Tuyệt Đại Con Rể

Chương 395



“Giai Kỳ!”

Tịnh Lâm lo lắng đuổi theo, nhưng Giai Kỳ đã chạy quá xa rồi.

Thấy vậy, những người có mặt đều nhìn nhau, không ngừng bàn tán. Không ai có thể ngờ, một đám cưới tưởng chừng tốt đẹp lại có một kết cục thế này.

Trong lúc mọi người còn đang nhỏ to thảo luận, không một ai để ý, Tần Trường An đã lặng lẽ ra ngoài, đuổi theo Giai Kỳ.

Tần Trường An rời khỏi biệt thự, lái xe đi tìm Giai Kỳ. Đi rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy cô ở gần quảng trường Bình Minh.

Khi tới gần, Tần Trường An dừng xe, hạ kính cửa sổ rồi nói: “Giai Kỳ, lên xe đi, anh sẽ đưa em đi tìm Lăng Thành.”

Tần Trường An cũng không thể ngờ khi tận mắt chứng kiến những gì vừa diễn ra trong hôn lễ. Giai Kỳ không lấy Hứa Huy nữa, đương nhiên trong lòng anh cảm thấy rất vui.

Nhưng lúc này anh đi tìm Giai Kỳ, muốn giúp đỡ cô cũng không phải vì có mục đích gì. Chỉ là cảm thấy không an tâm, nếu để cô một mình đi tìm Lăng Thành, sợ rằng sẽ gặp không ít nguy hiểm.

Tuy nhiên, Giai Kỳ không hề cảm kích. Cô lấy tay lau nước mắt, lắc đầu nói: “Không cần.”

Nói xong, cô đứng dậy, tiếp tục đi vô định về phía trước.

Tần Trường An rất lo lắng, liền lập tức xuống xe đuổi theo, thành khẩn nói: “Giai Kỳ, anh… anh không có ý gì khác. Anh chỉ muốn giúp em thôi.

Nói đến đây, Tần Trường An liền ngừng lại một lúc, bước tới gần cô rồi nói tiếp: “Em biết không, trong khoảng thời gian em mất trí, anh cảm thấy rất khó chịu. Vừa rồi nhìn thấy em sắp kết hôn cùng Hứa Huy, anh lại càng đau lòng, đau như muốn chết đi. Bởi vì anh biết rõ, trong lòng em chỉ có Lăng Thành, chỉ khi ở bên anh ta em mới thật sự hạnh phúc. Anh thừa nhận, anh rất thích em. Nhưng anh cũng hiểu rằng, thật sự yêu thích một người không có nghĩa là phải chiếm hữu được người đó. Anh nên để em đi tìm được hạnh phúc thật sự của em.”

Khi nghe những lời thật lòng này của Tần Trường An, Giai Kỳ không khỏi run lên vì xúc động. Cô ngây người nhìn Tần Trường An, trong lòng dâng lên nỗi cảm động không thể giải thích được.

Thì ra Tần Trường An lại quan tâm đến cô nhiều như vậy.

Vài giây sau, Giai Kỳ hạ giọng nói: “Tần Trường An, anh… trong lòng anh thật sự nghĩ như vậy sao?”

Lúc này, Giai Kỳ mới nhận ra, thì ra người đang đứng trước mặt mình dường như không xấu xa như trước đây cô từng tưởng tượng.

Tần Trường An mỉm cười, trong mắt tràn đầy chân thành: “Giai Kỳ, những gì anh nói đều là sự thật. Chỉ cần có thể khiến em vui vẻ, anh sẵn sàng làm bất cứ việc gì.”

Nói xong, Tần Trường An nhìn xung quanh rồi hạ giọng: “Tìm như em thế này, có tìm cả năm cũng không thể tìm được Lăng Thành. Theo anh đoán, anh ấy đã không còn ở lục địa này nữa rồi.”

Cái gì? Lăng Thành đã không còn ở Địa Nguyên Đại Lục nữa sao?

Nghe vậy, Giai Kỳ đột nhiên lo lắng: “Vậy anh có biết anh ấy ở đâu không?”

Tần Trường An chỉ có thể thở dài, cười nhạt rồi nói: “Lúc trước, tại tháp Thiên Hà, Lăng Thành đã làm vấy bẩn em dâu của mình, bị mọi người đuổi giết. Bị đẩy vào bước đường cùng, anh ta đã mang theo Tiêu Diệu Vân và vợ của giáo chủ Thông thiên giáo trốn tới Đại Lục Tận Thế. Anh nghĩ, sự biến mất kỳ lạ của Lăng Thành là do anh ấy đã sử dụng một kỹ năng nào đó để tới Đại Lục Tận Thế.”

