Tuyệt Đại Con Rể

Chương 394



Thấy Hứa Huy cúi đầu không trả lời, Trần Kỳ tức giận đến mức đá anh ta một cú: “Hứa Huy, anh còn uất ức đứng đó làm gì chứ? Anh nhìn mình xem, không trả nổi khoản nợ bảy nghìn tỷ, thì hãy dùng vợ mình thay thế đi.”

Nói xong, Trần Kiên bước tới gần Giai Kỳ, nhìn cô và nở một nụ cười bẩn thỉu.

“Ai chà, được lắm.”

Đôi mắt anh ta nhìn không chớp, biểu cảm vô cùng dâm đãng: “Trước khi tới đây, tôi có nghe nói Giai Kỳ được mệnh danh là nữ thần của Đại Phong, tôi đã rất tò mò. Lúc này được nhìn thấy tận mắt, mới thấy điều người ta nói đều là đúng cả. Cô thật xứng với danh xưng này.”

Nghe vậy, toàn thân Giai Kỳ run lên vì ghê tởm, trong lòng càng thêm hoảng sợ.

“Cô Giai Kỳ, một người hèn mọn như Hứa Huy, cô lấy hắn có ích lợi gì chứ. Chi bằng sau này cứ đi theo tôi, tôi sẽ yêu chiều cô, haha…” Trần Kiên cười lớn, cặp mắt khẽ nheo lại khi nói chuyện, bàn tay cũng đưa ra hướng về phía Giai Kỳ.

Lông mày Giai Kỳ nhíu lại, cô lập tức lùi lại một bước, tránh né bàn tay dơ bẩn của Trần Kiên, sau đó lạnh lùng nói: “Cậu chủ Trần Kiên, xin hãy giữ chừng mực.”

Khi nói ra những lời này, trong lòng Giai Kỳ chỉ tràn ngập thất vọng. Vốn dĩ cô cho rằng Hứa Huy là một người đàn ông tốt, có thể để cô dựa dẫm cả đời. Nhưng thật không ngờ, hai người vừa mới kết hôn, anh ta đã mang về món nợ bảy nghìn tỷ vì đánh bạc.

Hơn nữa, đứng trước tên côn đồ Trần Kiên, là một người đàn ông nhưng anh ta lại không dám nói một lời nào để bảo vệ người phụ nữ của mình.

Hóa ra, cô đã nhìn lầm anh ta rồi.

“Chậc chậc, rất có cá tính. Tôi thích những người đẹp cá tính như cô. Khi tức giận, trông cô lại càng thêm quyến rũ. Hôm nay tôi nhất định phải có được cô.” Trần Kiên nháy mắt, hào hứng nói.

Lời vừa nói ra, anh ta lập tức vươn tay, nắm lấy cổ tay Giai Kỳ.

“Ai chà, Giai Kỳ xinh đẹp, cơ thể cũng có hương thơm quyến rũ.” Trần Kiên kéo Giai Kỳ lại gần, ngửi nhẹ cơ thể cô, vẻ mặt say sưa thỏa mãn.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều không khỏi bàn tán, vẻ mặt càng trở nên kích động sôi nổi.

Đến bấy giờ, Tịnh Lâm rốt cuộc cũng không chịu được nữa. Bà ta tức giận đi tới, nhìn chằm chằm Trần Kiên: “Anh… anh làm gì vậy? Mau buông con gái tôi ra.”

Vừa nói, bà vừa quay sang nhìn Hứa Huy, quát lên: “Anh còn là đàn ông không? Vợ của anh bị sỉ nhục như vậy, anh lại vẫn đứng chơ chơ không làm gì.”

Tịnh Lâm thực sự vừa lo lắng vừa tức giận.

Bà ta vốn rất hài lòng về Hứa Huy, cho rằng anh ta rất chu đáo với con gái mình, gia đình lại có chút tài sản. Con gái bà được gả cho anh, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng bà thật không ngờ, khi có chuyện xảy ra, tên con rể quý này của bà lại trở nên yếu đuối như vậy.

