Cô ta bị hắn làm bẩn.

Đoạn Thiên Vương hút xong một cây thuốc, đem tàn thuốc ném tới biển rộng, cười tủm tỉm quay lại, vươn tay nâng lên cằm Vũ Thảo: "Người đẹp, đừng trừng mắt nhìn anh như vậy. Chỗ này còn cách Đại lục Tận Thế xa lắm. Còn đường xá xa xôi, dọc theo đường đi chúng ta còn phải chăm sóc lẫn nhau nữa cơ mà, hahaha."

Không thể không nói, chị dâu này của Lăng Thành thật sự là rất gợi cảm.

Nhất là vừa rồi, cảm giác ở khi mây mưa cùng cô ta quả là vô cùng sảng khoái.

"Cút, ngươi cút cho ta." Vũ Thảo cắn chặt hàm răng, ánh mắt tràn đầy oán hận.

Lúc này Vũ Thảo hận không thể đem chém Đoạn Thiên Vương chục nghìn nhát.

"Cô bảo tôi cút đi? Tôi chẳng những không cút, còn muốn mỗi ngày tra tấn cô." Ánh mắt Đoạn Thiên Vương hiện ra vẻ lạnh lẽo, vươn tay tát lên mặt Vũ Thảo.

"Bốp."

Một cái tát này Đoạn Thiên Vương dùng hết toàn lực. Vũ Thảo nhịn không được kêu lớn lên, trên mặt xuất hiện một dấu tay đỏ tươi.

"Ngươi. Ngươi không chết tử tế được." Vũ Thảo vừa phẫn nộ, lại vừa ấm ức. Cô ta hướng về phía Đoạn Thiên Vương kêu to.

"Haha”. Tôi không chết tử tế được? Một ngày nào đó, tôi sẽ làm cho nhà họ Lăng cũng không chết tử tế được." Đoạn Thiên Vương cười lạnh, đứng lên: "Tôi nói cho cô biết, cô là chị dâu của Lăng Thành. Là ông trời đưa cô đến trước mặt tôi để chuộc tội, hiểu không?"

Nói vừa dứt lời, Đoạn Thiên Vương lại tiến lên. Tát liên tiếp vào mặt Vũ Thảo.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Mỗi một cái tát đều vang lên âm thanh chói tai.

Âm thanh kia có thể làm cho mọi người hết hồn.

Mỗi cái tát sau đều mạnh hơn cái tát trước.

Vũ Thảo không ngừng kêu. Cô ta muốn giãy dụa, nhưng huyệt đạo trên người đã bị Đoạn Thiên Vương điểm, căn bản không thể động đậy.

Giờ khắc này, Đoạn Thiên Vương bỗng nhiên vươn tay, kéo tóc của cô ta, lạnh lùng nói: "Nói thật cho cô biết, tôi gọi là Đoạn Thiên Vương, là cậu chủ nhà họ Đoạn ở thành phố Vân Hà."

Cái gì?

Chỉ một thoáng, Vũ Thảo choáng váng, ngơ ngác nhìn Đoạn Thiên Vương.

Lúc ấy nhà họ Đoạn bị giết, tin tức truyền ồn ào huyên náo. Các gia tộc ở thành phố Đại Phong đều biết. Vũ Thảo tự nhiên cũng nghe nói qua.

"Cô cũng biết, kẻ lúc trước diệt nhà họ Đoạn chính là em trai Lăng Thành của cô. Nếu không phải hắn, tôi cũng sẽ không lưu lạc xung quanh, cũng sẽ không sống giống một con chó hoang."

"Cô đã là chị dâu của Lăng Thành. Vậy cô nói thử xem, tôi nên đối đãi với cô như thế nào đây?"

Nói xong câu cuối cùng, Đoạn Thiên Vương nắm chặt tay lại.

Chuyện này.

Vũ Thảo ngơ ngác nhìn Đoạn Thiên Vương, một câu cũng không nói được.

Tên khốn kiếp Lăng Thành này, chính nó gây ra chuyện lại làm cho Vũ Thảo thay nó gánh vác. Sao cô ta lại đen đủi đến mức như vậy.

"Lăng Thành diệt nhà họ Đoạn của ngươi, ngươi tìm nó báo thù mới đúng." Lúc này, Vũ Thảo vô cùng bi phẫn, nước mắt chảy không ngừng. Cô ta hướng về phía Đoạn Thiên Vương hô lớn: "Ngươi lại đi làm nhục một người phụ nữ, người có đáng mặt đàn ông không vậy?"

