Tuyệt Đại Con Rể

Chương 396



“Thúy Hà ngốc này, con gái lớn lên đều phải kết hôn.” Lăng Thành khẽ xoa đầu Thúy Hà, vẻ mặt đầy trìu mến nhìn cô.

Thúy Hà chỉ cười nhẹ, không lên tiếng.

Tối hôm đó, Thúy Hà nấu thêm hai món ngon, đương nhiên Nam Cung Thưởng cũng tới cùng họ thưởng thức.

Thúy Hà đặc biệt nấu một nồi súp cá thơm ngon, hương thơm tỏa đi hàng cây số. Nam Cung Thưởng còn chưa, ông ta đã chảy nước miếng, cười thỏa mãn: “Tài nghệ nấu nướng của cô bé càng ngày càng cao. Món súp cá này thực sự quá thơm.”

Nói xong, ông ta tiến về đống lửa, tự mình múc đầy bát, ăn một cách ngon lành.

Lăng Thành và Thúy Hà chỉ có thể nhìn nhau cười lớn.

Sau khi ăn canh cá, Thúy Hà mỉm cười nói với Lăng Thành: “Chủ nhân, anh thử luyện kiếm cho tiền bối xem đi.”

Lăng Thành gật đầu và bước vào khoảng trống ở giữa. Đầu tiên, anh giương kiếm lên trời theo đúng thế đầu tiên là Tà Dương kiếm pháp, sau đó anh quét kiếm theo đúng chiêu thức Bát Hoang mà Nam Cung Thưởng đã dạy.

Lao xao.

Đột nhiên, có thể thấy kiếm khí bắn ra tứ phía, uy lực kinh người.

“Tôi đã nói rồi. Tôi chỉ dạy cậu một lần. Cậu có học được gì hay không, tôi không cần quan tâm.” Nam Cung Thưởng miệng tuy nói vậy, nhưng khi thấy Lăng Thành thực sự đã luyện được kiếm pháp do mình truyền lại, vẫn không khỏi tò mò mà ngước mắt lên nhìn.

Chẳng mấy chốc, Lăng Thành đã luyện xong, thu lại Huyết kiếm rồi bước tới chỗ Nam Cung Thưởng. Anh cung kính nói: “Tiền bối, ông thấy tôi tập thế nào?”

Nam Cung Thưởng sờ sờ râu, nhẹ giọng nói: “Phải nói thật là, chỉ trong hai ngày mà cậu có thể đạt tới trình độ này, cũng có thể coi là không tồi. Nhưng so với cảnh giới của tôi thì còn kém xa.”

Khi nói ra những lời này, thực ra trong lòng Nam Cung Thưởng đã âm thầm khiếp sợ.

Tên nhóc này chắc chắn không tầm thường. Chiêu thức đầu tiên này, lúc trước tự ông học cũng mất tới một tháng, vậy mà ăn ta lại chỉ mất có hai ngày.

Lăng Thành chỉ cười nhẹ, không nói thêm gì.

“Tiền bối.”

Lúc này, Thúy Hà cũng đi tới, nhìn Nam Cung Thưởng không chớp mắt: “Chủ nhân của tôi có phải là một nhân tài hay không?”

“Ha ha, nhân tài ư? Cậu ta vẫn chưa thể đạt tới trình độ đó được.” Nam Cung Thưởng lắc đầu.

Thúy Hà bật cười, sau đó tiếp tục: “Nếu không phải là nhân tài, thì làm sao anh ấy có thể học được kiếm thuật này chỉ trong vòng hai ngày chứ. Nếu vậy, chắc chắn kiếm pháp của ông cũng chỉ là thứ chiêu thức trung bình, không có gì độc đáo, nên anh ấy mới học nhanh như thế.”

“Cái gì?!” Nghe đến đây, Nam Cung Thưởng không thể ngồi yên. Ông ta đứng dậy, hất râu nhìn chằm chằm Thúy Hà: “Cô bé, cô đừng nói nhảm. Kiếm pháp của tôi mà lại là cấp độ trung bình ư? Cô bé, cô thì biết cái gì chứ. Khi tôi còn đang làm khuynh đảo võ lâm, e rằng cô còn chưa được sinh ra.”

