Tuyệt Đại Con Rể

Chương 385



Phùng Lâm không kịp phản ứng, liền vội vàng đẩy ra lòng bàn tay chống cự.

"bùm!"

Hai tay chạm vào nhau, vẻ mặt của Phùng Lâm thay đổi rõ rệt. Cơ thể lùi lại mấy bước.

“ phốc...” Chỉ nghe thấy một tiếng hét, Phùng Lâm phun ra một ngụm máu, sắc mặt đỏ bừng. Sau đó anh ta trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

Lúc này Phùng Lâm vô cùng sợ hãi, ngây người nhìn Lăng Thành, không nói nên lời.

Lăng Thành cười nhạt, bước tới, lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi nhìn thấy vị hôn phu của anh đang thay quần áo. Nhưng mà tôi đã xin lỗi rồi, còn tặng bài hát cho cô ấy. Vị hôn thê của anh đã tôn tôi làm sư phụ. Nhưng giờ phút này, anh lại đến đây để giết tôi, nói xem, anh có đáng chết không?”

Khi nói lời này, trong mắt Lăng Thành lóe lên sát khí.

Nhìn thấy ánh mắt của Lăng Thành, thân thể Phùng Lâm run lên, cả người đều ngây ngốc.

Một giây tiếp theo, anh ta trực tiếp đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Lăng Thành, khẩn cầu: "Người anh em... Đại ca... Không, sư phụ, sư phụ tha cho tôi. Tôi không dám nữa. Tôi chính là trong lòng cảm thấy bất bình, tôi sau này thật không dám…”

Phùng Lâm trong lòng sợ chết khiếp, anh ta thật sự sợ Lăng Thành sẽ giết mình.

Khóe miệng Lăng Thành nâng lên, giọng nói lạnh lùng: "Tôi nói cho anh biết, ngày hôm qua anh mang theo hơn một nghìn người đến chặn đường tôi. Tôi không kháng cự không có nghĩa là tôi sợ anh. Nếu tôi thực sự muốn động thủ, anh và tất cả đám thủ hạ đó đều sẽ chết.”

Khi giọng nói rơi xuống, nội lực cuộn trào trong cơ thể Lăng Thành phát ra điên cuồng.

Phùng Lâm trong lòng run rẩy. Tuy là vũ thánh bậc ba, nhưng anh ta đã bị khí tức của Lăng Thành làm cho ngạt thở.

"Sư phụ, tôi sai rồi, tôi sai rồi..." Phùng Lâm hét lớn không ngừng quỳ lạy. Anh ta tin rằng những gì Lăng Thành nói là sự thật. Khí tức của người này thực sự rất kinh người.

Lăng Thành hít sâu một hơi rồi gật đầu: "Được rồi, lần này tôi tin anh, nếu có lần sau nữa, tôi sẽ không khách khí.”

Vừa nói anh vừa xua tay: "Được rồi, anh có thể ra ngoài."

Nghiêm túc mà nói, Lăng Thành rất muốn giết Phùng Lâm này.

Nhưng là mới tới Đông Môn đại lục này, tốt hơn là đừng gây rắc rối. Điều quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng rời khỏi đây. Anh ta là vị hôn thê của Từ Ngọc, có mạng lưới quan hệ rộng rãi, nhất định phải có cách giúp anh thoát khỏi đây.

Lời nói vừa dứt, Phùng Lâm như được đại xá, gật đầu như giã tỏi cảm kích nói, "Cảm tạ sư phụ, cám ơn người thương xót..." Sau đó, anh ta trầm mặc rời khỏi phòng.

Lăng Thành lắc đầu thở ra, đóng cửa lại, tiếp tục ngồi thiền.

Chiều hôm sau, đại sảnh tầng một của “Phú Quý” có tiếng nói chuyện, vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay là ngày Từ Ngọc hát bài hát mới, mọi người từ mọi tầng lớp đều cố tình đến tham gia, không chỉ có những nhân vật lớn ở Đại Phong mà còn có cả 4 môn phái lớn.

Ngoài ra, tất cả các phóng viên từ Đại Phong đến đều vây quanh, chụp ảnh liên tục, ghi lại từng khoảnh khắc đẹp của Từ Ngọc.

Lăng Thành, với tư cách là sư phụ của Từ Ngọc, được xếp vào hàng ghế VIP.

Phải biết, những người có thể ngồi vào hàng ghế VIP đều có thân phận không hề tầm thường.

Lăng Thành thấy hầu hết những vị khách đến “Phú Quý” phần lớn đều mặc áo dài tơ lụa. Cũng có người mặc vest nhưng theo phong cách rất cổ. Trông có vẻ đều là người giàu có.

Nhìn xung quanh, ánh mắt Lăng Thành rơi vào một ông lão cách đó không xa.

Ông lão đội một cái mũ lông vũ, phong thái nho nhã, sức lực không yếu, văn võ song toàn, có rất nhiều người chung quanh lấy lòng.

Nhưng ông lão này rất kiêu ngạo.

