Ước Mơ

Chương 10



Phu nhân vẫn đáng sợ như vậy, bà đã từng ‘chơi đùa' với Selina trong một khoảng thời gian 2 năm trước khi sinh Titus. Bà ta có biệt danh khiến cho những tên nô lệ phải khiếp sợ. “Thỏ điên".

Phu nhân mỗi khi tức giận hoặc không vừa ý thứ gì thì sẽ đấm mạnh vào mặt Selina khiến cô bị méo hàm một thời gian, bà ta cũng tát cô nhiều đến nỗi cô bên tai của cô bị điếc hoàn toàn.

Nếu không nhờ viên ngọc mà mẹ Selina để lại chắc bây giờ cô không thể nào lành lặn như bây giờ.

Thấy phu nhân giơ cây roi lên cao Selina đẩy mạnh phu nhân Benjamin ra rồi chạy đi. Chạy xung quanh nhà Selina thấy có rất nhiều xác chết của những người hầu nhưng tuyệt nhiên không thấy Bernie, Donna hay Titus đâu cả.

Selina không do dự mà chạy theo con đường quen thuộc với cô, con đường dẫn về căn nhà nhỏ xập xệ của cô luôn ám ảnh trong cả giấc mơ đẹp nhất.

Chạy đến đó thì cửa đã đóng kín Selina không tài nào mở ra được, nhìn ra phía sau thấy phu nhân vẫn chưa đến. Lúc này cô mới yên tâm trốn ra phía sau nhà mà lẻn vào.

Khung cảnh quen thuộc này dường như cô đã quên mất đi. Selina tiến về phía cửa chính nhìn ra khe hở vẫn không thấy phu nhân Benjamin, cô thở phào nhẹ nhõm dựa vào tường. Khoảng khắc cô vừa mở mắt lấy lại tinh thần thì đập vào mắt Selina là Titus với thân hình gầy gò yếu ớt cất tiếng gọi ‘chị ơi' rồi gục xuống. Selina hốt hoảng bò đến bên Titus: “Ngài có sao không? Cậu chủ nhỏ". Selina chạm vào người Titus, cả người cậu lạnh cóng.

Selina ôm cả người Titus vào lòng: “Ngài lạnh lắm đúng không, bây giờ thì không lạnh nữa vì đã có tôi ở đây rồi". Selina xoa tay cho Titus cố làm ấm cho cậu hơn nhưng nó vẫn lạnh lẽo. Selina hơi run khi thấy thế, cô khẽ kêu: “Ruby đâu rồi, làm ơn hãy xuất hiện đi".

Ruby không xuất hiện mà ngược lại là phu nhân Benjamin đã đến, bà ta đập cửa liên tục khiến nó gần như vỡ tan tành. Selina vội vã bế Titus đứng dậy chạy ra sau nhưng chưa kịp ra khỏi thì phu nhân Benjamin đã xông vào.

Phu nhân Benjamin với đôi tai thỏ cùng chiếc răng cửa nhô dài ra đặc biệt là móng vuốt của bà ấy đã dài ra rất nhiều. Phu nhân lao đến khiến Selina quá sợ hãi mà hét lên.

Luồng xung kích vàng đen đánh thẳng vào phu nhân làm cho bà ta tê liệt hoàn. Sau khi đã phóng xa xung kích ấy Selina cảm thấy khó thở tột cùng, cô ngã khuỵ xuống thở gấp nhưng tay thì vẫn ôm chặt Titus.

Bấy giờ Ruby mới xuất hiện: “Ngươi không thể kiểm soát được sức mạnh của mình sao?”. Selina nghe thấy tiếng Ruby ngước lên nhìn, cô không thể nó gì ngoài những tiếng rên ‘ư ử'. Ruby đặt chân trước lên đầu Selina rồi nhắm mắt lại. Ánh sáng trắng toả ra xung quanh mà không thể biết điểm xuất phát từ đâu.

Dần dần Selina không còn thấy khó thở nữa, cả Titus cũng đã ấm trở lại, cô nhìn Ruby: “Là Ruby làm sao?”. Ruby ngồi xuống: “Không, đó là sức mạnh của ngươi đấy, ngay từ đầu ta đã thấy điều kỳ lạ ở ngươi rồi".

Selina thử đứng dậy, cả người cô nhẹ tênh, Ruby nói: “Cô có một sức mạnh tiềm ẩn rất lớn. Tuy chưa bao giờ bị phong ấn như nó vẫn rất hoàn hảo, có phải ngươi chưa bao giờ bộc phá đến mức này đúng không?”.

