Tuyệt Đại Con Rể

Chương 397



“Vút!”

Lăng Thành chăm chú nhìn Nam Cung Thưởng, cố gắng nhớ rõ từng động tác, từng cử chỉ.

Sau khi buổi dạy kết thúc, Nam Cung Thưởng uể oải đi ngủ.

Lăng Thành cầm lên thanh Huyết Kiếm, nhớ lại từng chiêu kiếm thuật mà Nam Cung Thưởng vừa luyện, không ngừng miệt mài tập trong hẻm núi.



Thời gian trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đã lại nửa tháng trôi qua.

Trong nửa tháng này, Nam Cung Thưởng đã dạy trọn bộ phong ấn của quỷ kiếm cho Lăng Thành.

Lăng Thành đương nhiên không phụ lòng mong đợi, toàn bộ bảy chiêu thức của kiếm pháp, anh đều đã nắm được.

Hơn nữa anh còn vô cùng chăm chỉ, không biết đã luyện tập bộ Thiên Cang kiếm pháp biết bao nhiêu lần rồi.

Sau hàng ngàn gian khổ và nỗ lực, cuối cùng thực lực của Lăng Thành cũng đã đột phá lên tới cảnh giới mới.

Vũ Thánh bậc ba.

Đương nhiên, trong nửa tháng này, Thúy Hà cũng không hề nhàn rỗi. Cô mỗi ngày vừa phải chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Lăng Thành, vừa phải nấu đồ ăn ngon cho Nam Cung Thưởng, ngày ba bữa, đều là những món ăn mới lạ bổ dưỡng.

Lúc này, bên cạnh hồ nước.

Sau khi Lăng Thành luyện xong chiêu thức cuối cùng, anh hít sâu một hơi rồi bước về phía Nam Cung Thưởng:

“Sư phụ, dù sao đây cũng không phải là một nơi để chúng ta ở lại lâu dài. Bây giờ, người hãy theo chúng con rời đi được rồi.”

Lăng Thành hiện tại đã đạt đến Vũ Thánh bậc ba, cùng với Thiên Cang kiếm pháp vừa luyện được, anh hoàn toàn có khả năng đem theo hai người này rời khỏi thung lũng.

Cần phải biết rằng, khi đã đạt tới cảnh giới Vũ Thánh, mỗi một lần tăng cấp là một lần thực lực tiến bộ một cách nhảy vọt.

Lăng Thành vừa nói xong, Thúy Hà đang ngồi bên cạnh cũng quay sang nhìn Nam Cung Thưởng: “Đúng vậy, tiền bối, chúng ta hãy cùng nhau rời khỏi đây.”

“Chuyện này…” Nam Cung Thưởng khẽ thời dài, sau đó cười khổ lắc đầu: “Bỏ đi. Tốt nhất vẫn nên là để hai người các ngươi đi đi.”

Sống chung với nhau gần một tháng, Nam Cung Thưởng cũng không nỡ rời xa hai người. Đặc biệt là kỹ năng nấu nướng của Thúy Hà, thực sự vô cùng xuất sắc. Nếu có thể, ông rất muốn giữ cô bé này bên cạnh mình mãi mãi.

Nhưng dù sao cô cũng là người giúp việc bên cạnh đồ đệ của ông. Ông thân là sư phụ, sao có thể vô cớ đòi hỏi chứ.

Lăng Thành đột nhiên trở nên lo lắng, thậm chí có phần tức giận. Cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa mà hỏi: “Sự phụ, thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, tại sao người lại phải chịu ở đây cả đời chứ? Còn nữa, sư phụ còn chưa nói cho con biết, vì sao người lại mắc kẹt ở đây?”

Lăng Thành vốn dĩ đã muốn hỏi câu này từ rất lâu rồi. Làm thế nào mà một người có võ công cao cường như Nam Cung Thưởng lại có thể bị đánh gãy chân rồi mắc kẹt trong thung lũng này?

“Haiz!”

Nhắc đến chuyện này, Nam Cung Thưởng không khỏi thở dài. Sắc mắt ông bỗng chốc trở nên lạnh lùng, trong mắt cũng lóe lên tia oán hận: “Sở dĩ, sư phụ rơi vào hoàn cảnh này, chính là do Kiếm Phái và Đan Phái.”

Kiếm Phái và Đan Phái ư?

Nam Cung Thưởng nắm chặt tay, chậm rãi nói: “Mười năm trước, ta hành tẩu trong giang hồ, kiếm pháp vô song bất khả chiến bại. Lăng Thành, con có biết nỗi cô độc của một người không có đối thủ không? Ta rất muốn tìm một đối thủ xứng tầm, cùng nhau luyện võ. Nghĩ tới nghĩ lui, ta cho rằng các cao thủ của bốn môn phái lớn, nhất định sẽ có thực lực ngang bằng với ta. Đúng lúc đó, bốn môn phái lớn cũng đang tổ chức đại hội luận đạo, ta liền nhanh chóng tìm tới bọn họ.”

