Ước Mơ

Chương 15



Titus lần theo dấu vết của Selina cho đến khi gặp một cây hoa tử đằng lâu năm đứng sừng sững giữa cánh đồng hoa Cistus. Những chùm hoa tử đằng nặng trĩu, bóng dáng của Selina lấp ló trên cành cây.

Titus thấy Selina trên cành cây tử đằng thì hoảng hốt: “Trời đất, chị ơiiii”. Titus vội vã chạy đến vương tay ra đỡ, Selina sau những tán cây thì run rẩy vì không thể xuống: “Ngài đến rồi, tôi...tôi sự quá....tôi xuống không được”. Titus chạy đến: “Sao chị lại leo lên đó, rõ ràng biết bản thân mình sợ độ cao còn dám leo lên. Giờ thì mau nhảy xuống đi, có tôi ở đây”.

Titus đứng phía dưới Selina, mặc dù khoảng cách từ cành cây đến Titus không xa lắm nhưng Selina lại cảm thấy sợ hãi đến bất động, Titus hối thúc: “Sao lúc ở Enda chị bay cao giỏi lắm mà, sao giờ không chịu xuống gì hết. Mau...nhảy xuống đi có tôi ở đây”.

Selina trả lời trong nước mắt: “Chuyện đó khác, chuyện này khác mà”. Titus nói: “Vậy thì chị mau mọc cánh ra mà bay xuống đi". Selina giải thích: “Thật ra thì nó chỉ sử dụng được khi ở Enda thôi”.

Titus đứng ở phía dưới chờ đợi Selina: “Giờ thì mau nhảy xuống đi, không sao đâu, tin tôi”. Selina có chút run khi nhìn xuống, cô lấy hết can đảm nhảy xuống. Titus đỡ lấy Selina: “Không đau ở đâu chứ”. Selina lắc đầu, Titus kéo cô đến góc cây ngồi xuống: “Chị làm sao mà lên được đó vậy hả?”. Selina lắc đầu: “Không biết nữa, tôi nhớ rằng lúc nãy tôi suy nghĩ một số thứ đến khi nhận thức được thì tôi đã ở trên cây rồi”.

Titus hỏi Selina: “Chị suy nghĩ về cái gì?”. Selina xích lại gần TItus nói nhỏ: “Ellie không phải người thường”. Titus liền đáp: “Cái đó tôi biết rồi”. Selina ngạc nhiên: “Ngài giỏi thật đó”.

Titus suy nghĩ rồi thở dài: “Tôi nghĩ Ellie lớn tuổi hơn chúng ta tưởng”. Selina nói cảm nhận của mình: “Lần đầu gặp Ellie, tôi có cảm giác rất cũ kỹ, cảm giác hoài cổ và độc tài”. Titus liền nói: “Chị biết không lúc nãy tôi đã biết một điều về Ellie, cô ta tồn tại đã rất lâu rồi”.

Selina không ngạc nhiên lắm khi nghe Titus nói thế: “Ngoài việc đó ra tôi còn có một thứ khiến tôi suy nghĩ nữa”. Titus liền hỏi: “Là thứ gì?”. Selina xoa chiếc nhẫn: “Ở đây có ma”.

Titus nhăn mặt, Selina giải thích: “Ngài biết không, lúc nãy tôi nghe một giọng nói kỳ lạ nhưng không hiểu sao tôi lại quên đi giọng nói đó nói gì”. Selina quay hẳng người hướng về phía Titus: “Ngài có tin lời tôi nói không?”. Titus đáp ngay: “Đương nhiên là tin rồi, dù người khác có nói gì thì tôi vẫn tin chị”.

Selina cười nhẹ thì thầm vào tai Titus: “Chúng ta nên tiếp tục việc tôi làm dở không?”. Titus ngớ người không hiểu: “Hả?”.

Selina liếm lấy môi của Titus, cô không hôn mà cứ liếm láp, tay Selina luồng vào áo của Titus. Sự mềm mịn từ da thịt của Titus khiến cô không thể nào dứt ra được, cô luồng tay cho tới khi chạm đến thứ gì đó cộm lên ở ngực của Titus.

Selina xoa nhẹ xung quanh thứ cộm lên đó, bấy giờ Titus phát nhẹ ra âm thanh tiếng thở của Titus. Miệng Titus đã hé mở để chờ Selina nhưng cô vẫn cứ liếm láp môi của Titus: “Chị...chị..hmp...mau đi, tôi muốn hôn chị cơ..hmp...sao chị cứ tránh như thế chứ”.

Mặt Titus đều ửng đỏ lên vì cảm thấy kích thích: “Ngài có thích như vậy không?”. Titus lắc đầu: “Không...ta thích được hôn cơ....mau lên đi”. Selina nhìn ánh mắt thèm muốn của Titus: “Ngài có thật sự là một đứa trẻ 11 tuổi không đấy? Biểu cảm như này nhìn chả giống chút nào”.