Trước lời chỉ trích của Tịnh Lâm, Hứa Huy cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi để trốn vào.

Anh ta đương nhiên cũng muốn đứng lên bảo vệ Giai Kỳ. Nhưng thân phận của Trần Kiên quá lớn. Nếu anh thực sự muốn cùng Trần Kiên đánh nhau một trận, e rằng sẽ không còn đường sống để quay về nữa.

“Bà cút ra cho tôi!” Trần Kiên quát lớn, dùng tay đẩy Tịnh Lâm một cái khiến bà ngã lăn ra đất.

Sau đó, hắn ta cầm một thanh kiếm dài, chỉ về phía khán giả: “Để tôi nói cho các người biết. Chuyện xảy ra hôm nay là chuyện giữa tôi và Hứa Huy. Hắn ta nợ nần không trả nổi, bây giờ phải dùng vợ để gán nợ Nếu có ai ra tay ngăn cản, chính là muốn gây sự với nhà họ Trần. Hậu quả là gì, các người cứ tự nghĩ xem.” Nói xong, Trần Kiên nhìn quanh bằng ánh mắt lạnh lùng.

Nghe vậy, những người khách xung quanh đều lập tức ngậm miệng, không chỉ không dám nói gì thêm, mà ngay cả đưa mắt nhìn thẳng cũng không dám.

Ai cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, làm như vậy chẳng khác nào tự chuốc lấy phiền phức cho mình.

Lúc này, sắc mặt Giai Kỳ tái nhợt, trong lòng vô cùng tuyệt vọng. Cô rất muốn vùng vẫy, nhưng cản bản có giãy giụa thế nào cũng vô ích.

Trần Kiên nhếch miệng cười, kéo Giai Kỳ vào lòng: “Giai Kỳ xinh đẹp, tuy rằng cô là do Hứa Huy gán nợ cho tôi với số tiền bảy nghìn tỷ, nhưng đừng sợ, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với cô đâu.”

Giọng nói vừa cất lên, anh ta đã chụm miệng lại, muốn hôn Giai Kỳ.

“Cút đi, cút đi. Tránh xa tôi ra!” Giai Kỳ ra sức chống cự, hai mắt đỏ lên vì sợ hãi.

Tại sao chứ? Tại sao những chuyện này lại xảy ra với cô? Có tới hàng nghìn người đang chứng kiến cảnh này, vì sao không có lấy một người đứng ra bảo vệ cô.

Trong lòng tuyệt vòng, đầu óc Giai Kỳ đột nhiên quay cuồng.

Khung cảnh này bỗng nhiên khiến cô cảm thấy rất quen thuộc. Dường như chính cô đã từng trải qua. Đúng lúc này, một số ký ức vỡ vụn ẩn sâu trong tâm trí Giai Kỳ đã nhanh chóng ùa về.

Mấy tháng trước, có một người tên Hoàng Mạnh Cường, mở một võ quán tại Đại Phong. Trước mặt rất nhiều người nhà họ Chu, hắn ta ngang nhiên dở trò với Giai Kỳ, vậy mà không có một ai ra tay ngăn cản.

Trí nhớ của Giai Kỳ được chắp nối từng chút một.

Lăng Thành… Lúc đó, chính chồng cô là Lăng Thành đã đánh tên Hoàng Mạnh Cường đó.

Toàn thân Giai Kỳ run rẩy, ký ức ba năm đã mất lại mạnh mẽ hiện về trong tâm trí cô.

Lăng Thành, người chồng đích thực của cô là Lăng Thành, không phải Hứa Huy.

Vào ngày tết trung thu, Lăng Thành đã sử dụng trực thăng để bay lên phố Vạn Tuệ, trực tiếp hát cho cô nghe. Để có thể thực hiện màn trình diễn đó, Lăng Thành cũng đã bỏ ra không ít tiền.

