Tuyệt Đại Con Rể

Chương 386



Bài hát này, do chàng trai này viết?

Nhất thời, tất cả máy quay của phóng viên đều nhắm vào Lăng Thành.

“Tôi không cần lên sân khấu…” Lăng Thành cười nói.

“Lên đây đi sư phụ.” Từ Ngọc cười nhẹ. “Anh viết ca khúc này, nên lên sân khấu.”

Đối mặt với sự nhiệt tình của Từ Ngọc, Lăng Thành khẽ mỉm cười, đành phải bước lên.

Chà. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trên khán đài đều tập trung trên người Lăng Thành, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Chàng trai này là ai?

Họ chưa từng thấy bao giờ...

Lúc này, Trần Thánh đi tới, nhìn Lăng Thành, rất kiêu ngạo: "Cậu nhóc, cậu thực sự viết bài hát này?"

Giống như mọi người xung quanh, Trần Thánh đầy nghi ngờ và không tin rằng một người trẻ tuổi có thể viết một bài hát hay như vậy.

Quan trọng hơn, chàng trai này không phải đến từ Văn phái.

Phải biết những người có tài năng như này nhất định phải là đệ tử Văn phái. Dù sao Văn phái cũng là một trong tứ đại môn phái, không biết có bao nhiêu người, vỡ đầu chảy máu muốn đi vào.

Haha... Đám người này thực sự rất thú vị.

Lăng Thành không nhịn được cười, nhẹ giọng nói: "Chẳng qua chỉ là một bài hát thôi, không có gì đáng ngạc nhiên."

Cái gì?

Viết một bài hát hay không có gì là lạ?

Chàng trai này khẩu khí không nhỏ.

Nghe đến đây, mọi người xung quanh đều ngẩn ra, rồi phá lên cười. Haha, chàng trai này, thật biết cách đùa giỡn.

Trần Thánh cũng sửng sốt, cười như không cười nhìn Lăng Thành: "Chàng trai, nghe cậu nói, viết nhạc rất dễ sao? Ý cậu là, cậu rất có tài?"

Lúc nói lời này, vẻ mặt Trần Thánh đầy vẻ không vui.

Đường đường là một trưởng lão của Văn Phái, cậu là tiểu bối, ở trước mặt tôi không biết khiêm tốn, thật đúng là không biết phép tắc.

“Cũng bình thường, nhưng ngẫu nhiên viết vài bài cũng không thành vấn đề.” Lăng Thành không quan tâm đến ánh mắt của Trần Thánh, nhẹ nhàng đáp lại.

Lăng Thành không phải là người nói nhiều.

Phải biết, khoa học kỹ thuật của Địa Nguyên đại lục đã đi trước Đông Môn đại lục hàng chục năm rồi. Nói cách khác, có biết bao nhiêu bài hát nổi tiếng, Lăng Thành tùy ý chọn hai bài, cũng có thể khiến khán giả bất ngờ.

Trong khoảnh khắc, mọi người xung quanh nhìn nhau và phá lên cười. Đam Mỹ H Văn

“Haha, chàng trai này thật là thú vị!”

“Trần trưởng lão khen cậu ta đôi câu, cậu ta đã phổng mũi tự kiêu.”

“Ở trước mặt Trần trưởng lão múa rìu qua mắt thợ, thật là nói khoác mà không biết ngượng.”

Tiếng cười nhạo không ngừng truyền đến, Từ Ngọc lúc này cũng có chút ngượng ngùng. Bước trên đôi giày cao gót, đi đến bên cạnh Lăng Thành.

Ngay sau đó, Từ Ngọc khẽ mở đôi môi đỏ mọng, ghé vào tai Lăng Thành thì thầm: "Sư phụ, Trần trưởng lão này, là tiền bối của Văn phái, rất hiểu biết và tài giỏi. Sư phụ ở trước mặt ông ta, đừng nên thể hiện quá. "

Ở trong lòng Từ Ngọc, bài hát do Lăng Thành viết quả thực rất hay.

Nhưng Trần Thánh này là một nhân vật nổi tiếng ở Văn Phái. Ở trước mặt ông ta khoe khoang, không biết khiêm tốn, rất dễ bị chê cười.

Lăng Thành lãnh đạm cười, không lên tiếng.

Trần Thánh trên khán đài chế nhạo và nói, "Chàng trai, cậu tự tin vào tài năng của mình như vậy. Tại sao chúng ta không tổ chức một cuộc thi?"