Titus hối thúc Selina: “Đừng nói nhảm nữa mau lên đi”. Selina đáp lại Titus: “Ngài manh động thật đấy”. Selina luồng trong áo Titus ôm lấy cả người cậu, Selina vừa khom người xuống thì bị Titus ghì xuống hôn lấy hôn để lên môi của Selina.

Nụ hôn cứ kéo dài như thế cho đến khi Titus chủ động thả ra: “Ha...ha...tuyệt thật”. Selina cực kỳ hài lòng mỉm cười: “Ngài hôn giỏi thật đấy, trước đây ngài có từng làm như thế với ai chưa?”.

Titus ngại ngùng lắc đầu: “Vậy còn chị?”. Selina cũng lắc đầu: “Đây cũng là lần đầu tiên của tôi đấy, không ngờ nó lại tuyệt đến như vậy?”. Titus ôm lấy cổ Selina an tâm nói: “Vậy thì tốt rồi”.

Cơn gió nhẹ thổi qua mang hương hoa thơm ngát kèm với mùi khét bắt nguồn từ tiếng nổ um trời phát ra từ nhà ăn. Lâu đài nay đã bị khuyết đi một phần, hãi hùng hơn khi chỉ có Ruby là đứng yên giữa đống đổ nát.

Từ xa Selina và Titus có thể thấy Ruby đang tức giận đến mức nào, cả hai đứng dậy và chạy đến phía nhà ăn, Selina chạy gần đến Ruby: “Có chuyện gì vậy Ruby?”. Vừa chạy đến thì cô thấy Alex và Ellie nằm sõng soài trên nền gạch, không để Selina phản ứng Ruby liền nói: “Selina, Titus giờ thì chúng ta đi thôi”.

Selina nhìn Ellie rồi nhìn Ruby: “Chuyện...chuyện này”. Ruby bỗng nhiên gằng giọng giận dữ với Selina: “Mau đi thôi đứng đó làm gì”. Titus không hiểu sao rất nghe lời Ruby, chạy đến gần Ruby rừ trước, Selina thể làm gì chỉ có thể nghe theo lời của Ruby.

Ruby vừa đi vừa nói: “Đây là cảnh cáo, cả Sliua không chỉ có mình người là đặc biệt đâu”.

Ngày 40 tháng 3 năm thứ 1 niên đại 225

Đã qua 4 ngày kể từ ngày hôm đó Ruby không một lời giải thích với Selina, Ruby dẫn Selina và Titus đi lang thang đầu đường xó chợ. Titus luôn tìm cách để cho Ruby có thể chia sẻ một ít nhưng Ruby chỉ im lặng như đang chờ đợi điều gì đó.

Bầu trời vẫn u tối như thế, không có một tí ánh sáng nào, mặt nước bây giờ không có một chút ánh sáng nào chỉ còn là màu tối đen kịt.

Selina núp sau một bụi cây đau đớn nắm chặt bàn tay đeo nhẫn đang siết chặt đến rỉ máu: “Chết tiệc nó đau quá”. Đêm qua Selina có mơ về một giấc mơ có liên quan đến Radley, anh ta cứ khóc thảm thiết cầu xin Selina điều gì đó: “Sao cô lại làm như vậy chứ?”. Hết cầu xin anh ta lại trở nên tức giận biết thành dạng người hai chân đến kéo Selina xuống biển: “Cô dám hôn người khác sao? Cô xuống đây với tôi”. Khi tỉnh dậy Selina bắt gặp ánh mắt lo lắng của Titus: “Chị không sao chứ?”.

Người Selina ướt đẫm mồ hôi nhìn xuống tay thì cô đã thấy ngón tay của mình đã rỉ máu: “Tôi không sao, giờ tôi muốn đi hóng gió một chút”.

Selina vội đứng dậy chạy ra ngoài, Titus dõi theo Selina bằng ánh mắt sắc lạnh vô cảm, nhìn theo Selina càng lâu thì Titus nhăn mặt khó chịu.

Selina ngồi ở bụi cây dùng sức kéo chiếc nhẫn ra khỏi bàn tay mình: “Rốt cuộc anh làm như vậy có ý nghĩa gì chứ? Muốn thì gặp nhau nói một lần đi. Tại sao lại thích hành hạ người khác như vậy?”.

Selina nhận thấy không thể dùng lực tháo nhẫn ra, cô nhìn xung quanh rồi nhặt một cục đá to đập mạnh vào chiếc nhẫn. Ngón tay đeo nhẫn bị Selina đến gãy.