Vì sự xuất hiện của Tiêu Ngọc Vân, cô nổi giận với Lăng Thành, sau đó bị xe tông.

Những cảnh tượng trong quá khứ giống như một thước phim, lần lượt hiện lên trong đầu Giai Kỳ.

Cô đã nhớ lại. Cô đã nhớ lại tất cả rồi.

Trong một giây tiếp theo, khi nhìn thấy đôi môi ghê tởm của Trần Kiên đang áp sát minh, không biết lấy đâu ra sức lực, cô liền đẩy mạnh hắn rồi quát: “Cút đi, mau cút đi! Hứa Huy nợ anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả thay anh ta. Tôi có cổ phần trong công ty nhà họ Chu, tất cả cổ phần của tôi đều giao cả cho anh. Anh mau cút đi, đừng có động vào tôi.”

Vừa nói xong, Giai Kỳ đưa mắt nhìn Hứa Huy. Cả người vẫn run lên vì xúc động, cô nhấn mạnh: “Tôi sẽ không lấy anh. Tôi sẽ không bao giờ lấy anh.”

Chồng của cô chỉ có một người, chính là Lăng Thành.

Và không một ai có thể thay thế anh ấy cả.

Tiếng bàn tán lớn hơn. Ngay lập tức, mọi người có mặt đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Đinh!”

Âm thanh lanh lảnh vang lên, Giai Kỳ cởi nhẫn ném xuống đất. Trên chiếc giày cao gót, cô chạy tới trước mặt Tịnh Lâm. Lúc này, cô đã bật khóc rồi.

“Mẹ, Lăng Thành đâu rồi? Lăng Thành đang ở đâu?” Giai Kỳ khẽ hét lên, đôi mắt cô nhòa nước, lo lắng hỏi mẹ.

“Con gái, Lăng Thành, nó…” Tịnh Lâm vẻ mặt đau đớn nhìn Giai Kỳ, chỉ biết cúi đầu. Một lúc sau bà ta mới nói nhỏ: “Lăng Thành đã biến mất từ mấy ngày trước, ai cũng đã biết chuyện. Mẹ, bây giờ mẹ cũng không biết nó đang ở đâu nữa.”

Tịnh Lâm cũng rất bất ngờ, bà vốn dĩ không cho rằng con gái mình có khả năng khôi phục trí nhớ.

Lăng Thành… mất tích ư?

Nghe được câu trả lời của mẹ, Giai Kỳ càng thêm run rẩy, kiên quyết lắc đầu: “Không, anh ấy sẽ không bỏ mặc con đâu. Con nhất định phải đi tìm anh ấy, con sẽ tìm thấy anh ấy.”

“Sao lại tìm nó?” Tịnh Lâm đột nhiên đứng thẳng người dậy.

“Con gái, con nghe lời mẹ, con hãy quên nó đi. Lăng Thành đã biến mất. Mấy ngày trước, đám anh em tốt của nó đã giao chiến cùng phái Nga Mi, không rõ sống chết thế nào. Lăng Thành không hề quay trở lại. Có lẽ nó đã bị đánh chết rồi, con còn đi tìm nó làm gì chứ?”

“Con sẽ đi tìm anh ấy ngay lập tức.” Nước mắt Giai Kỳ không ngừng tuôn rơi, lòng cô đau như bị xé thành từng mảnh.

“Con phải tìm anh ấy. Con sẽ đi theo anh ấy cả đời. Cho dù anh ấy có chết, con cũng sẽ chết cùng anh ấy. Cả đời này, con sẽ chỉ nhận anh ấy làm chồng mà thôi.” Giai Kỳ vừa nói vừa khóc, nước mắt đã thấm ướt khuôn mặt.

Cô gần như gầm lên, rồi lao vào giữa đám đông, đẩy họ ra, chạy thật nhanh rời khỏi khu biệt thự.