“Oa! Lợi hại vậy sao?” Miệng Thúy Hà mở to một cách quá mức, vờ như rất kinh ngạc.

Nhưng sau đó cô lại chỉ cười rồi nói: “Tiền bối Nam Cung Thưởng, vì kiếm pháp của ông là vô địch thiên hạ, ông nên truyền lại toàn bộ cho chủ nhân của tôi. Hãy để anh ấy luyện nó, xem nó có thực sự tuyệt vời như ông nói không.”

“Thôi đi, đừng có tìm cách lừa gạt tôi.” Nam Cung Thưởng tức giận đứng lên, đá bay hòn đá nhỏ cạnh đó: “Kiếm pháp cao cấp này của tôi, đâu phải là thứ mà chó mèo đều có thể học được. Tôi …”

Nói đến đây, Nam Cung Thưởng đột nhiên dừng lại.

Chỉ thấy Thúy Hà đang cầm một chiếc cốc, mỉm cười gian xảo nhìn Nam Cung Thưởng. Bên trong cốc, mùi rượu đang tỏa ra ngào ngạt.

“Tiền bối, mấy hôm trước tôi có tìm thấy một cây anh đào trong rừng, vì thế đã ngâm rượu anh đào.” Thúy Hà hít sâu một hơi, vẻ mặt mê ly: “Rượu này thực sự rất thơm.”

Nói đến đây, Thúy Hà bước đến bên cạnh Lăng Thành: “Chủ nhân, mời anh dùng rượu của em.”

Lăng Thành sững sờ, anh chưa từng nghĩ tới việc cô gái này còn có thể nấu rượu. Sau khi uống một hớp, Lăng Thành cảm thấy vô cùng sảng khoái.

“Rượu ngon!” Lăng Thành trong lòng cảm thán, cầm cốc rượu lên uống một hơi hết sạch.

“Cậu …” Nam Cung Thưởng nhìn thấy thế thì cảm thấy rất khó chịu, vội vàng bước tới rồi nói: “Cho tôi uống thử.”

“Không được đâu tiền bối.” Thúy Hà cầm rượu lùi lại một bước.

“Tiền bối, ông đã ăn không đồ ăn của chúng tôi rồi, giờ còn muốn uống rượu của chúng tôi nữa à?”

“Cô… cô…” Nam Cung Thưởng vô cùng khó chịu, đến mức mồ hôi cũng đã lấm tấm khuôn mặt rồi. Ông ấy đã không uống rượu trong suốt mười năm. Mười năm, thực là một con số không nhỏ chút nào.

Có ai trong giang hồ lại không ham uống rượu kia chứ. Mấy năm gần đây, không có lúc nào là ông không thèm rượu. Cho dù uống xong một ngụm rồi chết, ông cam cam lòng.

“Dạy, sẽ dạy. Kiếm pháp, tôi sẽ dạy. Tôi sẽ truyền lại hết cho tên nhóc này. Được chưa? Mau đưa ta uống một ngụm.” Nam Cung Thưởng hoàn toàn tuyệt vọng, không còn cách nào khác chỉ có thể tức giận nói: “Toàn bộ Thiên Cang kiếm thuật, đều sẽ dạy lại cho cậu ta, thế đã được chứ?”

“Được rồi!” Thúy Hà vỗ tay: “Tiền bối Nam Cung Thưởng, nói lời phải giữ lấy lời đấy. Bây giờ hãy mau uống rượu đi thôi.”

Nam Cung Thưởng lập tức chạy đến, uống hết cốc rượu trên tay Thúy Hà.

Mấy ngày nay Thúy Hà đã hái rất nhiều anh đào, pha được không ít rượu. Nam Cung Thưởng đã uống liền vài chén, nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ. Ông vốn muốn lấy thêm, nhưng Thúy Hà lại không chịu đưa cho ông.

