Tuyệt Đại Con Rể

Chương 391



Chết tiệt. Có người ở đây?

Lăng Thành sửng sốt, đề phòng theo bản năng.

Anh nhìn thấy người đàn ông này quần áo rách rưới, tóc dài bạc phơ, rối tung rối mù. Ông ta khoác hờ hững trên vai một tấm áo khoác, ăn mặc như một kẻ ăn mày. Tuy nhiên, thân hình ông ta khá cao lớn, khiến người đối diện có cảm giác bị áp chế mạnh mẽ.

Gương mặt ông ta hơi gầy, trên trán còn có một vết sẹo dài. Ánh mắt ông lại rất lanh lợi, tinh nhanh nhìn về bốn phía.

Một điều đặc biệt khiến Lăng Thành chú ý, đó là người đàn ông này bị gãy một chân, và thứ ông ta sử dụng làm nạng chống, lại là một thanh trường kiếm màu đen. Thanh kiếm đen nhánh một màu, đã bị vỡ mất một bên.

Thanh kiếm này, thoạt nhìn thì thấy giống thanh kiếm Hắc Đường mà Hình Dao sử dụng. Nhưng nhìn kỹ, nó lớn hơn thanh Hắc Đường rất nhiều.

Lăng Thành nuốt nước bọt, không khỏi bất ngờ. Tại sao một người đàn ông què chân lại đột nhiên xuất hiện trong hẻm núi được?

Dầu vậy, điều khiến Lăng Thành sửng sốt hơn cả lại chính là thực lực của người đàn ông này. Ông ta chắc chắn có nội lực, có điều Lăng Thành lại không thể cảm nhận được nó mạnh đến mức độ nào. Dù có cố gắng thế nào cũng không thể biết được khả năng thực sự của ông ta, thậm chí cả việc nhận thức giới hạn của nó cũng dường như bất khả thi.

Lúc này, Thúy Hà từ phía sau lưng Lăng Thành mới dám thò đầu ra, lấy hết can đảm mà hét lên: “Ông là ai? Tại sao ông lại ở đây?”

Thúy Hà vừa nói, vừa nhìn người đàn ông không chớp mắt, ánh mắt lo lắng xen lẫn tò mò.

“Haha… ta là ai ư?” Người đàn ông cười lớn nhưng vẻ mặt lại lộ ra vẻ chua xót.

“Ta là người đã bị cả thiên hạ lãng quên. Nhưng hai đứa nhóc bọn bay, cả gan xông vào lãnh địa của ta, là đang tự tìm cái chết sao?”

Vừa dứt lời, người đàn ông nhìn chằm chằm Lăng Thành: “Hai người có thể rơi từ trên cao như vậy xuống mà vẫn không chết, chứng tỏ cũng có chút khả năng. Cậu là đệ tử của một trong bốn môn phái lớn phải không? Để tôi đoán xem, cậu thuộc kiếm phái hay đan phái…”

Ông ta còn chưa kịp nói xong, Lăng Thành đã lắc đầu nói: “Tôi không phải đệ tử của bốn môn phái lớn.”

Lăng Thành có thể cảm thấy, rõ ràng khi người đàn ông này nhắc tới bốn môn phái lớn, trong mắt ông ta hiện lên sự căm hận vô tận.

Nhìn thấy điều này, Lăng Thành cũng có thể đoán ra, ông ta và bốn môn phái lớn chắc chắn có mối hận sâu sắc.

“Có phải đệ tử của bốn môn phái lớn hay không, cứ thử một chút là biết ngay.”

Lời vừa cất lên, người đàn ông đột nhiên giơ tay hướng thanh trường kiếm lên trời. Trong khoảnh khắc, một luồng kiềm khí mạnh mẽ đột ngột phát ra.

Trong giây tiếp theo, một ánh kiếm sắc bén phóng tới trước mặt Lăng Thành.

Luồng kiếm khí này thực sự rất mạnh. Lăng Thành vô cùng sửng sốt, anh lập tức xoay người né tránh nhưng đã quá muộn. Trên vai anh đã xuất hiện một vết thương, máu lập tức tuôn ra.

