Tuyệt Đại Con Rể

Chương 384



“Bốp”

Nghe nói có mấy vạn người từ Trường Sinh Điện đến, Hàn Kiều Nguyệt vỗ bàn một cái, nhìn có vẻ nhẹ, nhưng một vỗ này khiến bàn gỗ kia vỡ thành từng mảnh.

Ngay sau đó, Hàn Kiều Nguyệt kiêu ngạo đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng, “Đi, đi ra ngoài xem một chút."

Giọng vừa dứt, Hàn Kiều Nguyệt bước ra khỏi sảnh. Miêu Linh sư thái và mấy vị trưởng lão khác vội vàng đuổi theo.

Đến bên ngoài cửa núi, xa xa liền thấy mấy chục ngàn đệ tử của Trường Sinh Điện, ngay ngắn xếp hàng ở đó. Trông vô cùng tấp nập.

Trên bậc đá phía trước, một bóng người nho nhã đứng đó, mặc áo trắng, tay cầm quạt xếp, cử chỉ nhanh nhẹn, khí chất bất phàm.

Chính là Hề Văn Sửu.

Lúc này Hề Văn Sửu ánh mắt lạnh lùng cùng khí chất nho nhã tạo thành một sự tương phản rõ rệt.

Vừa thấy Hàn Kiều Nguyện xuất hiện, Hề Văn Sửu lạnh lùng nói: "Hàn chưởng môn, tôi hôm nay tới đây chỉ có một mục đích. Giao đệ tử của cô, Chu Lam ra đây.”

Nói đến đây, trong đầu Hề Văn Sửu không khỏi hiện lên cảnh tượng vợ chết, trong lòng đau nhói.

Lúc ấy đại lục Tận Thế xâm phạm, Hề Văn Sửu vì lo cho đại cục, cố nén tức giận, không tấn công Chu Lam.

Mà bây giờ, đại lục Tận Thế đã lui quân, trong thời gian ngắn, sẽ không tấn công Địa Nguyên đại lục nữa.

Dưới tình huống này, Hề Văn Sửu làm sao có thể trì hoãn cừu hận này nữa. Anh ta phái người đi tìm ở Đại Phong hai ngày, nhưng không tìm thấy Chu Lam, liền dẫn theo đệ tử, bao vây cửa núi Nga Mi.

Vào giờ phút này, tất cả các đệ tử phái Nga Mi sắc mặt đều khó coi, từng người xấu hổ không thôi.

Chưởng môn Trường Sinh Điện ngông cuồng, lại dẫn theo đệ tử đến tận nơi tìm người.

Chu Lam là đại sư tỷ của phái Nga Mi, thân phận khác thường. Nếu giao người cho Trường Sinh Điện, phái Nga Mi sau này làm sao còn chỗ đứng trên giang hồ.

Hàn Kiều Nguyệt mặt phủ một lớp sương, lạnh lùng nhìn Hề Văn Sửu, “Hề chưởng môn, anh coi phái Nga Mi tôi là cái gì? Anh muốn bắt người thì có thể bắt sao?”

Khi giọng nói ấy rơi xuống, một áp lực mạnh mẽ từ trong người Hàn Kiều Nguyệt bùng ra ngoài.

Trước Trường Sinh Điện và các đại môn phái cùng nhau chống cự Đại Lục tận thế. Ấn tượng của họ đối với Trường Sinh Điện đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng lúc này Hề Văn Sửu mang theo mấy vạn đệ tử tới cửa, Hàn Kiều Nguyệt sao có thể chịu được? Ấn tượng nhỏ bé của cô ta về Cung Trường Sinh ngay lập tức biến mất.

Nga Mi hùng vĩ và bất khả xâm phạm!

Hề Văn Sửu nhìn Hàn Kiều Nguyệt ngạo nghễ, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi trong công việc luôn ngay thẳng chính trực, ân oán rõ ràng! Đồ đệ của cô là Chu Lam giết vợ tôi. Tôi muốn cô ta chết! Tôi không muốn cùng cô nói nhảm, đem người, giao ra.”