Một thiếu niên vô danh dám kiêu ngạo như vậy, Trần Thánh, với tư cách là trưởng lão Văn phái, không thể nhịn được.

“Haha, có trò hay để xem.”

"Chính là, dám giả văn trước mặt Trần trưởng lão, không biết xấu hổ sao?"

“Tên nhóc kiêu ngạo này nên đè nén sự kiêu ngạo của mình lại.”

Vào lúc này, tất cả mọi người có mặt đều hứng thú, cười ha hả chờ xem náo nhiệt.

Haizz.

Lăng Thành thở dài một cái, trong lòng nảy lên ham muốn vui chơi, gật đầu nói: "Được rồi, ông muốn so sánh như thế nào? Tụng thơ, hay là viết nhạc và lời bài hát?"

Cái gì?

Tên nhóc này thật dám so cùng ông?

Thật sự không biết trời cao đất dày là gì.

Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi.

Trần Thánh nhìn Lăng Thành cười nhạt, lạnh lùng nói: "Chàng trai, có can đảm.”

Vừa nói, Trần Thánh vừa giơ ngón tay về phía thư đồng bên cạnh: "Chúng ta hãy so sánh các bài thơ. Nếu thua thì quỳ xuống, bái thư đồng bên cạnh tôi làm thầy, cung kính gọi tôi ba tiếng sư phụ.”

Haha. Bái thư đồng của Trần Thánh làm thầy?

Nếu như anh thật sự bái thư đồng làm thầy, điều đó thật đáng xấu hổ, haha.

Nghe đến đây, mọi người xung quanh lại không nhịn được cười.

Từ Ngọc cắn môi, lo lắng dậm chân. Lăng Thành là sư phụ của cô ta, nếu anh thua, lại thực sự bái thư đồng của Lão Trần làm thầy, vậy thì cô ta là gì?

Quá mất mặt.

Trò chơi này chắc chắn sẽ thua, cho dù Lăng Thành có thể viết nhạc cũng không thể làm thơ...

Nghĩ đến đây, Từ Ngọc kéo góc áo của Lăng Thành, muốn anh nhượng bộ một chút, cùng Trần Thánh nói vài lời khen, chuyện này liền xong.

Ai ngờ Lăng Thành mặt không biến sắc, đứng sừng sững ở đó, rất cao ngạo.

"Anh..." Nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Thành, Từ Ngọc rất tức giận: "Công tử, đừng tìm ông ta đánh cược…”

Cùng lúc đó, Thúy Hà cũng nắm chặt mảnh ngọc trong tay, vẻ mặt đầy lo lắng.

Công tử thực sự muốn đánh cược?

Đối phương là Văn phái danh nhân, người giàu học thức.

Công tử cùng ông ta đối thơ, có thể thắng sao?

Vậy mà Lăng Thành lúc này lại tràn đầy nụ cười, không chút hoảng hốt. Trần Thánh này thật sự là cậy già lên mặt, ỷ vào bản thân có chút địa vị. Không xem những hậu bối trẻ tuổi ra gì, muốn bêu xấu anh trước mặt mọi người, vậy anh cũng sẽ không giữ thể diện cho ông ta nữa.

Địa Nguyên đại lục có hơn ba trăm bài thơ, Lăng Thành đã thuộc hết, mấy bài thơ này, căn bản không có gì khiến anh phải sợ.

Nghĩ đến đó, Lăng Thành bật cười nhìn Trần Thánh: "Được rồi, chúng ta liền so sánh thơ. Nếu thua thì để vợ ông quỳ xuống bái kiến ​​tôi làm sư phụ. Nên nhớ, chính vợ của ông phải quỳ xuống bái tôi làm sư phụ. Không phải ông. Ông xấu xí như vậy, tôi không muốn thu nhận một đệ tử như ông."

Khi lời nói vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.

Vợ của Trần Thánh, tên là Trần Hạ, nổi danh tài nữ, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông. Cô ấy ngoài ba mươi tuổi, lúc này, đang mặc váy dạ hội, vóc quả thực rất đẹp.

Chàng trai này, ra điều kiện thật ác.

Trần Thánh ngực như bị chặn lại, cả người run lên vì tức giận. Là trưởng lão của Văn phái, ai nói chuyện với ông ta cũng phải kính nể. Chàng trai trước mặt này thật là vô lễ.

Trần Thánh thở dài một hơi, “Được, tôi cùng cậu đánh cược. Cậu thật là không biết trời cao đất rộng.”