Tuyệt Thế Long Thần

Chương 182: Tôi không quan tâm cô có mặc quần hay không



Dương Phàm mỉm cười hỏi: “Chuyện tốt của các ông? Tôi phá hỏng chuyện tốt của các ông khi nào, tôi còn không biết đấy.

Sắc mặt tên râu quai nón trầm xuống, hắn lập tức tức giận nói: “Nhãi ranh, cậu tốt nhất không nên xuyên tạc, không trả lời cho đúng thì đừng trách tôi hạ đao vô tình.”

Dương Phàm đứng lên, tiến lên hai bước nói: “Hay là ông vô tình trước cho tôi xem nào?”

Nghe được lời nói của Dương Phàm, sáu người phía sau người để râu quai nón đồng thanh cười vang.

“Thằng nhóc, cậu có biết ông ấy là ai không?”

“Đây chính là Yui tiên sinh danh tiếng lừng lẫy, ông ấy có thể bóp chết cậu trong một chiêu đấy.”

“Tốt hơn hết là cậu nên thành thật trả lời từng câu hỏi một, nếu không cậu sẽ chết ngay bây giờ.”

Mấy người thấy Dương Phàm không hề có một chút dao động chân khí, nên cũng không coi trọng hắn chút nào.

Bọn họ cũng không sợ Dương Phàm không nói thật, chỉ cần bắt lại rồi nghiêm hình tra tấn một chút là được.

Bọn họ có sẵn biện pháp, cũng không sợ Dương Phàm không tuân theo.

Dương Phàm mỉm cười hỏi: “Yui? Mẹ của ông là Hama à?”

Mấy người không hiểu ý của Dương Phàm, nhưng nhìn thấy khuôn mặt cười đùa tí tửng của hắn, lập tức tức giận.

Từ phía sau Yui, một người phụ nữ vọt đến chỗ Dương Phàm, thanh katana trong tay cô ta xoẹt một tiếng rút ra, chỉ thẳng vào giữa lông mày của Dương Phàm.

“Tôi hỏi một câu, cậu phải trả lời một câu, nếu không tôi sẽ một đao chém cậu làm đôi.”

Dương Phàm cẩn thận quan sát người phụ nữ kia, cô †a vậy mà rất tuấn tú, động tác giương kiếm này khiến hình xăm một đóa hoa năm màu lộ ra.

Dương Phàm không hề động đậy, mỉm cười hỏi: “Các cô là người của La Hán Đường?”

Lúc trước khi hắn giao thủ với Bát Đại Kim Cang của La Hán Đường, hắn cũng đã chú ý tới hình xăm này.

Bây giờ lại thấy trên cổ tay người phụ nữ này cũng có, trong lòng hắn đã đoán được bảy tám phần.

Chẳng trách quân đội phái người đặc biệt chú ý đến hành động của La Hán Đường, xem ra La Hán Đường này thật sự không tầm thường.

Khi người phụ nữ nghe thấy lời nói của Dương Phàm, cô ta lập tức sững sờ, quay đầu nhìn về phía sau.

Biểu lộ của mấy người phía sau cô ta cũng giống như vậy, trong kinh ngạc mang theo vài tia đề phòng.

Yui lạnh lùng nói: “Mikawa, mang cậu ta về thẩm vấn."

Ban đầu, bọn họ cho rằng Dương Phàm chỉ là một tên giang hồ lang băm, nhưng bây giờ khi nghe hắn nói về La Hán Đường, bọn họ dần trở nên thận trọng.

"Họ Mikawa? Tên của cô là Kuzi?” Dương Phàm cười hỏi.

Lúc này, Minikawa rất tức giận: “Cậu đã biết quá nhiều.

Nói xong, cô ta lập tức giơ kiếm chém về phía trước, định đâm vào trán hắn, bắt hắn lại tính mang đi.

Dương Phàm không né tránh, duỗi ra hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lưỡi kiếm vào giữa hai đầu ngón tay.

Mikawa thấy thanh kiếm trong tay mình không thể tiến thêm, cô ta muốn rút nó ra nhưng phát hiện thanh kiếm dường như bị kẹp chặt, cũng không thể động đậy chút nào.

Dương Phàm mỉm cười nói: “Tôi đã thề rằng sau này sẽ không bao giờ để người khác chĩa kiếm vào mặt.”

Dứt lời, tay hắn hơi dùng sức, thanh kiếm trực tiếp bị bẻ thành đoạn.

Dương Phàm lắc lắc ngón tay, nửa lưỡi kiếm trong nháy mắt bay ra từ đầu ngón tay, Mikawa chỉ cảm thấy trên cổ ớn lạnh, hai mắt mở to, cô ta đã chết.

Dương Phàm chế nhạo: “Tôi không quan tâm cô có mặc quần hay không.”

Hắn đã nhìn thấy rất nhiều Ronin xuất hiện, những người này nói tiếng Long Quốc rất trôi chảy, hiển nhiên bọn họ đã mai phục ở đây rất lâu.

Vốn định để bọn chúng bắt đi, xem cho rõ ngọn ngành.

Sau đó, hän lại nghĩ tốt hơn hết nên để lại cho quân đội, không nói nhiều liền trực tiếp động thủ.

Dương Phàm ra tay cực nhanh, mấy người phía sau còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng nổ, Mikawa đã ngã xuống đất.