“Giao ra…”

“Đem người giao ra!”

Trong chớp nhoáng, mấy vạn đệ tử ở phía sau Hề Văn Sửu đồng loạt hét lên, chấn động bầu trời.

Xoẹt xoẹt! Thấy vậy, tất cả đệ tử của phái Nga Mi đều thay đổi sắc mặt, lần lượt rút kiếm.

Hàn Kiều Nguyệt cười lạnh một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên: "Hề cung chủ, tôi sẽ không giao người. Vì trước đây cùng nhau chống lại Đại Lục tận thế. Lần này tôi sẽ không cùng anh so đo, hãy trở về cung Trường Sinh đi.”

Hề Văn Sửu nắm chặt hai tay, tiến lên một bước: "Hàn Kiều Nguyệt, để tôi nói cho cô biết, hôm nay Chu Lam, mạng đổi mạng, cô không giao cũng phải giao."

Hề Văn Sửu siết chặt nắm đấm, trong lòng vô cùng kích động, hồi tưởng lại cái chết thê thảm của vợ mình, lòng đau như cắt.

Nghe vậy, Hàn Kiều Nguyệt không có kiên nhẫn, sắc mặt lạnh lùng vô cùng: "Hề Văn Sửu xấu xa, tôi lặp lại lần nữa, tôi sẽ không giao người, lập tức cút đi.”

Chưa kể Chu Lam bây giờ không có ở núi Nga Mi, cho dù có ở đó, cũng không thể giao cho Hề Văn Sửu.

"Haha..."

Nghe lời cô ta nói, Hề Văn Sửu hai mắt lập tức đỏ lên tia máu: "Được rồi, tốt lắm, Hàn chưởng môn, vốn đã cùng nhau chống lại Đại Lục tận thế, ta cũng không muốn làm phiền Nga Mi phái của cô. Nhưng cô lại u mê không tỉnh, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.

Tiếng nói vừa dứt, một cỗ khí tức cường đại, theo Hề Văn Sửu từ trong cơ thể bộc phát ra. Thân hình lao nhanh tới, đánh một chưởng về phía Hàn Kiều Nguyệt.

Hề Văn Sửu tu luyện “Di hoa tiếp mộc”, thực lực tăng vọt, bây giờ đã đạt đến vũ thánh bậc một.

Vào lúc này toàn bộ sức mạnh bùng nổ, uy lực kinh người.

Hàn Kiều Nguyệt cực kỳ xem thường, cảm thấy không hề bị uy hiếp.

“Cùng tôi động thủ? Tự mình chọn cái chết.”

Hàn Kiều Nguyệt lạnh lùng nói, tùy ý nâng tay lên, một chưởng nghênh đón.

Bùm!

Khi hai lòng bàn tay chạm vào nhau, một cơn sóng mạnh ập đến!

Mặc dù gần đây thực lực của Hề Văn Sửu thăng tiến nhảy vọt, nhưng so với Hàn Kiều Nguyệt thì thực sự kém hơn rất nhiều.

Lòng bàn tay này hạ xuống, Hề Văn Sửu liền bay ra ngoài. Sau khi tiếp đất, một ngụm máu phun ra.

“Cung chủ!”

“Cung chủ, chúng tôi tới giúp người!”

Thấy một màn này, mấy ngàn đệ tử cung Trường Sinh liền đỏ hoe mắt, rút kiếm.

Một bên Hàn Kiều Nguyệt, tựa như tiên tử, khí thế bức người, nhìn thấy mấy ngàn đệ tử Trường Sinh Điện, trên mặt không có lấy nửa điểm biểu tình.

“Hề cung chủ, hôm nay anh mang người của cung Trường Sinh đến đây cố ý gây chuyện, cũng không chiếm được ưu thế.” Hàn Kiều Nguyệt lạnh lùng nói.

