Tuyệt Đại Con Rể

Chương 378



"Tôi lặp lại lần nữa, Chu Lam không ở chỗ của tôi." Lăng Thành cũng không có kiên nhẫn, lạnh lùng nói.

"Sau khi Chu Lam đi trả lại Thiên Tằm Bảo Giáp cho cậu liền biến mất. Không phải cậu bắt Chu Lam thì là ai?" Diệu Huyền sư thái cắn răng nói. Bà ta nâng tay, hướng Lăng Thành đánh tới.

Ầm.

Một chưởng này ẩn chứa toàn bộ công lực của Diệu Huyền sư thái. Chỉ một thoáng, không khí xung quanh đều vặn vẹo.

Diệu Huyền sư thái biết, bà ta hiện tại đánh không lại Lăng Thành. Nhưng bà ta vốn là là tính cách nóng nảy, nghĩ đến đệ tử Chu Lam đang ở đâu không rõ, dưới tình thế cấp bách, Diệu Huyền sư thái chỉ muốn giữ Lăng Thành lại, để hỏi rõ ràng.

Chết tiệt.

Diệu Huyền sư thái này đầu óc có bệnh à?

Cảm giác được nội lực sau lưng dao động, Lăng Thành thầm mắng một câu. Lăng Thành lập tức xoay người, thúc dục nội lực thành một chưởng đánh lại.

Rầm.

Chỉ một thoáng, hai chưởng lực đụng chạm. Chợt nghe đến một tiếng nặng nề chấn động vang lên. Ngay sau đó, sắc mặt Diệu Huyền sư thái tái nhợt, thân thể lui ra sau vài bước.

Lúc Lăng Thành vẫn là Võ hầu bậc bốn, dưới toàn lực bùng nổ, Diệu Huyền sư thái sẽ không là đối thủ của anh. Hiện tại Lăng Thành đạt tới Võ Thánh cấp hai, Diệu Huyền sư thái càng không thể đánh lại.

Nhưng Diệu Huyền sư thái không có chút sợ hãi, âm thầm điều tức nội lực, đi về phía trước từng bước, lạnh lùng nói: "Huyền Tĩnh, các ngươi mau bày “Mai Hoa kiếm trận”."

"Rõ, sư phụ."

Nghe Diệu Huyền sư thái nói như thế, mấy nữ đệ tử nhóm Huyền Tĩnh đều rút ra trường kiếm. Dưới chân họ di động rất nhanh, trực tiếp đem Lăng Thành vây quanh.

Mai Hoa kiếm trận là một trận pháp nhỏ của phái Nga My. Năm đệ tử phối hợp kết thành, từ xa nhìn lại giống như một đóa hoa mai.

Nhưng trận pháp này ở trong mắt, Lăng Thành chỉ giống như một trò hề.

"Diệu Huyền sư thái, bà vẫn không chịu thôi đi hả?" Lăng Thành lạnh lùng nói.

Lăng Thành thực không muốn dây dưa cùng Diệu Huyền sư thái. Lúc này Lăng Thành chỉ muốn gặp Hề Văn Sửu, sau đó đi đến Đại lục Tận Thế.

Nhưng lúc này, Diệu Huyền sư thái lại đi chặn đường. Lăng Thành không có biện pháp, chỉ có thể vươn tay, nhanh như chớp liền điểm trụ huyệt đạo của Diệu Huyền sư thái.

Mấy nữ đệ tử Nga My nghĩ muốn tiến lên vây quanh Lăng Thành. Kết quả còn chưa đi hai bước cũng bị Lăng Thành điểm trúng huyệt.

Trong lúc nhất thời, Diệu Huyền sư thái cùng hơn mười đệ tử Nga My, một chút cũng không động đậy được.

Vừa rồi tiếng đánh nhau cũng hấp dẫn rất nhiều người đến xem náo nhiệt. Ở cửa Đông Lâu Lạc Hải vây quanh mấy trăm người qua đường. Ai cũng nhìn Lăng Thành và Đệ tử Nga My với ánh mắt tò mò đầy hào hứng.

"Mau nhìn kìa, đệ tử Nga My đều bị điểm huyệt."

"Đúng vậy, Diệu Huyền sư thái cũng bị điểm huyệt."

"Bà ta là Diệu Huyền sư thái sao? Tôi đã nghe nói Diệu Huyền sư thái của phái Nga My lớn lên rất được. Hôm nay được thấy, quả nhiên không chỉ có xinh đẹp, dáng người cũng không tệ lắm."