“Đại hội luận đạo?” Lăng Thành sửng sốt khi nghe được mấy từ này.

Thúy Hà ở bên cạnh liền giải thích: “Chủ nhân, có điều này anh vẫn chưa biết. Bốn môn phái lớn ở đây, cứ ba năm một lần sẽ tổ chức một cuộc hội thảo, để luận bàn về đạo và võ thuật. Tuy gọi là đại hội luận đạo nhưng thực chất lại là cuộc tranh giành để chọn ra ngôi vị đệ nhất môn phái trong toàn đại lục.”

Nam Cung Thưởng gật đầu tán đồng, sau đó nói tiếp: “Lúc đấy tại địa điểm tổ chức đại hội, một mình ta cùng lúc đánh lại chưởng môn Kiếm Phái và Đan Phái. Trận đấu ấy, cả hai người bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của ta. Cũng nhờ vậy mà sau đó, danh tiếng của ta càng thêm lẫy lừng.”

Nghe vậy, Lăng Thành không khỏi thán phục. Một người đấu với hai người đứng đầu hai môn phái lớn, vậy mà vẫn có thể giành phần thắng. Thành thật mà nói, sức mạnh tu luyện tổng thể của Đại Lục Đông Môn cao hơn hẳn so với Địa Nguyên Đại Lục.

Người tên Phùng Lâm đó, chỉ là một thanh niên, vậy mà đã có sức mạnh bằng với ba vị tiên nhân võ lâm Địa Nguyên Đại Lục rồi.

Từ đó có thể tưởng tượng, sức mạnh của những người đứng đầu bốn môn phái lớn sẽ mạnh tới mức nào. Vậy mà cả hai người đứng đầu Kiếm Phái và Đan Phái liên thủ, lại vẫn không phải là đối thủ của sự phụ.

Chứng tỏ, sức mạnh của Nam Cung Thưởng đã đạt tới cảnh giới mà không phải ai cũng có thể tưởng tượng được.

Nam Cung Thưởng cười rồi nói tiếp: “Sau trận đấu đó, Kiếm Phái và Đan Phái cảm thấy vô cùng xấu hổ, luôn muốn tìm cách giết ta. Không lâu sau, hai giáo phái hợp sức, dẫn ta tới khu vực xung quanh vách Sơn Lâm này. Ta không hề phòng bị gì, cuối cùng lại bị bọn chúng đánh lén, chặt gãy một chân của ta, sau đó còn đẩy ta xuống vách núi.”

Nói tới đây, Nam Cung Thưởng cười khẩy, lộ ra vẻ giễu cợt: “Kiếm Phái và Đan Phái đều là một lũ đạo đức giả. Bề ngoài, chúng tỏ ra đạo mạo hơn người, nhưng lại ngấm ngầm giở thủ đoạn bỉ ổi, thực là không biết xấu hổ. Ta đã bị gãy một chân, vì vậy dù võ công có cao cường đến thế nào, cũng không thể rời khỏi thung lũng này. Ta đã bị mắc kẹt tại đây cũng đã mười năm rồi. Mười năm, hoàn toàn không ngắn.”

Nghe đến đây, Lăng Thành vô cùng tức giận. Anh dùng lòng bàn tay đập nát hòn đá trước mặt.

“Sư phụ, người cùng đệ tử rời khỏi đây đi. Sư đồ chúng ta sẽ cùng nhau đánh tan Kiếm Phái và Đan Phái, cho thiên hạ thấy bộ mặt thật của chúng.” Lăng Thành hai mắt đỏ hoe, mạnh mẽ nói.

Dù sao, anh cũng muốn thông qua Kiếm Phái, đi tới hẻm Minh Khai. Coi như có thể tiện đường trả thù cho sư phụ.

Tuy nhiên, Nam Cung Thưởng chỉ thở dài. Khuôn mặt đã bình thản trở lại, ông khẽ lắc đầu: “Quên chuyện đó đi.”

Gì kia? Lăng Thành chợt giật mình, vẻ mặt sửng sốt.

Nam Cung Thưởng cười nhạt nói: “Ban đầu, ta ngày đêm nghĩ tới việc báo thù, nhưng sau đó liền cảm thấy không cần thiết nữa. Ngày đó, khi còn trẻ, ta tràn đầy sức sống, cho rằng bản thân nhất định phải có tiếng vang trong thiên hạ. Dựa vào kỹ năng kiếm thuật của mình, dễ dàng đánh bại cao thủ của Kiếm Phái và Đan Phái, từ đó khơi dậy lòng căm thù của họ.”