“Tiền bối, hãy dạy kiếm pháp cho chủ nhân của tôi trước. Dạy xong, muốn uống bao nhiêu thì cứ uống bấy nhiêu.” Thúy Hà cười tinh quái rồi nói.

“Xảo quyệt thật!” Nam Cung Thưởng không làm gì được, chỉ có thể thở dài, nhìn Lăng Thành rồi nói: “Tên nhóc nhà cậu thật là may mắn, có được một cô gái tốt như vậy hầu hạ bên cạnh. Trình độ của cậu cũng không tồi, tôi sẽ truyền lại toàn bộ Thiên Cang kiếm pháp cho cậu. Dù sao thì tôi cũng không có đệ tử nào, như vậy cứ coi như cậu gặp may đi.”

Nam Cung Thưởng nói bằng giọng chán nản. Dù sao ông cũng là cao thủ một thời, vậy mà bây giờ lại bị một cô gái dắt mũi.

Nhưng công bằng mà nói, tên nhóc đang đứng trước mặt ông đúng là một nhân tài kiếm thuật. Ông truyền lại kiếm pháp cho cậu ta, cũng coi như là đã có người kế nghiệp.

“Chủ nhân, sao còn đứng ngây ra đó?” Thúy Hà đứng bên cạnh lo lắng hỏi, sau đó thì thầm với anh: “Mau nhận sư phụ đi chứ.”

“À.” Lăng Thành lúc này mới kịp phản ứng. Anh lập tức chắp hai tay, cúi đầu cung kính: “Lăng Thành bái kiến sư phụ.”

Cho tới bây giờ, đầu óc Lăng Thành vẫn còn rất mông lung.

Làm thế nào mà Thúy Hà có được khả năng này? Chỉ bằng một vài lời nói đã có thể hoàn toàn thuyết phục Nam Cung Thưởng. Cô gái này thực sự chính là một ngôi sao may mắn của anh.

“Không cần đâu. Mau đứng dậy đi.” Nam Cung Thưởng thản nhiên vẫy tay, nhẹ giọng nói: “Ở đây cũng chỉ có ba người chúng ta, không cần câu nệ rườm rà như vậy.”

Vừa nói, ông vừa nghiêm túc nhìn Lăng Thành: “Thiên Cang kiếm pháp có tổng cộng bảy chiêu thức. Lúc trước tôi đã dạy cậu chiêu đầu tiên. Từ bây giờ, tôi sẽ dạy cậu sáu chiêu còn lại. Tôi nói trước, chiêu thức sau sẽ khó hơn chiêu thức trước. Cậu nhất định phải chăm chỉ tập luyện, đừng để tôi thất vọng.”

Lăng Thành vội vàng gật đầu: “Sư phụ đừng lo lắng, đệ tử sẽ chăm chỉ học tập.”

Nam Cung Thưởng im lặng gật đầu, sau đó nhìn Thúy Hà mỉm cười: “Cô bé, ngoài rượu ra, ngày mai có gì ngon không?”

Thúy Hà cười nói: “Từ ngày mai, chỉ cần chúng ta ở trong thung lũng này kiếm được đồ ăn gì, hễ tiền bối muốn ăn, tôi sẽ làm cho ông. Chỉ cần ông có thể dạy thật tốt cho chủ nhân của tôi là được.”

“Haha, tốt, tốt lắm!”

Nghe vậy, Nam Cung Thưởng rất vui. Sau một tràng cười lớn, ông nói với Lăng Thành: “Tên nhóc, đây là chiêu thức thứ hai. Bắt đầu!”

“Hây!”

Nam Cung Thưởng cầm Huyền Thiết kiếm, bay lên không trung, trực tiếp múa kiếm. Lăng Thành vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy không khí xung quanh bị chém tạo thành vô số những vết nứt gãy.

Cùng với kiếm khi của Huyền Thiết kiếm dọc ngang trời đất, trong vòng mấy chục cây số, dã thú đều phủ phục dưới mắt đất, toàn then run rẩy. Từng luồng kiếm khí như áp chế dã thú, khiến chúng không thể đứng lên. Nỗi hoảng sợ dường như xuất phát từ trong máu, chảy khắp cơ thể.