Người đến xem càng lúc càng nhiều. Mấy tên thanh niên choai choai còn lấy ra di động, chụp ảnh Diệu Huyền sư thái.

Diệu Huyền sư thái tức giận, thân thể phát run. Môi đỏ mọng mở ra, bà ta lạnh lùng nói: "Lăng Thành. Cậu... Cậu mau giải huyệt cho tôi."

Hahaha.

Thấy Diệu Huyền sư thái tức giận như vậy, trong lòng Lăng Thành liền vui vẻ. Lúc ấy Lăng Thành nổi lên ý định trêu đùa, nói với người đừng xem xung quanh: "Các vị, Diệu Huyền sư thái có đẹp hay không?"

"Đẹp." Trong đám người có mấy người ồn ào.

Lăng Thành cười haha, trong lòng nghĩ. Diệu Huyền sư thái này vẫn luôn đối nghịch với mình, hôm nay liền cho bà ta nếm mùi đau khổ một chút.

Nghĩ vậy, Lăng Thành bắt đầu nói hươu nói vượn: "Mọi người có thể chưa biết, Diệu Huyền sư thái vẫn luôn theo đuổi tôi. Cô ta từng nói qua, chỉ cần tôi cùng cô ta ở bên nhau, cô ta làm trâu làm ngựa cho tôi cũng được."

Ồn ào.

Lăng Thành nói vừa dứt lời, xung quanh liền bắt đầu nghị luận.

"Lăng Thành, cậu còn dám nói lung tung. Tôi sớm muộn gì cũng giết cậu." Diệu Huyền sư thái thân thể phát run, có vẻ đã vô cùng giận dữ. Bà ta cả đời trong sạch cao ngạo, có thể nào chịu được sự sỉ nhục như vậy?

Trên mặt Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười. Lăng Thành lấy từ trong áo ra một tờ bùa chú. Sau đó nhanh như chớp liền dán tại bên hông Diệu Huyền sư thái.

Đúng là tờ “Bùa Vâng Lời” kia.

Không ai chú ý tới động tác này của Lăng Thành. Chỉ thấy Lăng Thành vươn tay, sờ sờ tóc Diệu Huyền sư thái, nói: "Diệu Huyền sư thái, chuyện cô theo đuổi tôi cũng đừng giấu diếm nữa. Nói lý ra, không phải cô đều gọi tôi là chồng sao."

"Lăng Thành." Giờ khắc này, Huyền Tĩnh rốt cuộc nhịn không được, cô ta cắn chặt môi: "Anh dám chửi bới sư phụ tôi sao?"

"Tôi cũng không chửi bới sư thái." Lăng Thành nhún vai, nhìn Diệu Huyền sư thái cười nói: "Nào, gọi một tiếng chồng cho tôi nghe một chút."

"Lăng Thành, ngươi không chết tử tế được." Huyền Tĩnh lớn tiếng hô. Sư phụ cả đời thanh cao, sao có thể nói ra chữ đó? Lúc này nhiều người xem như vậy, Lăng Thành lại dám làm nhục thanh danh sư phụ.

Nhưng điều làm cho Huyền Tĩnh nằm mơ cũng không nghĩ tới lại xảy ra sau đó. Diệu Huyền sư thái thế hé ra đôi môi đỏ mọng, ngay sau đó nhẹ nhàng nói một chữ: "Chồng."

Xôn xao.

Thanh âm Diệu Huyền sư thái rất nhỏ, nhưng lúc này mọi người đều nghe rành mạch.

Thanh âm nghị luận xung quanh tràn đến như thủy triều,

Mấy đệ tử Nga My cũng choáng váng. Nhất là Huyền Tĩnh, lúc này một câu cô ta cũng không nói được. Cô ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, sư phụ cao cao tại thượng thế lại mở miệng gọi Lăng Thành là chồng. Chuyện này…

"Cô xem đi, tôi không lừa ngươi cô chứ? Sư phụ cô vẫn luôn theo đuổi tôi." Lăng Thành cười nói. Ngay sau đó Lăng Thành khoát tay, đem Diệu Huyền sư thái giải khai huyệt đạo.

"Đến đây. Xoa bóp chân cho chồng nào." Lăng Thành lại nổi lên ý định trêu chọc, hướng về phía Diệu Huyền sư thái nói.

Lúc này bên hông Diệu Huyền sư thái còn dán tờ bùa Vâng Lời kia. Bà ta chậm rãi đi đến bên người Lăng Thành. Sau đó Diệu Huyền sư thái quỳ gối trước mặt Lăng Thành, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Lăng Thành.

Động tác này hoàn toàn làm cho tất cả mọi người choáng váng.

