Tuyệt Đại Con Rể

Chương 392



Ánh mắt Nam Cung Thưởng nhìn chăm chú vào con cá nướng, vẻ mặt say sưa: “Đã lâu rồi tôi mới ngửi thấy một mùi thơm tuyệt vời như vậy.”

Lúc này, kẻ háu ăn Nam Cung Thưởng đã vì cái bụng đói của mình mà hoàn toàn bị mắc câu. Thực ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ông dù sao cũng đã bám trụ ở nơi này gần chục năm rồi. Trong những năm này, ông bắt được gì thì ăn nấy, nướng cá đương nhiên cũng từng nướng qua, nhưng chưa bao giờ có một thứ gia vị gì để thêm nếm cả.

Bây giờ ngửi thấy mùi thơm này, đương nhiên ông không thể kiềm chế được.

Thúy Hà nhìn ông cười, sau đó lấy một con cá nướng đưa cho Nam Cung Thưởng: “Quỷ kiếm, đây là con lớn nhất, ông ăn đi.”

Mọi người trong thiên hạ trước này đều nói rằng quỷ kiếm Nam Cung Thưởng là một người hoàn hảo tuyệt đối. Nhưng lúc này, khi Thúy Hà nhìn thấy đôi chân không được lành lặn của ông, cô liền cảm thấy thương cho số phận của một vị cao thủ vang danh một thời.

“Được, được!”

Nam Cung Thưởng vui mừng khôn xiết, lập tức cầm lấy con cá rồi ăn ngấu nghiến. Chỉ trong nháy mắt, cả con cá đã bị ông ta ăn sạch sẽ.

Con cá đã chỉ còn một mẩu xương, nhưng vẻ thèm muốn vẫn chưa hết, hai mắt ông lại nhìn chằm chằm vào ánh lửa bập bùng.

Thúy Hà thấy vậy liền cười khúc khích, tiếp tục nướng thêm cá.

Sau khi Nam Cung Thưởng đã ăn liên tiếp mấy con, ông ta hài lòng đứng dậy, sau đó nói với Thúy Hà: “Haha, món cá nướng của cô bé không tệ chút nào.”

Vừa nói xong, ông nấc cụt một cái, rồi nhanh chóng quay lưng bỏ đi.

Nhìn thấy cảnh này, Lăng Thành chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Người đàn ông này, ban nãy thì tỏ ra hung hăng, bây giờ thì da mặt quá dày, ăn no thì bỏ đi, ngay cả một lời cảm ơn cũng không có.

Thúy Hà không quan tâm chút nào tới điều đó, chỉ cười nói: “Cậu chủ, anh ăn no chưa? Hay là anh đi bắt thêm cá, em sẽ nướng thêm cho anh ăn.”

Vừa rồi Lăng Thành bắt được tổng cộng sáu con cá, nhưng Nam Cung Thưởng một mình đã ăn hết bốn con.

Nhưng Lăng Thành chỉ mỉm cười: “Không cần đâu, anh ăn no rồi.”

Lúc này, anh chỉ nghĩ tới làm sao để có thể thoát khỏi hẻm núi này. Muốn tìm cách rời đi, cũng không thể cứ ở đây mãi được. Nghĩ đến đây, Lăng Thành đứng dậy nhìn xung quanh, cố gắng tìm cách rời khỏi đây.

Kết quả là anh chỉ thu được rất nhiều thất vọng, những ngọn núi xung quanh đều là vách đá trơn nhẵn, không có cách nào thoát ra được ngoài bay thẳng lên.

Lăng Thành liền thở dài, trong lòng chỉ còn lại nỗi thất vọng.

Đêm hôm sau, Lăng Thành không có việc gì nên đi vào rừng tìm thức ăn. May mắn thay, anh đã bắt được một con thỏ rừng.

Thúy Hà nói nếu ăn quá nhiều đồ nướng sẽ rất có hại cho sức khỏe. Vì vậy cô đi quanh tìm kiếm một lúc, may mắn tìm thấy một hòn đá lõm vào, liền sử dụng để hầm con thỏ rừng. Chỉ một lúc sau, mùi thỏ hầm đã lại ngào ngạt bay khắp vạt rừng.

Thịt vừa hầm xong, Nam Cung Thưởng cũng kịp thời xuất hiện.