Từ sau trong cánh rừng Radley ôm bàn tay chạy đến Selina, anh đá văng cục đá đi: “CÔ BỊ ĐIÊN À?”. Selina đau đớn nhìn Radley: “Phải như thế anh mới chịu ra mặt sao?”. Selina cố đứng dậy đi đến cố đánh Radley nhưng không còn sức lực, cô đành tông thẳng vào người Radley: “Sao anh lại đeo cho tôi chiếc nhẫn này chứ”.

Radley phớt lờ câu hỏi của Selina, anh nằm dưới đất hỏi cô: “Dạo này cô sống thế nào?”. Selina trả lời ngay lập tức: “Nhờ chiếc nhẫn của anh mà tôi đây sống không yên ngày nào, nó cứ nóng lên khiến tôi cảm thấy rất khó chịu đôi lúc cảm thấy rùng mình...”.

Nói đến đây thì Selina nhìn thấy Radley nhìn cô và liếm lấy chiếc nhẫn, Selina bỗng cảm thấy rùng mình, lúc này Radley mới nói: “Chiếc nhẫn này có thể khiến cho chúng ta liên kết cảm xúc lại với nhau, mọi lúc mọi nơi tôi đều có thể cảm nhận được cô”.

Selina nhìn Radley một hồi lâu, cô có thể nhìn thấy được ánh mắt của sự cô đơn nhưng Selina không có một chút cảm xúc nào dành cho Radley: “Anh như thế khiến tôi muốn tránh xa anh hơn đấy, vốn dĩ ngay từ ban đầu tôi cứ tưởng anh sẽ là bạn của tôi. Vì trước đây tôi không có bạn nên không biết phải làm như thế nào. Tôi thật sự thùa nhận những hành động của mình có thể khiến anh hiểu lầm vì đối với người mà tôi thật sự để tâm thì tôi luôn muốn tiếp xúc....”.

Radley cắt ngang lời Selina: “Im đi, đừng có nói mấy lời đó với tôi”. Selina bỗng nhiên quỳ xuống đất khiến Radley rất bất ngờ.

Selina cúi người xuống, đầu chạm đất: “Tôi xin lỗi, xin lỗi rất nhiều về điều đó. Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ dùng cả đời này để xin lỗi anh”. Selina liên tục đập đầu xuống đất: “Đáng lý ra tôi không nên sống trên đời này, đáng lý ra tôi không nên....”.

Titus nhìn thấy tất cả vội chạy ra ngăn Selina lại khi thấy cô liên tục đập đầu xuống đấy: “Chị dừng lại đi”. Radley cũng ngăn Selina, nhưng cô lại không ngừng nói ra lời xin lỗi như một kẻ điên.

Ruby ngồi trên cây nói vọng xuống: “Sức mạnh của Selina đang bọc phát đấy, liệu mà ngăn lại đi Vua Biển. Ta không biết khi sức mạnh của Selina bùng nổ thì chúng ta đi đến nơi nào đâu”.

Mái tóc Radley chuyển thành màu đỏ rực chứng minh cho việc anh cảnh giác rất cao độ với Ruby, Ruby ngó lơ anh mà quay sang nói với Titus: “Cậu mau né Selina ra đi, nếu có chuyện gì ảy ra với cậu thì tôi làm sao ăn nói với Selina đây”.

Titus bám lấy Selina không buông: “Không đời nào”. Radley kéo Selina về phía mình. Cả Radley và Titus dùng ánh mắt ngọc bích nhìn nhau.

Ruby trên cây cười nhẹ nhận xét: “Một người mù quáng đến điên, một người điên vì cảm xúc của chính mình”.

Tình hình của Selina càng trở nên phức tạp hơn, cô nói liên tục không ngừng nghỉ, Titus gọi Selina: “Chị...chị à....Selina....Selina”.

Selina càng lúc càng trở nên trầm trọng hơn, Radley cứng đờ cả người nhìn Selina. Titus lúc này nói một thứ khiến Ruby bàng hoàng: “Selina...Rishima”.

Nghe được cái tên đó Ruby liền nhảy xuống đến gần Titus, còn Selina nghe thấy cái tên đó như đã thức tỉnh bản thân: “Có...có chuyện gì vậy?”.

Radley vẫn còn hoang mang nhìn Selina, Ruby đến gần Titus hỏi: “Cái gì? Cậu nói cái gì cơ?”. Titus có chút bối rối: “Tôi..tôi”. Ruby gấp gáp nói tiếp: “Cậu nói lại lần nữa đi, mau lên”.

Selina ngạc nhiên khi thấy Ruby bất bình tĩnh như thế: “Khoan đã Ruby à có chuyện gì vậy?”. Ruby liền quay sang hỏi Selina: “Tên đầy đủ của cô là gì?”.

Selina liền trả lời: “Là Selina Rishima”. Như sét đánh ngang tai Ruby ngã xuống đất và ngất đi.