Trên giang hồ ai không biết, Diệu Huyền sư thái cốt khí thanh cao, cả đời chưa từng cúi đầu. Vậy mà hiện giờ bà ta lại quỳ xuống bên đường, xoa bóp chân cho Lăng Thành?

Đệ tử Nga My nhìn nhau, tất cả đều ngơ ngác.

Trong lòng Lăng Thành vô cùng vui vẻ. Lăng Thành lấy di động ra, chụp lại cảnh hiếm có này.

Kết quả lúc Lăng Thành đang vui vẻ, bùa Vâng Lời bên hông Diệu Huyền sư thái liền rơi xuống.

Thời gian hiệu lực của bùa chú này chỉ kéo dài có mười phút.

Sau khi Diệu Huyền sư thái thanh tỉnh liền phát hiện mình đang quỳ gối trước mặt Lăng Thành, tất cả xung quanh đều là người đứng xem. Mặt Diệu Huyền sư thái liền lạnh như hầm băng.

"Lăng Thành, đồ khốn kiếp mất dạy này. Ta giết ngươi!"

Diệu Huyền sư thái kêu lên. Bà ta đứng lên từ trên mặt đất, một chưởng đánh về phía Lăng Thành.

Một chưởng này tốc độ rất nhanh, hoàn toàn trốn tránh không kịp. Trực tiếp đánh vào trên người Lăng Thành.

Rầm.

Chết tiệt, mặc dù Lăng Thành đã muốn là Võ Thánh, nhưng bị trúng một chưởng này cũng đau đến nhe răng trợn mắt. Nhưng trong nháy mắt này, Lăng Thành ra tay như chớp, cũng chế trụ cổ tay Diệu Huyền sư thái.

"Diệu Huyền sư thái. Vừa rồi còn bà gọi tôi chồng cơ mà. Sao hiện tại lại định mưu sát chồng vậy?" Lăng Thành cười nói.

"Ngươi chết đi." Diệu Huyền sư thái tức giận vô cùng.

Kết quả ngay trong nháy mắt này, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn đột nhiên vang lên.

Sau đó một ánh sáng chói mắt từ trên người Lăng Thành bộc phát ra. Tại trong vầng sáng này ẩn chứa một linh lực kỳ dị, nháy mắt đem Lăng Thành cùng Diệu Huyền sư thái bao phủ.

Xong rồi.

Thấy này ánh sáng chói mắt này, đầu Lăng Thành liền như bị sét đánh.

Lúc trước ông đạo sĩ kia cho Lăng Thành ba tờ bùa. Là bùa Thần Hành cùng hai tờ bùa Vâng Lời.

Ba tờ bùa chú này Lăng Thành luôn mang theo bên mình. Vừa rồi Lăng Thành dùng bùa Vâng Lời. Lúc này trên người Lăng Thành,còn còn lại một tờ Bùa Thần Hành và một tờ bùa Vâng Lời. Một chưởng vừa rồi của Diệu Huyền sư thái đánh vào trên Bùa Thần Hành. Hiện tại Bùa Thần Hành đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Xong rồi, Bùa Thần Hành là tùy ý truyền tống. Không biết Lăng Thành sẽ bị truyền tống đến nơi nào.

Diệu Huyền sư thái thật sự là quá phiền phức. Vốn Lăng Thành định đi Đại lục Tận Thế, cứu Diệu Vân cùng phu nhâTrần Huyền. Giờ thì hay rồi Bùa Thần Hành bị tác động, không biết Lăng Thành sẽ bị truyền tống đến đâu.

Vận khí tốt thì có thể sẽ bị truyền tống đến địa phương an toàn. Vận khí không tốt thì sẽ bị truyền tống đến trong lòng đại dương, hoặc là độ cao mấy chục nghìn mét. Thế thì chắc chắn là quay vào ô mất mạng rồi.

Lăng Thành nghiêm mặt, chế trụ cổ tay Diệu Huyền sư thái. Nếu bị truyền tống đi thì nhất định phải lôi theo người gây chuyện.

"Ngươi buông ra ta." Diệu Huyền sư thái lạnh lùng nói, muốn bỏ ra Lăng Thành. Nhưng khí lực của bà ta sao có thể thắng Lăng Thành. Cổ tay Diệu Huyền sư thái bị nắm rất chặt.

Ngay trong nháy mắt này, chỉ thấy Bùa Thần Hành phát ra ánh sáng chói lòa, đem Lăng Thành cùng Diệu Huyền sư thái vây quanh. Ngay sau đó, hai người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nháy mắt bị truyền tống đi.