Người này thực sự rất mạnh.

Lăng Thành vươn tay nắm lấy vết thương, thất thần nhìn người đàn ông, trong lòng vô cùng kinh ngạc, phút chốc không thể nói lên lời.

Lúc này Lăng Thành đang mặc thiên tằm bảo giáp, vậy mà lại vẫn bị ông ta đả thương. Chứng tỏ sức mạnh của kiếm khí này thực sự vô cùng ghê gớm.

“Ông… ông là quỷ kiếm Nam Cung Thưởng?” Thúy Hà đã nhận ra người đàn ông, đột nhiên kêu lên đầy bất ngờ. Khuôn mặt thanh tú của cô tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Lăng Thành sững sờ: “Thúy Hà, em biết ông ấy sao?”

Thúy Hà gật đầu, vẫn còn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, thì thào nói: “Quỷ kiếm Nam Cung Thưởng, trong toàn bộ Đại Lục Đông Môn không có ai là không biết ông ấy cả. Người đàn ông này được gọi là kiếm sĩ bất khả chiến bại. Cũng vì vậy mà được mệnh danh là quỷ kiếm, vang danh thiên hạ. Có điều, mười năm trước ông ấy đột nhiên biến mất. Một số người nói ông ấy đã quyết định gác kiếm, sống đời ẩn dật. Chắc không ai có thể ngờ rằng ông ấy lại có mặt ở đây.”

Vừa nói, Thúy Hà vừa dán mắt vào thanh trường kiếm trong tay Nam Cung Thưởng sau đó nói tiếp: “Kiếm pháp của quỷ kiếm, chiêu thức mở đầu chính là Tà Dương kiếm pháp, dùng kiếm hướng về phía mặt trời. Vừa rồi khi người đàn ông này cầm kiếm chỉ lên trời, chính là đã sử dụng chiêu thức này. Vì vậy, đây chắc chắn là quỷ kiếm rồi.”

Tà dương kiếm pháp, chính là dùng kiếm hướng tới mặt trời đang lặn. Ban nãy, Lăng Thành cũng có thể nhìn thấy, người đàn ông cụt chân này đã dùng kiếm chỉ lên trời sau đó mới xuất chiêu tiếp theo. Tất cả mọi người tại Đại Lục Đông Môn đều biết đến kiếm pháp này, như vậy thì không thể sai được.

Chết tiệt. Người này có biệt danh là quỷ kiếm, thật sự đáng sợ.

Nghe đến đây, Lăng Thành càng thêm sửng sốt.

Khi Thúy Hà nói ra thân phận thật của ông, Nam Cung Thưởng cũng thoáng ngạc nhiên. Sau đó ông ta chỉ cười lạnh: “Haha, không ngờ tôi đã bị mắc kẹt ở đây mười năm, vậy mà vẫn có người nhớ tới.”

Vừa nói, Nam Cung Thưởng vừa nhìn chăm chú vào Lăng Thành: “Cậu nhóc, vừa rồi khi tôi cầm kiếm lên, tôi có thể nhận thấy nội lực của cậu rất thuần khiết, khác hẳn bốn môn phái lớn. Nói đi, cậu là ai?”

Tiếng gió lao xao.

Lăng Thành không khỏi thở dài một cái, dù đã cố giấu kín vậy mà cũng bị phát hiện ra. Thực lực của người này quả nhiên khủng khiếp.

Nghĩ đến đây, Lăng Thành thản nhiên nói: “Tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi.”

Anh vừa nói hết câu, còn chưa kịp nói tiếp thì Thúy Hà đã cắt ngang một cách tự hào: “Công tử nhà tôi rất lợi hại. Anh ấy không chỉ có võ công cao, mà còn có tài làm thơ nữa. Ngay cả trưởng lão của Văn Phái cũng phải chịu thua anh ấy.”

“Haha, rất lợi hại ư? Vậy mà kiếm của tôi cũng không thể bắt được?” Nam Cung Thưởng cười lớn, tỏ vẻ khinh thường.