Đoạn Thiên Vương lập tức bật cười: "Thôi đi, đừng có giả vờ cao sang nữa. Lúc tôi chơi cô, biểu tình của cô cũng không thấy thống khổ. Cô yên tâm, cô đã thích cảm giác kia, tôi sẽ cho cô hưởng thụ thật nhiều."

"Ngươi…"

Vũ Thảo tức giận, thân thể phát run. Mặt cô ta đỏ lên, nhất thời không biết nói gì tinh thần tuyệt vọng.

...

Bên kia.

Lăng Thành tới Thành phố Đại Phong, đi tới Đông Lâu Lạc Hải.

Ngay vừa rồi, Lăng Thành gọi điện thoại cho Hề Văn Sửu. Hai người hẹn gặp ở Đông Lâu Lạc Hải, sau đó đi Đại lục Tận Thế.

Ở cửa Đông Lâu Lạc Hải, Lăng Thành mới từ xe taxi đi xuống. Kết quả lúc vừa xuống xe, Lăng Thành liền nhíu mày.

Lăng Thành chỉ cảm thấy có sát khí truyền đến từ không xa. Lăng Thành theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, Diệu Huyền sư thái mang theo vài nữ đệ tử, hùng hổ đi lên.

"Lăng Thành."

Diệu Huyền sư thái nghiêm mặt, bước nhanh đi tới: "Tôi hỏi cậu, Chu Lam đâu rồi?"

Chu Lam?

Lăng Thành sửng sốt, tức giận nói: "Tôi cùng Chu Lam đã không còn quan hệ gì hết. Cô ta ở đâu thì sao tôi biết được?"

Vốn Lăng Thành đối với Diệu Huyền sư thái đã không có hảo cảm. Lúc này thấy bà ta có thái độ này, trong lòng Lăng Thành càng thêm khó chịu.

Diệu Huyền sư thái nổi giận, chỉ vào Lăng Thành nói: "Lăng Thành, đừng có giả vờ giả vịt nữa. Đêm qua tôi nói Chu Lam đem Thiên Tằm Bảo Giáp trả cho cậu. Hiện tại Chu Lam còn không có trở về. Cậu nói đi, rốt cuộc cậu đem Chu Lam đi đâu rồi?"

Lúc nói những lời này, trong mắt Diệu Huyền sư thái trừ bỏ phẫn nộ còn lộ ra vài phần lo lắng.

Phải biết rằng, Chu Lam là đệ tử mà Diệu Huyền sư thái coi trọng nhất.

Nói vừa dứt lời, mấy nữ đệ tử phía sau sư thái cũng đều lên tiếng.

"Nói mau, sư tỷ Chu Lam rốt cuộc đang ở đâu."

"Nhất định là do tên này bắt cóc Chu Lam rồi."

Ở trong lòng các cô gái này đều nhận định Lăng Thành bắt cóc Chu Lam.

Dù sao, lúc trước Chu Lam cũng đã giết vợ Hề Văn Sửu. Mà Lăng Thành và Hề Văn Sửu lại là anh em kết nghĩa. Cho nên khi Chu Lam mất tích, Lăng Thành không thoát khỏi bị nghi ngờ.

Nhưng mà các cô gái này không biết, đêm qua Chu Lam trả lại cho Lăng Thành Thiên Tằm Bảo Giáp. Chu Lam cũng muốn khẩn cầu Lăng Thành tha thứ. Kết quả Chu Lam lại bị Lăng Thành cự tuyệt, tâm tình rất buồn bã. Chu Lam liền tắt điện thoại, ngồi ở bờ biển ngẩn người, lúc này vẫn đang ngồi giữa gió biển.

Lăng Thành nở nụ cười, nói: "Diệu Huyền sư thái, hôm nay bà ra khỏi cửa đã quên uống thuốc sao? Đệ tử của bà không thấy liền tìm đến tôi gây sự? Đây là đạo lý gì vậy? Hiện tại tôi không có thời gian tranh cãi với bà, tôi còn có rất chuyện quan trọng. Chó ngoan không chặn đường, tránh ra."

Nói xong những lời này, Lăng Thành đẩy ra hai đệ tử Nga My, đi nhanh rời đi.

"Lăng Thành, cậu đứng lại đó cho tôi."

Lăng Thành mới vừa đi hai bước, chợt nghe đến sau lưng truyền đến tiếng Diệu Huyền sư thái.

Tiếp theo, thân mình Diệu Huyền sư thái chợt lóe, trực tiếp hướng Lăng Thành vọt tới: "Hôm nay cậu không giao Chu Lam ra thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi."