Tuyệt Đại Con Rể

Chương 379



Trong nháy mắt, thân ảnh Diệu Huyền sư thái cùng Lăng Thành liền biến mất ở tầm mắt mọi người.

"Sư phụ?"

"Chuyện này."

Hai người đang ở đây, như thế nào lại đột nhiên biến mất?

Đệ tử Nga My nhìn nhau, đều ngây ngẩn cả người.

Các cô gái còn không biết Lăng Thành và Diệu Huyền sư thái là bị Bùa Thần Hành truyền tống đi rồi.

Về phần truyền tống tới đâu, ai cũng không biết.

...

Bên kia.

Lăng Thành cảm thấy như đang nằm mơ. Thân mình phiêu lãng, trước mắt tối đen như mực. Qua một thời gian, rốt cuộc Lăng Thành được đưa tới nơi.

Cảm nhận được hai chân của mình dẫm trên mặt đất, Lăng Thành nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không bị truyền tống đến đáy biển là được rồi.

Lăng Thành chậm rãi mở mắt ra, nhìn bốn phía xung quanh một vòng. Nhất thời Lăng Thành ngây ngẩn cả người.

Lăng Thành bị truyền tống đến một cái phòng. Mà phòng này, rõ ràng là nơi thay đồ của phụ nữ.

Mà ở trước mặt Lăng Thành lại có một phụ nữ đang thay quần áo.

Phụ nữ này rất được. Mảnh khảnh vòng eo, đường cong mê người. Lúc này thân thể của cô ta bị Lăng Thành nhìn không sót một cái gì.

Trời đất.

Quả nhiên Lăng Thành vận khí không tồi. Bị truyền tống lại đây, còn thấy được hình ảnh này.

Cũng không biết Diệu Huyền sư thái bị truyền tống đến đâu. Vừa rồi trên đường truyền tống, Lăng Thành cùng Diệu Huyền sư thái bị tách ra.

"A!"

Đúng lúc này, phụ nữ đang thay đồ cũng thấy được Lăng Thành. Cô ta thét chói tai, kích động cầm lấy quần áo, che ở trước người mình.

"Ngươi, ngươi, ngươi dám nhìn lén." Người phụ nữ chỉ vào Lăng Thành, dậm chân đầy tức tối.

"Thực xin lỗi. Ngại quá..." Lăng Thành xấu hổ vô cùng, cũng không biết giải thích như thế nào, đành phải chân tay luống cuống giải thích.

Tiếp theo, Lăng Thành rất nhanh vọt tới cửa sổ, muốn xem mình bị truyền tống đến đâu. Kết quả khi từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, Lăng Thành lập tức choáng váng.

Bên ngoài là một con đường náo nhiệt.

Hai bên con đường đều là nhà lầu xây bằng gach đỏ, hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ có năm sáu tầng, làm cho người ta có cảm giác thật cổ kính. Người đi đường cũng mặc quần áo kiểu cổ. Nam mặc áo khoác ngoài kiểu trường bào, kiểu áo Tôn Trung Sơn.

Mà phụ nữ trên đường hầu hết đều mặc sườn xám.

Trên đường không có ô tô, mà là xe kéo.

Nơi này không có máy tính, không có TV. Bên đường còn có hai người con trai, cầm trong tay báo chí, đang lớn tiếng rao hàng.

Đường phố này giống như là thập niên 30 ở Thượng Hải vậy.

Chết tiệt, đây là chỗ nào?

Đây là Lăng Thành bị truyền tống đến một phim trường sao?

Nhìn cảnh vật trước mắt, Lăng Thành hoàn toàn ngơ ngẩn, đầu óc cũng trống rỗng.

Vài giây sau, Lăng Thành quay đầu lại nhìn người đẹp kia, tò mò hỏi: "Người đẹp, cô... cô là người thuộc đài truyền hình nào vậy?"

Cảnh vật rước mắt rõ ràng là thuộc một phim trường nào đó thôi. Nhưng không thể không thừa nhận, hiện tại phim trường đóng phim thật sự là quá tốt, tất cả đều sinh động y như thật.

Bốp.

Lăng Thành vừa dứt lời, người phụ nữ liền bước tới, giơ tay tát thẳng vào mặt Lăng Thành.

"Khốn nạn." Người phụ nữ mắng mỏ.

Từ Ngọc thực tức giận, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ phẫn nộ vô tận. Ở trong mắt đàn ông, cô ta là nữ thần cao cao tại thượng. Nhưng hiện giờ cô ta lại bị tên đàn ông vô liêm sỉ này nhìn trộm.

Lăng Thành bụm mặt, lui về phía sau từng bước: "Người đẹp, tôi thật sự không cố ý."

Ầm ầm.

Lăng Thành còn chưa nói xong, chỉ thấy mấy người liền tiến vào. Tất cả đều mặc áo dài màu đen, cầm đao trong tay. Cầm đầu là một người đầu trọc.

Vừa tiến đến, tên đầu trọc liền hét lớn: "Từ Ngọc, sao lại như thế này?"

"Tên lưu manh khốn nạn này nhìn lén tôi thay quần áo." Từ Ngọc chỉ vào Lăng Thành, tức giận nói.

Nghe nói Từ Ngóc nói như thế, tất cả đều nổi giận. Tên đầu trọc lạnh lùng nhìn Lăng Thành, cười lạnh nói: "Thằng ranh, lá gan của mày cũng lớn nhỉ? Dám đi vào Bách Nhạc môn, nhìn lén Từ Ngọc. Mày biết Từ Ngọc là ai không? Là vị hôn thê của Phùng Lâm. Tao thấy mày chán sống rồi đúng không? Từ Ngọc là thiên kim đại tiểu thư, là người mà loại ranh con khốn kiếp như mày có thể nhìn sao? Mày tự đái một vũng rồi nhìn lại mình xem. Người đâu, móc mắt hắn ra.”

Trong nháy mắt, Lăng Thành chỉ cảm thấy nhức đầu, vội vàng giải thích: "Chư vị, đó là một hiểu lầm. Đúng rồi, tôi tên là Lăng Thành. Là người bảo vệ Thành phố Đại Phong, là Lăng Thành đã chống lại quân đội của đại lục Tận Thế."

Hiện tại tên của Lăng Thành đều nổi khắp cả đại lục Địa Nguyên. Nhất định mấy người này sẽ từng nghe thấy tên Lăng Thành.

Nhưng tên đầu trọc chỉ sửng sốt, cùng đồng bạn bên cạnh nhìn nhau.

"Lăng Thành?"

"Thành phố Đại Phong gì cơ?"

"Móc mắt hắn ra."

Mọi người nghị luận xong liền giơ đao lên, hướng về phía Lăng Thành liền chém lại.

Chết tiệt.

Lăng Thành thở ra một hơi, cũng không nghĩ muốn gây chuyện, không cùng bọn họ dây dưa. Lăng Thành xoay người, theo cửa sổ liền xông ra ngoài.

Tới đường cái bên ngoài, Lăng Thành một đường chạy vội. Chạy vài con phố, rốt cuộc Lăng Thành cũng bỏ xa đám người kia.

"Hộc hộc."

Lăng Thành dừng lại ở bên đường, nhìn xung quanh bốn phía. Chết tiệt, nơi này rốt cuộc là đâu vậy? Đại lục Địa Nguyên còn có thành thị phục cổ như vậy sao?

Lăng Thành nhìn đông nhìn tây, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp.

Nơi này không giống như là phim trường. Chết tiệt, không phải là bị truyền tống đến đại lục khác rồi chứ?

Đúng vậy, nơi này không phải đại lục Địa Nguyên, cũng không phải Đại lục Tận Thế.

Trong lòng Lăng Thành run lên, đang muốn tìm người để hỏi. Kết quả lúc này, anh chỉ nghe thấy một tiếng rít gào từ bên đường truyền đến.

"Loại ăn mày thối tha, dám trộm bánh bao sao?"

"Đánh vỡ mặt nó đi."

Theo thanh âm nhìn lại, Lăng Thành chỉ thấy ở cửa một khách sạn cách đó không xa, có mấy tên phục vụ đang ra sức đánh một người ăn mày. Ông chủ khách sạn đứng ở bên cạnh, miệng hùng hùng hổ hổ.

Người ăn mày bị đánh có dáng người gầy yếu, tóc xoã tung, cả người bẩn hề hề. Nhìn người này tuổi rất nhỏ, tầm mười tám mười chín tuổi.

Người ăn mày yên lặng thừa nhận bị đánh, trong tay gắt gao cầm hai cái bánh bao, vẫn ăn như hổ đói.

Bên cạnh vây quanh rất nhiều người, nhưng không có một ai tiến lên ngăn cản.

Thấy cảnh tượng như vậy, Lăng Thành trong lòng đau xót.

Người ăn mày này thật đáng thương. Đây là vài ngày không ăn cơm, đói thành như vậy.

Lăng Thành thở dài một hơi, có chút không đành lòng. Lăng Thành đi hướng về phía ông chủ khách sạn nói: "Được rồi,được rồi, đừng đánh nữa."

Ông chủ khách sạn nhìn Lăng Thành từ trên xuống dưới, ác độc nói: "Cậu nghĩ mình là ai? Định đi xin xỏ cho một thằng ăn mày nữa cơ à? Tên ăn mày khốn kiếp này dám vào khách sạn của tôi trộm bánh, đánh chết hắn cũng không quá đáng.”

Hóa ra bởi vì hai cái bánh bao.

Lăng Thành thở dài trong lòng một tiếng, lấy ra một cái nhẫn, đưa tới trong tay ông chủ khách sạn: "Tiền bánh bao tôi thanh toán thay người này. Ông cho người dừng tay đi."

Chiếc nhẫn này là do hai người Dương Lân, Dương An đưa. Lúc trước Lăng Thành đeo nhẫn này còn bị hiểu làm là Đông Vương của phái Trường Thiên Sơn.

Hiện tại Lăng Thành giữ lại cũng không có gì dùng.

Ông chủ khách sạn bản tiếp nhận nhẫn, trong lòng mừng rỡ. Chiếc nhẫn này vô cùng tinh tế, mua một ngàn cân bánh bao cũng đủ tiền.

"Ngươi không sao chứ? Hiện tại không ai đánh ngươi." Lăng Thành nở nụ cười, kéo tay của người ăn mày.

Lúc này Lăng Thành rất gần với người ăn mày, Lăng Thành mới phát hiện người ăn mày này lại là một cô gái.

Tuy rằng trên mặt cô ta rất bẩn, nhưng ngũ quan thanh tú tinh xảo, rõ ràng là một người đẹp.

"Cô tên là gì? Người nhà của cô đâu? Sao lại rơi vào hoàn cảnh này?" Lăng Thành hướng về phía người ăn mày hỏi, trong thanh âm có chút đau lòng. Cô gái này rất đáng thương.