Nam Cung Thưởng ngừng một chút, tuyệt vọng đưa mắt ngước nhìn bầu trời, giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh: “Sau này, ta cũng đã nghĩ ra. Nếu Kiếm Phái và Đan Phái bị tiêu diệt thì sao chứ? Đến khi nào những việc làm sai trái của họ mới bị đưa ra ánh sáng đây?”

“Vì thế, ta cũng đã không còn nghĩ tới việc báo thù nữa. Hơn nữa, dù sao ta bây giờ cũng đã là một tên cụt chân, nếu rời khỏi đây, nhất định sẽ bị cả thiên hạ chế giễu. Tốt hơn là ở lại hẻm núi này mãi mãi. Lấy trời làm chăn đắp, lấy đất làm giường nằm. Với ta lúc này, đây chính là tự do và hạnh phúc nhất, tiêu diêu tự tại nhất. Hahaha!”

Nói đến đây, Nam Cung Thưởng bật cười. Có lẽ chỉ là một cơn gió thoảng thôi đã làm mắt ông đỏ hoe.

Lăng Thành nghe vậy cũng không biết phải nói gì thêm, chỉ có thể thầm thở dài.

“Đi đi, hai người mau đi đi!” Nam Cung Thưởng vẫy vẫy tay, khàn giọng nói.

“Sư phụ, con …” Lăng Thành đứng lặng một chỗ, ngây người nhìn ông.

“Sư phụ đã bảo con mau đi đi!” Nam Cung Thưởng hét lớn, giọng điệu chắc nịch.

“Vậy thì, vậy con xin phép từ biệt.”

Sau mười phút im lặng, cuối cùng Lăng Thành cũng lên tiếng.

Nói một cách nghiêm túc, thực sự anh rất muốn đưa Nam Cung Thưởng rời khỏi đây. Dù sao, nếu anh và Thúy Hà rời khỏi đây, một mình sư phụ ở lại chắc chắn sẽ rất cô đơn.

Nhưng anh cũng hiểu rõ tính cách của Nam Cung Thưởng. Một khi ông đã quyết định, cho dù anh có nói gì hay làm gì cũng không thể thay đổi được.

Nam Cung Thưởng yên lặng gật đầu, sau đó mới đứng lên chậm rãi nói:

“Tên nhóc này, còn chưa buông tha cho ta à? Con là đàn ông, làm việc gì cũng phải dứt khoát. Ta mệt rồi, đi ngủ đây.”

Lời vừa dứt, Nam Cung Thưởng liền quay người, đi về phía hang động cách đó không xa. Hang động này là nơi nghỉ ngơi yêu thích của ông.

Lăng Thành nắm chặt hai tay, sống mũi cay cay, cảm thấy có chút đau xót.

Lúc này, Thúy Hà cũng không giữ được bình tĩnh, nước mắt chảy dài nhìn Lăng Thành rồi nói: “Cậu chủ, chúng ta thật sự cứ thế mà rời khỏi đây sao?

Điều này thực sự vô cùng miễn cưỡng, nhưng Lăng Thành cũng chỉ có thể thở dài, bất lực gật đầu.

Sư phụ tuyệt đối không muốn cùng anh rời khỏi, còn anh thì đang nóng lòng muốn đi tới Đại Lục Tận Thế. Vì vậy, anh không còn cách nào khác là phải thoát khỏi nơi này trước.

Nghe vậy, Thúy Hà liền lau nước mắt, sau đó hét về phía Nam Cung Thưởng đang dần dần khuất dạng: “Tiền bối Nam Cung Thưởng, tôi nhất định sẽ quay lại đây tìm ông.”

Nói xong, cô cùng Lăng Thành đi về hướng vách đá.

Khi cô tới nơi, Lăng Thành liền nói: “Thúy Hà, ôm chặt lấy anh.”

Thúy Hà gật đầu và ôm chặt lấy Lăng Thành.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Lăng Thành hít sâu một hơi, cầm chặt Huyết kiếm. Nội lực bộc phát, hai người dễ dàng bay vọt lên.

Khi sức mạnh tăng vọt dần dần suy giảm, Lăng Thành dùng đến kiếm thuật. Năng lượng kiếm khí nổ tung trên vách núi, dùng sức phản kích này lại tiếp tục bay lên.

Lăng Thành mang theo Thúy Hà leo lên một vách đá cao. Có thể nhìn thấy bên dưới thung lũng, Nam Cung Thưởng chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười đã nhăn nheo vì tuổi tác.

“Tên nhóc ngốc nghếch, khi nào rảnh rỗi, hãy về đây gặp sư phụ.”

Giọng nói của Nam Cung Thưởng truyền đến, ngay lúc đó Lăng Thành đã không còn kiềm chế được cảm xúc của mình, mắt lập tức nhòe đi, nước mắt tuôn rơi.