Giống với lần trước, Nam Cung Thưởng ăn uống no nê, xong xuôi thì xoay người rời đi, vô cùng đơn giản. 𝖱a chương nhanh nhấ𝘁 𝘁ại ﹙ 𝖳𝑟 𝗨𝗺𝖳𝑟𝓾y𝗲n.Vn ﹚

Trong mấy ngày tiếp theo, mỗi khi Thúy Hà nấu ăn, Nam Cung Thưởng đều lập tức ngửi thấy mùi đồ ăn ngon lành mà tìm tới. Ăn xong, ông ta cũng không muốn tốn thêm thời gian cùng bọn họ, cứ no bụng là lập tức bỏ đi.

Dần dần, đây đã trở thành một chuyện hiển nhiên. Mà Lăng Thành cũng quen với việc này, không cảm thấy bất mãn gì. Cho dù anh có không hài lòng đi chăng nữa, thì anh cũng không dám nói ra. Xét cho cùng, Nam Cung Thưởng quá mạnh, anh không muốn tự mình tìm rắc rối.

Tối hôm đó, Thúy Hà làm món gà quay. Mùi vị đương nhiên khỏi phải bàn, hương thơm có thể khiến cả thung lũng phải thèm thuồng.

Giống với mọi ngày, không có gì phải bất ngờ khi gà vừa nướng xong, không lâu sau Nam Cung Thưởng đã vội vã chạy đến.

“Cô bé, đưa cho tôi chiếc đùi.” Nam Cung Thưởng hào hứng nói, mỉm cười nhìn Thúy Hà.

Trong vài ngày qua, Thúy Hà đều nấu cho Nam Cung Thưởng ăn. Nhưng lần này, cô xé chiếc đùi gà, cầm nó trên tay mà không hề đưa cho ông. Thay vào đó, cô nhìn Nam Cung Thưởng với một nụ cười:

“Tiền bối, vốn dĩ ông là người đi trước, chúng tôi đều là những người trẻ tuổi, cũng rất tôn trọng ông. Nhưng tôn trọng thì cũng được thôi, ông lại cứ ở đây ăn uống vô cớ như thế, thật là không hợp lý.”

Nghe vậy, Lăng Thành lập tức ngẩn người, nhanh chóng kéo tay Thúy Hà, dặn cô không được phép nói chuyện vô lễ với Nam Cung Thưởng. Võ công của Nam Cung Thưởng vô cùng cao cường. Nếu cô khiến ông ta tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Cô bé, ý cô là gì?” Không có gì ngạc nhiên khi Nam Cung Thưởng nghe thấy những lời này liền cau mày nói.

Thúy Hà liền bật cười: “Tiền bối, ý của tôi rất đơn giản. Nếu sau này ông muốn ăn món gì ngon, thì phải có gì đó để đổi với chúng tôi.”

Nam Cung Thưởng thở dài: “Tôi trước này sống trong giang hồ, cũng không phải loại người thích lợi dụng người khác. Nhưng lúc này tôi chẳng có gì cả. Ngoại trừ thanh kiếm gãy này, thực sự không có gì khác.”

Sau đó, Nam Cung Thưởng nhặt lên kiếm của mình, đâm nó thật mạnh xuống đất.

“Bùm!”

Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, mặt đất nhanh chóng nứt toác. Thanh kiếm đã được cắm chặt vào đất.

“Thanh kiếm này của tôi tên là Huyền Thiết kiếm, nó nặng ba trăm tám mươi tám cân.” Nam Cung Thưởng cười nói: “Cô bé, nếu cô có thể nhấc được thanh kiếm này lên, tôi sẽ giao nó cho cô.”

Lúc này, Thúy Hà cười nhẹ nói: “Tiền bối, tôi không phải muốn nói tới kiếm của ông. Hay là, ông dạy kiếm pháp của ông cho cậu chủ của tôi đi. Kiếm pháp của ông là vô địch trong thiên hạ, nếu ông có thể dạy lại nó cho cậu chủ của tôi, biết đâu ba chúng ta có cơ hội thoát khỏi nơi này.”

“Hì hì.” Lăng Thành cười nhẹ, hít sâu một hơi, liếc nhìn Thúy Hà, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Cô gái này thực sự rất tốt, lúc nào cũng nghĩ tới anh.

Thúy Hà nói không hề sai. Nếu Lăng Thành học được kiếm pháp cao siêu của Nam Cung Thưởng, có thể sử dụng kiếm để cắm trực tiếp vào vách đá, từ đó leo lên, dễ dàng rời khỏi thung lũng này.

