Tuyệt Đại Con Rể

Chương 381



“Công tử, Thúy Hà nguyện ý đi theo người, vĩnh viễn làm hầu gái cho người.” Thúy Hà vừa cười híp mắt vừa nói.

Thúy Hà giống như một hướng dẫn viên du lịch nhỏ, vừa đi vừa giới thiệu với Lăng Thành.

Thấy Thúy Hà cả người bẩn thỉu, anh liền đưa cô ấy đi mua hai bộ quần áo mới.

Mua quần áo xong, Lăng Thành đưa Thúy Hà đi tìm chỗ ở.

Kết quả là đi mấy khách sạn nhưng tất cả đều không có phòng trống. Cuối cùng họ tìm được một nhà hàng hạng sang, còn duy nhất một phòng.

Lăng Thành thở dài một hơn, chỉ còn trống một phòng, anh cùng Thúy Hà nam nữ khác biệt, làm sao có thể ở chung?

Anh đang mông lung suy nghĩ, nhìn thấy Thúy Hà đi tới, kéo kéo áo của anh nói nhỏ: “Công tử, chúng ta, chúng ta hãy thuê căn phòng này đi…”

Đã trễ thế này, khách sạn thật khó tìm. Nếu rời đi nhà hàng này, sợ rằng ngay cả căn phòng này cũng không còn nữa.

Lăng Thành không còn sự lựa chọn nào, đành nhắm mắt thuê căn phòng này. Có vẻ tối nay anh sẽ phải nằm dưới đất.

Phòng dành cho khách ở trên tầng 2, lên đến nơi Lăng Thành cảm thấy rất hài lòng.

Phải nói rằng, mặc dù công nghệ của Đại Lục Đông Môn tuy lạc hậu, nhưng các vật dụng của cuộc sống thường ngày đều có đủ, trong phòng còn có một bồn tắm lớn.

“Oa!”

Nhìn thấy bồn tắm lớn, Thúy Hà khỏi phải nói vui mừng biết bao nhiêu, cô ấy bước nhanh tới, lập tức muốn xả nước nóng.

Thúy Hà này thực sự quá bẩn rồi, nhìn thấy nơi này có thể tắm, vui mừng không chịu được.

Sau khi nước nóng xả đầy bồn, Thúy Hà cúi đầu nhìn Lăng Thành, “Công tử… anh...”

Cô ấy rất muốn tắm, nhưng nam nữ khác biệt, Công tử không thể ở bên cạnh nhìn được.

Haha. Cô gái nhỏ này vẫn còn biết xấu hổ.

Lăng Thành sờ trán cô ấy một cái, cố ý trêu chọc, “Công tử giúp em tắm nhé!”

“Không, không, không.” Thúy Hà mặt đỏ như ớt, lắc đầu không ngừng.

“Haha, được rồi, tôi không đùa em nữa.” Lăng Thành mặt đầy cưng chiều. Thúy Hà này thực sự rất dễ thương, đặc biệt khi cô ấy xấu hổ, cô ấy thực sự rất đáng yêu.

“Mau tắm đi, công tử quay qua chỗ khác.”

Tiếng nói vừa dứt, Lăng Thành liền xoay người lại, ngồi ở trên ghế salon.

Thúy Hà đỏ mặt đáp một tiếng, sau đó liền trút quần áo, bước vào trong bồn tắm.

Ngay sau đó, liền nghe được tiếng nước dội ào ào.

Trong thời gian này, Lăng Thành cũng không quay đầu nhìn lại. Bây giờ tâm trạng anh rối bời. Trong đầu đều là hình ảnh của bà xã cùng. Bà xã vẫn đang mang thai và không chịu nổi dày vò.

Cũng không biết qua bao lâu, liền nghe thấy Thúy Hà cười một tiếng hô lên, “Công tử, em tắm xong rồi.”

Nghe nói như vậy, Lăng Thành ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ một thoáng, cả người liền ngẩn ra.

Đẹp! Thật là đẹp!

Lúc này, Thúy Hà với mái tóc ướt vương vãi, vô cùng xinh đẹp. So với bảy tiên nữ của Phù Dung cung cũng không hề thua kém.

Cùng với cô gái ăn xin lúc trước, quả là một trời một vực.