Khi nói ra những điều này, Tần Trường An không khỏi cảm thấy có chút cay đắng. Lăng Thành rốt cuộc có khả năng gì mà luôn được những mỹ nữ vây quanh như vậy.

Giai Kỳ, Tiêu Diệu Vân, lại còn cả vợ của giáo chủ Thông Thiên giáo. Tất cả bọn họ, không phải đều xinh đẹp tựa nữ thần hay sao.

Điều đáng nói nhất, chính là bất kể Giai Kỳ biết rằng Lăng Thành có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, vậy mà vẫn luôn nhớ đến anh.

Bản thân Giai Kỳ cũng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cô cũng không thể suy nghĩ được nhiều như vậy vào lúc này. Cô nhìn Tần Trường An, lo lắng hỏi: “Ý của anh là, em phải đi tới Đại Lục Tận Thế mới có thể tìm được Lăng Thành sao? Vậy làm thế nào để tới được Đại Lục Tận Thế?”

Chỉ cần có thể tìm ra tin tức của Lăng Thành, cho dù khó khăn thế nào, cũng không một ai có thể ngăn cản được quyết tâm của cô.

Tần Trường An suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Khi Đại Lục Tận Thế rút quân, tại bờ biển gần tháp Thiên Hà còn để lại rất nhiều thuyền buồm. Những chiếc thuyền buồm này là do Hoàng Đế của Đại Lục Tận Thế làm bằng một loại gỗ đặc biệt, có thể vượt qua biển tử thần. Có điều, trong khoảng thời gian này, e rằng những chiếc thuyền đó đã bị ngư dân trong vùng lấy đi mất rồi.”

Nói đến đây, nhìn lông mày của Giai Kỳ cau lại, Tần Trường An cười an ủi: “Nhưng không thành vấn đề, chỉ cần có tiền, chúng ta vẫn có thể mua một cái. Khi nào chúng ta mua được thuyền, anh sẽ cùng em tới Đại Lục Tận Thế. Đường đi tới đó rất xa và nguy hiểm, em chỉ là một cô gái, không thể đi một mình được. Anh đã từng tới Đại Lục Tận Thế, cũng khá quen thuộc địa hình. Anh có thể chỉ đường cho em, cũng có thể hướng dẫn em khi tới nơi.”

Thực ra Tần Trường An chưa bao giờ tới Đại Lục Tận Thế, hơn nữa anh cũng không biết gì về nơi đó. Chẳng qua vì muốn được đi cùng Giai Kỳ nên đã liều mạng nói dối.

Tuy nhiên, trong thâm tâm anh cũng biết rõ, thực lực của Lăng Thành rất cao, vì thế khi tới Đại Lục Tận Thế, họ hoàn toàn có thể hỏi thăm được về anh. Chỉ cần tìm được Lăng Thành cho Giai Kỳ, vậy là nhiệm vụ của anh sẽ hoàn thành. Làm cho nữ thần của anh vui vẻ, như vậy đã đủ hạnh phúc rồi, anh sẵn sàng chịu khổ cũng không sao. Xem ra, Tần Trường An quả thực một lòng một dạ thích Giai Kỳ.

Giai Kỳ cắn môi, có chút do dự.

Trong lòng cô thực không muốn cùng Tần Trường An đi chuyến này. Nam và nữ có sự khác biệt, đi cùng nhau sẽ rất bất tiện.

Nhưng khi Tần Trường An nói anh đã quen thuộc với Đại Lục Tận Thế, Giai Kỳ chỉ có thể gật đầu lia lịa, chấp nhận đi cùng anh. Cô lập tức lên xe của Tần Trường An, hạ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta mau đi thôi.”

Tần Trường An vui mừng khôn xiết, nhanh chóng nổ máy, lái xe đưa Giai Kỳ hướng về phía bãi biển.

Sau nửa giờ, họ đã tới nơi.

Tần Trường An đã bỏ ra ba trăm năm mươi triệu để tìm một gia đình ngư dân và mua lại chiếc thuyền buồm của quân đội Đại Lục Tận Thế để lại.

Sau đó Tần Trường An chuẩn bị rất nhiều thứ, đủ loại đồ ăn và vật dụng được anh xếp kín một nửa cabin. Đã đến lúc cùng người đẹp đi một chuyến khó khăn, đương nhiên anh phải chuẩn bị mọi thứ, không thể để Giai Kỳ chịu khổ được.