“Công tử, ông lão này tên là Trần Thánh, là một trưởng lão của Văn phái. Mặc dù thực lực không phải mạnh nhất, nhưng cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông. Ở Văn phái địa vị rất cao.” Lúc này, nhận ra được ánh mắt của Lăng Thành, Thúy Hà ngồi cạnh không nhịn được thấp giọng nói.

Lăng Thành yên lặng gật đầu.

Vào lúc này, tất cả các khách mời đã gần hết, và Từ Ngọc bước ra từ sau cánh gà với nụ cười trên môi.

Chà. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trong đại sảnh đều tập trung vào trên người Từ Ngọc. Lúc này, Từ Ngọc hoàn toàn là tâm điểm chú ý của khán giả.

Không ít đàn ông, mắt đều nhìn chằm chằm vào cô ta.

Lăng Thành cũng ngẩn ra, không khỏi thầm ngưỡng mộ.

Từ Ngọc xứng đáng được nổi tiếng, cô ta thực sự rất quyến rũ.

Lúc này Từ Ngọc đang mặc một bộ áo dài đen, đường cong yêu kiều lộ ra, khuôn mặt hoàn mỹ, trang điểm nhẹ nhàng, là vẻ đẹp vô song.

Click click..

Các phóng viên xung quanh cũng phát cuồng, chụp ảnh liên tục.

"Cảm ơn tất cả các vị đã tham gia cùng chúng tôi, cảm ơn các vị..."

"Bây giờ tôi hát một bài hát mới, hy vọng mọi người đều thích nó."

Từ Ngọc nhẹ giọng nói.

Tiếng nói vừa rứt, khán giả sôi sục, và khuôn mặt ai cũng đầy mong đợi.

Khi hội trường dần yên lặng, tiếng nhạc chậm rãi vang lên. Từ Ngọc mỉm cười và nhìn xung quanh, khẽ hát: "Mật ngọt, nụ cười em ngọt ngào như hoa nở trong gió xuân..."

Một giọng hát nhẹ nhàng và thanh tao vang lên, và một giai điệu đẹp vang vọng khắp hội trường.

Chà...

Bài này… bài hát này nghe quá hay.

Đột nhiên, khán giả hò reo và mọi người đều bị ấn tượng bởi giọng hát.

Âm nhạc hấp dẫn này thực sự khó quên! Bài hát này mà không nổi tiếng,luật trời quá khó để dung thứ. Được copy tại [ T𝐫𝑼mt𝐫uyệ n.𝘝n ]

Tất cả mọi người đều chìm đắm trong thế giới âm nhạc. Mấy phút sau, Từ Ngọc cuối cùng cũng hát xong, cô ta kết thúc bằng một nụ cười, không thể duyên dáng hơn.

"Nghe hay đấy, nghe hay đấy."

“Quá tuyệt!”

Khán giả reo hò và vỗ tay như sấm.

Từ Ngọc tràn đầy vui mừng, lần này phần trình diễn ca khúc mới rất hoàn hảo, hiệu quả còn tốt hơn cô ta mong đợi.

Nghĩ đến đó, Từ Ngọc không khỏi cảm kích nhìn Lăng Thành.

Đúng lúc này, một bóng người đứng lên khỏi ghế VIP kêu lên: "Một bản nhạc cảm động, ca từ hay như vậy, cô Từ, dám hỏi ai viết bản nhạc này cho cô?"

Người nói chuyện, chính là trưởng lão của Văn phái, Trần Thánh.

Không đợi Từ Ngọc đáp lời, trên mặt Trần Thánh lộ ra mấy phần tự tin cùng kiêu ngạo nói, “Để tôi đoán xem, người này chắc hẳn thuộc môn Văn phái của tôi đúng không."

Một bậc thầy của Văn phái, ai lại có thể viết một bài hát tao nhã như vậy?

Khi ông ta nói, nhiều người xung quanh cũng hài lòng đồng tình.

“Còn phải nói, khẳng định là của Văn phái!”

“Trừ cao nhân của Văn phái, làm gì còn ai có thể viết ra bài hát hay như vậy.”

Trong nhất thời, mọi lời tâng bốc, nịnh hót không ngừng truyền tới, mỗi một người đều cực lực khen ngợi Trần Thánh.

Phải biết, toàn bộ Đông Môn đại lục, tất cả các thành phố, đều do bốn giáo phái lớn kiểm soát. Trong số đó, Văn phái nắm trong tay hơn 30 thành phố. Trần Thánh là trưởng lão Văn phái, địa vị rất cao.

Bây giờ Trần Thánh vừa mở miệng, ai dám nói lời mỉa mai.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Từ Ngọc bất đắc dĩ cười nhìn Trần Thánh giải thích, "Lão Trần, bài hát này của tôi không phải do người của Văn phái viết.”

Vừa nói, Từ Ngọc vừa lịch sự gật đầu với Lăng Thành, "Đây là những gì sư phụ tôi viết. Về điều này, tôi muốn cảm ơn sư phụ đã viết cho tôi một bài hát tuyệt vời như vậy. Sư phụ, anh có thể lên đây không?"