Lăng Thành cười khổ, quả thực anh không thể xử lý nổi một chiêu của Nam Cung Thưởng. Người đàn ông này tuy rằng cục mịch nhưng thực lực của ông ta thực sự rất đáng sợ.

Nam Cung Thưởng cũng không muốn nói nhiều, chỉ liếc nhìn hai người Lăng Thành rồi đe dọa: “Hai người đã đến địa bàn của tôi, cũng không sao cả. Nhưng tôi cảnh cáo hai người, hai tên nhãi ranh không có năng lực, tốt nhất đừng quấy rầy tôi.”

Nói xong, Nam Cung Thưởng dứt khoát quay lưng bỏ đi.

Nhìn bóng lưng ông ấy ngày một xa dần, Lăng Thành không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì người đàn ông này cũng quá mạnh. Đối mặt với một sức mạnh như vậy, ngay cả việc thở bình thường cũng trở nên khó khăn.

“Thúy Hà, em nói xem. Người đàn ông này rõ ràng là cao thủ bậc nhất, vì sao lại có thể bị mắc kẹt tại nơi này?” Một giây sau, Lăng Thành không giấu nổi tò mò, cất tiếng hỏi.

Thúy Hà cũng tỏ vẻ nghi ngờ, chỉ có thể lắc đầu: “Em không biết. Dù sao thì Nam Cung Thưởng này cũng rất nổi tiếng. Tận bây giờ vẫn có những tin đồn về ông ta ngoài kia. Em nghĩ ông ta bị gài bẫy, khiến gãy một chân, vì thế mới không thể rời khỏi đây được.”

Vừa nói, ánh mắt của Thúy Hà vừa hướng về phía hồ nước gần đó: “Cậu chủ, chúng ta ăn cá nướng đi.”

Lăng Thành lập tức gật đầu, cầm Huyết Kiếm nhảy xuống hồ nước, chẳng mấy chốc đã bắt được mấy con cá, mang lên bờ.

Thúy Hà vỗ tay thán phục, sau đó nhóm lửa bên hồ nước và bắt đầu nướng cá.

Điều đáng nói chính là, Thúy Hà còn mang theo muối và các gia vị khác, hơn nữa tay nghề nướng cá của Thúy Hà lại rất cao. Một lúc sau, mùi cá nướng đã thơm ngào ngạt, khiến bụng Lăng Thành nhanh chóng reo lên òng ọc.

Sau khi nướng xong con đầu tiên, Thúy Hà đưa nó cho Lăng Thành và mỉm cười: “Cậu chủ, hãy thử tài nghệ nướng cá của em đi.”

Lăng Thành mỉm cười, nhận con cá nướng từ Thúy Hà rồi nếm thử. Lớp da cá giòn rụm, thịt cá mềm mại, gia vị đều vừa vặn, Lăng Thành không khỏi gật đầu tán thưởng: “Ngon lắm. Mùi vị vô cùng hấp dẫn.”

Không ngờ Thúy Hà không chỉ xinh xắn dễ thương mà còn có tài nấu nướng tuyệt vời như vậy.

Thúy Hà được khen thì rất vui mừng, cô nhoẻn miệng cười thật tươi rồi nói: “Cậu chủ đã thích như vậy, em sẽ nướng cá cho anh ăn mỗi ngày.”

Đang hớn hở cười nói, Thúy Hà bỗng sững sờ nhìn về phía sau Lăng Thành.

Lăng Thành vội vàng quay lại, nhận thấy ngay sau lưng mình có một người đang đứng im như tượng.

Người đó chính là Nam Cung Thưởng. Lúc này, hai mắt ông ta nhìn chằm chằm vào món cá nướng đang xèo xèo trên ánh lửa bập bùng, trong lòng tràn đầy ham muốn.

“Con cá này, là cô nướng sao?” Nam Cung Thưởng nhìn Thúy Hà, gương mặt vô cùng hưng phấn. Ông nghiêng người, hít sâu một hơi, vẻ mặt rất mãn nguyện.

“Thơm quá, mùi cá nướng thật là hấp dẫn.” Nam Cung Thưởng nuốt nước bọt ừng ực, hai mắt nhắm nghiền.