Mọi thứ đều đã sẵn sàng, Tần Trường An và Giai Kỳ bắt đầu ra khơi. Chiếc thuyền buồm chầm chậm di chuyển trên biển.

Đứng trên boong thuyền, Giai Kỳ nhìn biển cả mênh mông trước mặt, trong mắt tràn đầy hứng thú và mong đợi.

Lăng Thành, em đang đi tìm anh, Giai Kỳ đang đi tìm anh đây.

Cô rất hy vọng ông trời sẽ cho cô một cuộc hành trình an toàn, sớm gặp lại người chồng ngày nhớ đêm mong của mình. Càng hy vọng trời phật phù hộ cho Lăng Thành bình an vô sự, để cô có thể gặp lại anh nguyên vẹn không xây xước gì.

...

Cùng lúc đó, tại Đại Lục Đông Môn.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng chiếu rực rỡ khắp thung lũng Sơn Lâm.

Trong tay là thanh Huyết Kiếm, Lăng Thành đang chăm chỉ luyện tập chiêu thức Bát Hoang kiếm pháp do Nam Cung Thưởng chỉ dạy.

Có thể thấy Huyết kiếm trong tay Lăng Thành giống như một con rồng đang uốn lượn, từng đạo kiếm khí lần lượt rung lên, cuốn theo đám lá rụng trên mặt đất, vô cùng uy lực, làm lóa mắt đối phương.

Lăng Thành đã luyện tập kiếm pháp này được hai ngày.

Trong hai ngày này, ngoài ăn và ngủ, Lăng Thành dùng tất cả thời gian của mình để luyện kiếm. Phải nói rằng chiêu thức này của Nam Cung Thưởng vô cùng huyền diệu, dường như ẩn chứa cả sức mạnh bí ẩn của trời đất.

Tư chất bẩm sinh của Lăng Thành cũng khá tốt, vậy mà phải mất hơn một ngày mới có thể lĩnh hội được tinh túy bên trong nó.

Lúc này, Lăng Thành luyện tập ngày càng thuần thục, tâm trạng cũng càng thêm thoải mái, không nhận ra bản thân đã đầm đìa mồ hôi từ lúc nào.

“Hắt xì!”

Cuối cùng, Lăng Thành dừng lại, ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi thư giãn, đột nhiên lại hắt hơi.

Rõ ràng anh không bị cảm lạnh, vậy mà lại hắt hơi bất chợt như vậy. Không lẽ là đang có người nhớ tới anh sao? Tự nghĩ thầm, Lăng Thành đưa tay quệt ngang mũi.

“Chủ nhân, luyện kiếm mệt mỏi rồi phải không? Em vừa đun nước trà, anh uống đi.” Lúc này, Thúy Hà cầm một chén trà bằng gỗ đi tới.

Cô đặt chén trà vào tay Lăng Thành, rồi lấy khăn tay ra lau mồ hôi lấm tấm trên mặt anh.

Cô gái này không chỉ giỏi chăm sóc người khác, mà còn rất lanh lợi tháo vát. Cô dùng kiếm của Lăng Thành, chặt lấy hai cây gỗ, làm thành mấy chén trà nhỏ, còn làm được cả hai cái xô gỗ để đựng nước.

Lăng Thành uống một hơi hết cả chén trà, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Thúy Hà lau mồ hôi cho anh, sau đó còn xoa bóp vai Lăng Thành, cười nói: “Cậu chủ, anh thật sự rất tuyệt. Em còn tưởng anh phải học chiêu thức này ít nhất là trong mười ngày, không ngờ chỉ trong hai ngày mà anh đã học xong rồi.”

Trong hai ngày qua, khi Lăng Thành luyện kiếm, Thúy Hà luôn chăm chú quan sát anh. Cô có thể cảm nhận rõ ràng, Lăng Thành càng ngày càng thuần thục với thủ pháp này.

Thấy chủ nhân học nhanh như vậy, Thúy Hà cảm thấy rất vui.

Lăng Thành khẽ cười nói: “Đúng vậy, anh vừa đẹp trai vừa thông minh tài giỏi. Sau này khi em kết hôn, nhất định phải tìm được một người như anh đấy, hiểu chưa?”

Những lời này khiến Thúy Hà đỏ mặt, thì thầm nói nhỏ: “Thúy Hà không kết hôn, Thúy Hà sẽ luôn ở bên cạnh hầu hạ chủ nhân.”