Selina gật đầu, Ruby khó hiểu: “Lạ thật với sức mạnh khủng khiếp như thế thì cuộc đời ngươi sẽ có 2 ngã rẽ đó là sẽ trở thành một người đầy tài năng từ lúc nhỏ hoặc là trở thành một kẻ điên đi phá hoại từ nơi này đến nới khác”.

Selina vẫn im lặng lắng nghe Ruby: “Ngươi không biết gì về sức mạnh này đúng không?”. Selina né tránh ánh mắt của Ruby: “T..tôi không biết”. Ruby gầm gừ: “Nhìn ngươi kìa đừng có nói xạo".

Selina nhìn thẳng vào mắt Ruby: “Tôi nới thật đấy”. Ruby bắt thóp được Selina: “Cô bị lẹo lưỡi kìa". Vừa nói xong thì phu nhân Benjamin bỗng cử động, Selina giật bắn mình ôm Titus lùi về sau, Ruby đi đến gần phu nhân. Ruby nhìn bà ta bằng ánh mắt đỏ rực, từng mạch máu trong người phu nhân dần lộ ra.

Chúng bắt đầu bể, máu chảy ở trong lớp da của phu nhân mà không thể chảy ra bên ngoài. Selina chầm chậm quan sát còn Ruby thì chỏng mông đi ra phía cửa chính: “Giờ thì mau về thôi". Selina bối rối: “Nhưng....”. Ruby lạnh lùng: “Bà ta chết rồi".

Nghe thấy thế thì Selina cũng bế Titus đi theo Ruby.

Ruby bỗng bật cười nói với Selina: “Cô thần kỳ thật đấy, năng lượng của ta vốn bị Hoàng đế phong ấn lại để hạn chế việc tôi trốn đi chơi nên chỉ có thể dịch chuyển một lần trong một ngày nhưng nhờ cô thì bây giờ ta mới thể dịch chuyển lần thứ 2 trong ngày đấy"

Cổng dịch chuyển mở ra, Selina có chút buồn nôn: “Ban đầu tôi cứ tưởng thứ này sẽ rất thú vị nhưng nó khiến tôi buồn nôn quá Ruby". Ruby có chút cáu: “Thuật dịch chuyển của ta như thế này là xịn nhất rồi đó bớt đòi hỏi lại đi, vốn ta chỉ muốn biết nơi ngươi sống như thế nào nhưng không ngờ lại có thể cùng lúc hoàn thành bước đầu của kế hoạch".

Ruby đi về phía cổng dịch chuyển, Selina đi theo Ruby tiến vào cổng dịch chuyển. Khoảng khắc Selina vừa vào thì đã rất chóng mặt và buồn nôn.

Kết thúc dịch chuyển Selina liền để Titus xuống đất mà chạy đi nôn, Ruby nhìn Selina lắc đầu: “Yếu như thế mà đòi làm việc lớn sao". Amity từ xa chạy đến: “Selina à cô có sao không?”.

Chạy được nữa đường Amity thấy cậu bé tóc trắng nằm dưới đất, liền chuyển mục tiêu sang cậu: “Ôi trời con cái nhà ai đây? Dễ thương quá đi". Selina dần tỉnh táo quay sang: “Đừng có động vào người của tôi".

Amity tròn xoe mắt nhìn Selina, lần đầu tiên Amity thấy Selina phản ứng như thế này cảm thấy có chút phấn khích: “Cậu bé này là gì của cô chứ? Hay là cô bắt cóc cậu bé này rồi đem đi bán nội tạng". Amity nói với khuôn mặt đầy khinh bỉ và tang thương, Selina vẫn chưa hết cơn nôn: “Cô..cô...chờ chút đi chút nữa tôi xử cô sau".

Ruby đi vào nhà: “Amity cô đem một chiếc giường để ngoài trời đi". Amity có hơi khó hiểu nhưng vẫn đáp ứng được yêu cầu của Ruby.

Mặc kệ việc Selina đang rất khó khăn với đề của mình, Amity lại chu đáo lo cho Titus từng tí một, Ruby từ trong nhà đem ra mô hình kim tự tháp. Ruby đặt mô hình kim tự tháp đứng gần Titus, bầu trời lúc này phân tách ra thành hình vuông, ánh sáng chiếu trực tiếp lên người Titus. Selina khó khăn đi đến gần Titus mà vuốt ve, Titus trở về hình dạng thỏ của mình, Selina quấn khăn cho Titus mà thở phào.

Amity chứng khiến cảnh tượng ấy cũng rất ngạc nhiên. Những người trong làng thấy có ánh sáng liền chạy ra, họ nhìn thấy giữa vùng trời chiếu sáng là Selina, họ liền quỳ rạp xuống, đầu cúi sát đất.