Mặc dù mấy ngày trước, Đại Lục tận thế mang người đến xâm phạm, đệ tử Nga Mi tổn thất trầm trọng. Nhưng bây giờ, thương thế của nhiều đệ tử đã hồi phục, tùy tiện cũng có thể triệu tập được năm, sáu chục ngàn đệ tử.

"Ha ha..."

Hề Văn Sửu cười khổ, gần như phát điên, khàn giọng nói: "Hàn Kiều Nguyệt, hôm nay tôi thật sự không muốn đánh. Tôi sẽ cho cô ba ngày, nếu cô không giao Chu Lam, không phải cung Trường Sinh của tôi bị hủy thì cũng là Nga Mi của cô sẽ bị tiêu diệt."

Lúc này, Hề Văn Sửu khóe miệng tràn đầy máu tươi, nhưng khí thế không hề thua kém.

Tiếng nói vừa dứt, Hề Văn Sửu không nói nhảm nữa, vung tay lên, xoay người rời đi. Mấy chục ngàn đệ tử theo sát phía sau.

Hàn Kiều Nguyệt không lên tiếng, cô ta cả đời kiêu ngạo, làm sao có thể giao đệ tử của Nga Mi cho người khác xử lý. Ba ngày sau, Hề Văn Sửu muốn đánh, vậy thì đánh.



Bên kia, Đông Môn đại lục, ca vũ thính “Phú Quý”.

Trong phòng, Phùng Lâm cầm chặt kiếm chậm rãi tiến đến. Nhìn thấy Lăng Thành ngồi ở đó, nhắm mắt lại hẳn là đang ngủ, khóe miệng Phùng Lâm gợi lên một nụ cười lạnh lùng tà ác.

Đêm nay, nhất định phải âm thầm giết chết Lăng Thành.

Tên nhãi này, lại dám nhận bà xã của anh ta làm học trò. Cả ngày hôm nay, Từ Ngọc đều ca ngợi Lăng Thành, nói rằng anh thực sự có tài, có thể viết một bài hát hay như vậy.

Vợ sắp cưới lại đi khen đàn ông khác, ai chịu nổi? Vì vậy Phùng Lâm đã lợi dụng buổi đêm, lẻn vào định giết Lăng Thành.

Phùng Lâm lúc này khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nhìn Lăng Thành, như đang tự nói với chính mình: "Mày là một tiểu tử thân phận thấp kém lại muốn làm thầy của bà xã tao? Nhìn lén bà xã tao thay quần áo. Mày phải chết.”

Khi giọng nói rơi xuống, Phùng Lâm nâng thanh trường kiếm trong tay lên, trực tiếp chém về phía Lăng Thành.

Cười giễu cợt, thanh kiếm nện xuống, mắt thấy Lăng Thành sắp bị chẻ làm đôi.

Keng!

Ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Thành bỗng nhiên xoay người, một kiếm kia, trực tiếp chém vào ngực Lăng Thành, phát ra tiếng va chạm với kim loại. Phùng Lâm bị bật ra xa hai mét.

Cái gì?

Lúc này Phùng Lâm ngẩn ra, bởi vì hắn nhìn thấy rõ ràng con dao đã chém trên người Lăng Thành nhưng Lăng Thành không có việc gì.

Điều này... làm sao điều này có thể xảy ra?

Tiểu tử này ngực làm bằng kim cương sao?

“Chậc chậc chậc chậc… Anh là vị hôn phu của đồ đệ của tôi, nói một cách hợp lý, anh cũng nên gọi tôi là sư phụ, “một ngày làm thầy cả đời làm cha”, anh lại dám giết cha mình?” Lúc này, Lăng Thành đứng ở đó, cười như không cười, châm chọc Phùng Lâm.

Trên người mặc Thiên Tằm bảo giáp, một đao kia, căn bản không thể làm anh bị thương.

Trong khi nói chuyện, Lăng Thành hoạt động thân dưới, đi đến trước mặt Phùng Lâm, đập một cái vào tay anh ta.