“Không nghĩ tới, Thúy Hà của chúng ta lại xinh đẹp như vậy.” Vài giây sau, Lăng Thành mới có phản ứng, không khỏi cười khen ngợi.

Được Lăng Thành khen như vậy, khuôn mặt thanh tú của Thúy Hà hiện lên một chút ửng hồng.

Lăng Thành bật cười, “Được rồi, anh sẽ không trêu em nữa, chúng ta xuống ăn cơm đi.” Nói xong, Lăng Thành xoay người bước ra khỏi phòng.

“Vâng.” Thúy Hà đáp một tiếng, rồi vội vàng đi theo.

“Thúy Hà, có muốn ăn gì không?” Lăng Thành nhẹ giọng hỏi.

Thúy Hà cười nhẹ, cúi đầu nói, “Công tử, cách đó không xa có một tiệm bánh bao nhỏ, ăn rất ngon.”

“Được, được, được, đưa em đi.” Lăng Thành cười híp mắt nói.

Tiệm bánh bao này nằm ở con phố phồn hoa nhất thành phố Đại Phong, muốn ăn thì phải xếp hàng.

Lăng Thành đợi nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt, anh liền mua hai đĩa bánh bao.

Thúy Hà đã bắt đầu nuốt nước miếng, nhưng vẫn chần chừ không động đũa, Lăng Thành cười hỏi, “Thúy Hà, tại sao không ăn đi?”

Ai ngờ Thúy Hà đỏ mặt nói, “Công tử ăn trước, Thúy Hà mới được ăn, làm gì có đạo lý gì hầu gái được ăn trước Công tử.”

Những lời này, khiến Lăng Thành bật cười, “Ai nói em là hầu gái?”

“Công tử, Thúy Hà chính là hầu gái của người.” Thúy Hà kiên định nói. “Công tử, Thúy Hà nguyện ý hầu hạ người cả đời.”

“Được rồi.” Lăng Thành cười khổ, gắp một cái bánh bao nhét vào miệng cô ấy, “Mau ăn đi, đây là lệnh của công tử.”

“Vâng!” Thúy Hà gật đầu, sau đó lấy bánh bao cắn một miếng. Nhưng sau đó cô ấy bỗng dưng bật khóc.

Cô ấy đã sống một cuộc sống lang thang kể từ khi còn nhỏ. Mỗi lần Thúy Hà đi ngang qua quán bánh bao này, cô ấy lúc nào cũng ao ước được ăn một cái. Không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình thực sự được ăn. Hạnh phúc đến quá đột ngột.

Lăng Thành chỉ ăn vài miếng, sau đó cười nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói: "Không sao, ăn có cái bánh bao cảm động cái gì, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ mua cho em.”

Một câu nói này, khiến cho Thúy Hà khóc càng to, nước mắt như trân châu đứt đoạn, rơi không ngừng. Sau khi ăn xong, Lăng Thành đưa cô ấy ra khỏi nhà hàng.

Khi ra ngoài, Thúy Hà tò mò hỏi, “Công tử, chúng ta đi đâu vậy?”

Lăng Thành nhìn con đường trước mặt, suy nghĩ một hồi, “Chúng ta về nghỉ ngơi trước. Thúy Hà, em có biết ai có thể giúp chúng ta ra khỏi Đông Môn này không?”

“Công tử, em cảm thấy, bốn đại môn phái chắc chắn có biện pháp.” Thúy Hà nhẹ giọng nói, ngay sau đó lại đầy tò mò hỏi, “Công tử, tại sao anh lại phải rời khỏi mảnh Đại lục này?”

Lăng Thành thở dài, đang định trả lời cô ấy, nhưng đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng huyên náo cách đó không xa.

Từ xa nhìn lại, anh chỉ thấy một người bán hàng rong, hốt hoảng bỏ chạy. Người đi bộ rối rít nhường đường. Tiếng kinh hô liên tục phát ra. Một con phố vốn dĩ rất sôi động, lúc này mọi người đều tản ra, cả con phố rộng lớn liền trông rất vắng vẻ.

Tình huống gì thế này?

Lăng Thành âm thầm cau mày, một giây kế tiếp, anh cả người đều ngẩn ra.