Một vài người trong số họ còn nói: “Sự chiến thắng trong cuốn thánh kinh là có thật, Selina thật sự chính là người được chọn, người sẽ đang đến một cuộc sống mới cho chúng ta".

Selina nghe như thế định sẽ đi giải thích nhưng lại bị Ruby ngăn cản lại: “Đừng làm như thế, đó là điều ta muốn ngay lúc này". Selina gật đầu hỏi: “Vậy tiếp theo tôi cần phải làm gì?”.

Ruby ngồi xuống đất: “Chẳng cần làm gì cả, nằm đó chờ và hưởng thụ thôi". Selina nhìn Amity đầy khó hiểu, Amity thì nhún vai đầy tò mò.

Kể từ ngày đó Selina sống trong sự cung phụng của ngôi làng nhỏ này, Selina thấy rất khó xử khi những người trong làng lại tôn kính cô như thế: “Thật sự thì không cần phải làm như thế đâu". Selina nói với những người hay mang thức ăn đến.

Một trong những người đó nói: “Chúng tôi chỉ đang muốn đem lại những gì tót nhất cho người sẽ cứu chúng tôi thôi". Selina khó xử: “Nếu tôi không làm được thì sao?”. Một trong số học trả lời: “Không sao cả đức tin của chúng tôi là vô hạn, một khi đã đặt niềm tin mình vào thì cho dù Selina có trở thành quái vật thì chúng tôi vẫn sẽ như thế".

Selina quay sang Ruby: “Ruby à mau nói gì đi". Ruby nằm ở cửa sổ đuôi thì ngoe nguẩy: “Cứ để họ như thế đi, nếu thiếu đức tin thì họ sẽ không sống được đâu, đến cả động vật còn phải đi tìm thứ để đặt niềm tin huống chi là con người".

Selina đi đến nhận đồ ăn: “Cảm ơn mọi người”. Không để cho Selina cúi người thì họ đã quỳ xuống hành lễ rồi vui vẻ rời khỏi. Bấy giờ Selina mới để ý kể từ ngày đó mọi người trong làng sống vui vẻ hơn dù cho không có ánh sáng mặt trời. Lòng Selina có chút rối bời: “Nặng nề thật".

Amity ngồi trên giường ngắm nhìn chú thỏ nhỏ Titus đang nằm ngủ: “Sao vẫn chưa tỉnh vậy? Tôi muốn nhìn thấy hình dáng khi tỉnh dậy của bé thỏ này quá đi".

Selina kéo Amity ra khỏi giường: “Không được động vào đâu". Amity bật cười: “Quan trọng đến thế sao?”. Selina liền gật đầu. Amity tò mò hỏi Selina: “Vậy chú thỏ này quan trọng với cô như thế nào?”.

Selina cười nói: “Đương nhiên là không thể thay thế được rồi, có thể tôi sẽ dành rất nhiều thời gian cho thế giới ngoài kia nhưng tâm tư tôi vẫn không thể thay đổi vì nó vẫn luôn dõi theo chú thỏ này".

Selina vuốt lấy bộ lông xám trắng mượt mà của Titus, cậu đọng đậy khiến cho Selina giật mình mà rút tay lại, Amity và Selina chạm mắt nhau rồi cười khúc khích. Họ cười vì sự dễ thương của Titus, họ cười vì phản ứng của nhau.

Ngày 18 tháng 1 năm thứ 1 niên đại 225

Cả buổi tối Selina không hể nào ngủ ngon được, cô cảm thấy cả người rất nặng nề. Mặc dù đã được Ruby rèn dũa để tự khám phá sức mạnh của bản thân nhưng Selina chưa bao giờ có cảm giác bị chính sức mạnh của mình chế ngự đến như vậy.

Selina đã mơ giấc mơ kỳ lạ khi cô thấy rằng mình đang bị một sinh vật lông lá đè Selina bẹp dí. Selina bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cô cảm nhận được có thứ gì đó có lông nằm trên mặt cô.

Selina lập tức bắt lấy, sinh vật ấy nằm trong lòng bàn tay của cô ngọ nguậy đứng thẳng người, đôi tai thỏ cụp xuống, đôi mắt lim dim nhìn Selina.

Lúc này Selina hét lên: “AMITY". Amity nằm kế bên Selina giật mình hoảng loạn ngồi dậy bật tung đôi cánh và vào tư thế phòng thủ: “Sao nào? Có ai dột nhập sao?”. Amity không nghe thấy câu trả lời của Selina, Amity liền nhìn về phía Selina thì thấy chú thỏ nhỏ Titus đã tỉnh dậy và đứng gọn trong lòng bàn tay của Selina.