Khuôn mặt Nam Cung Thưởng liền tối sầm lại, ông ta chậm rãi đứng dậy rồi lên tiếng chế nhạo: “Tên nhóc này muốn học kiếm thuật của tôi? Hai người đang mơ mộng gì vậy? Thiên Cang kiếm pháp của tôi là tập hợp tinh hoa kiếm thuật trên thế giới, tên nhóc này liệu có khả năng học được hay không chứ?”

Nghe được lời này, Thúy Hà không khỏi thở dài, Lăng Thành cũng chỉ có thể cười khổ.

“Cậu chủ, xem ra anh không có duyên với tiền bối Nam Cung Thưởng rồi. Vậy bỏ đi, chúng ta đi ăn gà quay thôi. Tiền bối chắc cũng chẳng hề có hứng thú thưởng thức món gà nướng này đâu.” Thúy Hà trưng lên bộ mặt thất vọng, đưa cho Lăng Thành một chiếc đùi gà.

“Các người…” Nam Cung Thưởng không nói lên lời, chỉ có thể nuốt nước bọt và liếm môi.

Phải nói, món gà nướng của Thúy Hà quá ngon. Một người bình thường còn không chịu nổi sức hấp dẫn của thứ đồ ăn này, huống chi là một người đã mười năm sống trong hẻm núi, không được ăn một bữa ăn thực thụ.

Nam Cung Thưởng nhìn Lăng Thành ăn đùi gà một cách ngon lành, trong lòng không nhịn được nữa liền giật lấy chiếc đùi gà rồi hét lên: “Được rồi, tôi sẽ dạy cho tên nhóc này một chiêu thức.”

Vừa nói, Nam Cung Thưởng vừa cắn một miếng đùi gà. Ông ta miệng nhai nhồm nhoàm, quay sang nói với Lăng Thành: “Nhưng tôi sẽ chỉ dạy cho cậu một chiêu mà thôi, đừng hòng đòi hỏi thêm.”

“Hahaha”

Cả Lăng Thành và Thúy Hà đều không khỏi cười thầm trong lòng. Cuối cùng thì ông ta cũng không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của món gà nướng.

Lăng Thành lúc này cảm thấy rất vui mừng, nhưng ngoài mặt không để lộ nhiều, chỉ tỏ ra cảm kích lập tức nói: “Cảm ơn tiền bối.”

Thúy Hà bên cạnh cũng vui không tả xiết, số gà nướng còn lại trong tay cũng đưa qua cho ông: “Tiền bối, ông đã nói rồi, nhất định không được hối hận.”

Mặc dù Nam Cung Thưởng nói rằng nhất định sẽ chỉ dạy Lăng Thành một chiêu thức. Nhưng sau mấy ngày tiếp xúc, Thúy Hà cũng đã đoán ra được tính cách của ông ta. Nam Cung Thưởng này là một người rất tham ăn.

Chỉ cần ông ấy chịu dạy cho Lăng Thành chiêu thứ nhất, thì sẽ có cách để ông ấy dạy cho anh chiêu thứ hai, rồi thứ ba.

Ngay sau khi Nam Cung Thưởng đã ăn gần hết con gà nướng, ông ấy gọi Lăng Thành lại gần, ngồi bên cạnh ông.

“Cậu là người thông minh. Chiêu thức tôi sẽ dạy cho cậu có tên là Bát Hoang kiếm pháp. Tôi sẽ chỉ dạy cho cậu một lần thôi, nếu cậu không học được, thì đó là do khả năng của cậu chưa đủ. Do cậu ngu dốt, nên đừng tới làm phiền tôi nữa, cậu hiểu không?” Trong khi nói chuyện, Nam Cung Thưởng cầm kiếm lên và biểu diễn chiêu thức kiếm pháp mà ông nhắc tới.

Mặc dù bị gãy một chân, nhưng có thể nhận thấy ông không bị ảnh hưởng gì khi thể hiện kỹ năng kiếm thuật của mình.

Lăng Thành dồn toàn bộ tập trung theo dõi từng động tác của Nam Cung Thưởng, cho dù có là động tác nhỏ nhất, cũng không bỏ sót.

Thành thật mà nói, từ khi trở thành một người tu luyện, Lăng Thành đã luyện không biết bao nhiêu bài công pháp, nhưng chưa bao giờ anh lại dành một sự chú tâm như vậy.

Cũng không còn cách nào khác. Bởi vì Nam Cung Thưởng nói ông ta sẽ dạy nó một lần mà thôi, cho nên anh đương nhiên chỉ có thể nghiêm túc tuyệt đối quan sát.