Liền thấy, ở đầu phố lớn, hơn một ngàn người ùn ùn kéo tới.

Tất cả những người này, đều mặc đồ đen.

Cầm đầu là một thanh niên trẻ tuổi, mặc một bộ áo dài trắng, tướng mạo đẹp trai, phong độ ngời ngời. Trong tay nắm chặt trường đao, ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi.

Chết tiệt! Tại sao lại xuất hiện nhiều người ở đây như vậy.

Lăng Thành trong lòng tự hỏi, trong nháy mắt, đám người này đã đi đến trước mặt anh.

Thanh niên áo trắng cầm đầu, tay cầm trường đao với tốc độ cực nhanh, trực tiếp lao đến bên người Lăng Thành, kiếm dài ngay lập tức đặt trên cổ anh.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cảm nhận được thanh đao lạnh lẽo đang đặt trên cổ, Lăng Thành hít sâu một hơi, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, “Người anh em, đây là ý gì vậy?”

“Ý gì?” Thanh niên mặc áo trắng nhìn chằm chằm Lăng Thành, lạnh lùng nói: “Là mày, nhìn lén vị hôn thê của tao thay quần áo? Tao tìm mày trên phố đã lâu, cuối cùng cũng bắt được mày. Vị hôn phu của Phùng Lâm tao mày cũng dám nhìn trộm, thực sự là muốn tìm cái chết.”

Chết tiệt, hóa ra là chuyện này...

Anh bị vận chuyển đến mảnh đại lục này, vô tình nhìn thấy người phụ nữ kia đang thay quần áo. Không ngờ vị hôn phu của cô ta lại lợi hại như vậy.

Lăng Thành thực sự cảm giác được, người tên Phùng Lâm trước mặt này, thực lực là ba đoạn vũ thánh. Hơn nữa, sau lưng hắn ta còn có một ngàn người, thực lực không chừng đều là vũ hầu bậc một.

Mẹ nó, ở Đại Lục Đông Môn này, Vũ hầu lại không đáng giá như vậy sao?

Lăng Thành sửng sốt, cười khổ nói, “Hiểu lầm, người anh em, tất cả đều là hiểu lầm thôi. Tôi thực sự không cố ý nhìn lén vị hôn phu của người anh em.”

Thực ra mà nói, Lăng Thành không muốn gây chuyện. Nếu thực sự đánh nhau, anh chỉ cần dùng “Thuật luyện đan vô cực”, hoàn toàn có thể đánh bại họ.

Nhưng “Thuật luyện đan vô cực” đối với nội lực tiêu hao vô cùng khủng khiếp. Có thể đánh thắng những người trước mắt này, nếu lại có ai đến tiếp ứng thì sao? Hơn nữa, anh vừa mới đến, gây thù chuốc oán, quả thực là không nên.

“Hiểu lầm?”

Phùng Lâm cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt, liền chỉ tay vào mặt Lăng Thành hét lớn, “Mẹ nó, nhìn lén vị hôn thê của tao, mày còn nói là hiểu nhầm?”

Nói đến đây, Phùng Lâm vung tay lên, “Người đâu, đem tên khốn này trói lại, dẫn đến trước mặt vị hôn thê của tôi.”

“Vâng!”

Phùng Lâm vừa nói xong, hai người thủ hạ từ phía sau bước lên, dùng một sợi dây, trói Lăng Thành lại.

Lăng Thành cũng không giãy giụa, nhún nhún vai nói, “Được rồi, tôi đi cùng các người.”

Dẫu sao anh cũng nhìn trộm vị hôn thê của người ta, cũng nên nói một lời xin lỗi với cô ta.

Lăng Thành quay đầu nhìn Thúy Hà, thở dài một cái, “Thúy Hà, em mau đi đi, không cần để ý đến tôi.”

Thật là xui xẻo, mới đó mà đã gặp phải loại phiền toái này. Lúc này Lăng Thành thực sự không muốn Thúy Hà bị liên lụy.

Ai ngờ Thúy Hà nghe lời này, dậm chân, thiếu chút nữa khóc giống lên, “Công tử, anh không cần em nữa có phải không? Thúy Hà thực sự muốn đi theo người, muốn hầu hạ người cả đời, công tử đi chỗ nào, em liền đi chỗ đó.”