Amity vẫn còn chưa tỉnh ngủ: “Ôi trời chú thỏ nhỏ chúng ta rốt cuộc cũng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài rồi". Ruby nhảy lên giường: “Giờ thì mau đi báo cho mọi người biết đi, ta nghĩ mọi người cũng đã mong chờ...”.

Chưa kịp nói xong thì đã có người đưa đồ ăn đã nhìn thấy và chạy ra ngoài: “CHÚ THỎ NHỎ ĐÃ TỈNH DẬY RỒI, CHÚ THỎ NHỎ CỦA CHÚNG TA ĐÃ TỈNH DẬY RỒI". Amity dõi theo người đưa đồ ăn rồi nằm xuống trùm chăn: “Giờ thì không cần nữa rồi".

Titus được đặt trên gối ở ngoài trời có ánh nắng, sự xinh đẹp này khiến ai nhìn vào cũng phải quỳ rạp xuống, Titus nhìn mọi người xung quanh có chút sợ hãi.

Một cô bé đi đến đặt một mẩu bánh nhỏ trên chiếc gối rồi chạy đi mất nhìn sợ sẽ làm cho chú thỏ nhỏ hoảng mà chạy mất.

Amity vỗ tay thu hút sự chú ý: “Do chú thỏ nhỏ của chúng ta vừa mới tỉnh dậy vẫn còn chút bỡ ngỡ chưa thích nghi được nên chúng ta cần cho chú thỏ nhỏ có thời gian làm quen có được không?".

Mọi người nghe đến đây thì gật đầu đồng ý và không quên hành lễ rồi rời khỏi đó.

Selina khăm phục nói: “Nếu cô là người đứng đầu làng này thì tôi cũng không thể nào phản đối được". Amity từ chối lời nói của Selina: “Không thể nào đâu, tôi không phải là một người chim lý tưởng để trở thành người chim đứng đầu". Selina đáp: “Cô là người chim mạnh nhất ở đây mà, cô chẳng phải nhìn xa trong rộng sao, cô luôn lường trước tất cả mọi việc và luôn đến kịp lúc vào những thời gian tôi cần nhất".

Amity bê gối mà Titus đứng trên đó: “Nếu cô cảm thấy tôi như vậy thì tôi lại cảm thấy tôi hợp với việc hỗ trợ hoặc là cố vấn hơn đấy". Amity đưa Titus lại vào nhà, Selina đi theo sau nói: “Nếu đã như vậy thì cô có suy nghĩ đến việc bản thân thật sự muốn làm gì không?”.

Amity đặt gối lên bàn: “Tôi muốn trở nên có ích và làm việc để giúp đỡ người mà tôi thật sự muốn phục vụ".

Selina nhún vai đi đến Titus: “Tuỳ cô thôi, sau này cô mà tìm được người mà cô muốn phục vụ thì nhớ nói với tôi nha". Amity gật đầu rồi rời khỏi nhà Selina.

Selina thở dài nhìn Titus rất lâu, cô ấp sát mặt vào dể nhìn Titus, câu giơ chân trước của mình chạm lấy mũi của cô, Selina bật cười: “Ngài dễ thương thật đấy, dễ thương đến mức tôi chỉ muốn như thế này mãi".

Titus nhảy lên ôm lấy mặt Selina và dụi mặt vào mặt cô: “Ôi trời coi ngài kìa, ngài đang làm nũng với tôi sao?”. Dừng khoảng một lúc lâu sau thì Selina bộc bạch: “Ngài biết không, tôi đã nhớ ngài rất nhiều đấy, ngài có nhớ tôi không?”.

Titus nhảy xuống bàn giơ hai chân trước của mình lên, Selina cười vì sự dễ thương của cậu. Selina nắm lấy hai chân trước của Titus: “Từ nay tôi và ngài sẽ không còn xa nhau nữa và tôi cũng yên tâm hơn rất nhiều nếu ngài cũng ở bên cạnh tôi".

Titus lật đầu lia lịa vì sợ Selina không nhìn thấy, Selina đưa tay về phía Titus: “Ngài có muốn cùng tôi đi thống nhất Sliua lại thành một không?”. Cậu không chầm chừ mà nhảy lên tay Selina nằm gọn.

Selina hôn lấy bộ lông xám trắng của Titus: “Vậy thì tiến hành thôi, chuyến hành trình của chúng ta sẽ rất thú vị đấy".