Ước Mơ

Chương 17



**Phần đen tối nhất sắp được phơi bày, ta phải làm gì tiếp theo đây, ta có nên........xoá đi**

Tại trại trẻ mồ côi đâu đó ở Uri

Tiếng cười đùa điên dại của người đàn ông trung niên đang nằm trên giường xung quanh là những đứa trẻ trần truồng, khắp người những đứa trẻ đó là những vết bầm và những vết tội lỗi mà người đàn ông đó gây ra.

Chính xác hơn khi những đứa trẻ đó chính là những cậu bé nhỏ đang nằm bất động trên giường với ánh mắt vô hồn. Người đàn ông trung niên trên người không một mảnh vải che thân hài lòng nói: “Các con của ta, các con đã làm rất tốt”.

Người đàn ông trung niên bước xuống giường đứng trước cửa sổ kính có thể nhìn thấy toàn cảnh của cả khu vườn, ông ta phì phèo điếu thuốc: “Đúng là hàng Alethea cung cấp là tuyệt nhất”.

Tiếng gõ cửa từ phía bên ngoài khiến ông ta thoát khỏi suy nghĩ của mình, ông ta hướng mắt về phía cánh cửa: “Có chuyện gì?”. Người ở ngoài cánh cửa cẩn trọng nói vọng vào: “Ánh sáng đã xuất hiện ở Edric, DL xuất hiện”.

Người đàn ông vẫn còn phì phèo điếu thuốc: “Tương lai không biết ra sao đây, thật mong chờ”.

Người ở ngoài cửa gõ cửa thêm lần nữa: “Thưa ngài, cô Alethea đã đến”. Người đàn ông liền nói: “Cho vào”.

Tiếng bước chân đầy mạnh mẽ và quyến rũ của người phụ nữ đang tiến đến gần, âm thanh mĩ mều đó đã dừng lại khi đứng trước cửa phòng của người đàn ông.

Người đàn ông trung niên chủ động đến mở cửa cho Alethea, gương mặt xinh đẹp của Alethea toả sáng: “Juli”. Juli mỉm cười khen ngợi: “Mặt hàng ‘này’ tuyệt lắm Alethea”.

Alethea bước vào phòng nhìn chiếc giường tội lỗi đó: “Ngài đã có một thời gian vui vẻ nhỉ?”. Juli nhún vai: “Công việc của ta thật sự rất nhiều và nặng nhọc, cô cũng biết mà, ta phải làm như vậy mới có trụ nổi Uri này”.

Alethea đờ đẫng nhìn qua lớp kính: “Không biết tình trạng này sẽ tiếp diễn đến khi nào”. Juli nhìn theo Alethea: “Đến khi nào thì không biết nên chúng ta cần phải tận hưởng thôi”. Alethea đứng khoanh tay: “Mảnh trái tim của Radley không thể làm lây chuyển tình hình này, ngược lại nó còn làm nghiêm trọng hơn khi hút đi rất nhiều năng lượng sạch mà tôi tích trữ được”.

Juli đi rót cho Alethea một chút rượu: “Vốn dĩ cô định sẽ nhân giống với con trai mình để tạo ra một phiên bản khác của El chứ gì?”. Alethea không một chút dao động nhìn ra ngoài, Juli đi đến đưa cho Alethea.

Alethea nhận lấy rồi cười: “Để tìm ra một người cá hoàn hảo như El thực sự rất khó”. Juli ra vẻ rất đồng tình với Alethea: “Đúng là khó thật và cô cũng bệnh hoạn giống như tôi vậy?”. Alethea liền đáp lại Juli: “Ngài mà cũng biết bản thân mình bệnh hoạn sao?”. Juli chỉ cười: “Như thế thì chúng ta mới có thể biết được nhau cơ chứ”.

Alethea đưa cho Juli quyển thánh kinh: “Tôi không thể đọc nó nhưng tôi biết những người đứng đầu của mỗi chủng tộc đều đọc được nó”. Juli nhận lấy cuốn thánh kinh và hỏi: “Sao cô biết được chỉ những người đứng đầu mỗi chủng tộc mới có thể đọc nó”.

Alethea uống một ngụm rượu: “Là kẻ đứng đầu chủng người da xanh đã cho tôi biết”.

*

Sau trong rừng tối phía bắc của Edric, Ruby nhàn hạ nằm trên vai Ellie rong khi Ellie chạy thục mạng để được lên thuyền: “Khoan đã, chờ chút”. Ruby lười biếng nằm trên vai Ellie: “Đồ chậm chạp”.

Selina đã đứng chờ sẵn ở trên tàu, cô hô lên với Ellie: “NHANH LÊN ELLIE”. Ellie chạy gần như muốn tắt thở để có thể lên được trên tàu.

Selina đi đến Ellie ngồi gục xuống để thở bế Ruby lên: “Ellie đi nghĩ ngơi đi 1 chút đi rất nhanh thôi chúng ta sẽ tới Phelan”. Ellie gật đầu lê thân mệt mỏi đi tìm chỗ để nghĩ ngơi.

Lúc này Selina hằng hộc nói với Ruby: “Tại sao lại bắt nạt Ellie như thế hả?”. Ruby không quan tâm đến chỉ nằm ve vẩy đuôi. Selina thả Ruby xuống nơi nghĩ ngơi mà Selina đã chuẩn bị sẳn.

Selina đi tìm Titus: “Ngài đâu rồi, Tiutusss”. Nghe có âm thanh ở mũi tàu Selina đi đến thì thấy Titus bị dồn đến mũi tàu bởi một đám thanh niên.

Một trong số chúng chạm vào vai Titus: “Là nhân thú sao? Là loài động vật nào vật. Cậu trắng trẻo như thế chắc là loài động vậy rất dễ thương nhỉ”. Một tên khác nói thêm: “Nhìn đôi tai kìa là thỏ đấy”. Một tên nữa thốt lên: “Loài thỏ có tập tính chăn gối rất đỉnh đấy nhưng thỏ con thì....”.

Một tên khác cười cợt: “Tuyệt hơn chứ sao, dễ thương như vậy mà”.Titus dường như không còn đường lui, cậu đứng nép mình ở mũi tàu, cả tấm lưng chạm vào gỗ: “Tránh ra”.

Một tên trong đám cảm thán: “Giọng nói dễ thương quá đi”. Chỉ có một tên duy nhất nãy giờ không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào Titus bất ngờ hắn tóm lấy đầu cậu, hắn cố hôn như Titus đã chống cự lại còn những tên xung quanh thì cười phá lên.

Selina đứng từ xa nhìn họ, Titus ở phía này cố vùng vẫy, hắn bực bội: “Mày có tin tao quăng mày xuống biển không?”. Vừa dứt lời từ phía sau hắn Selina đã nắm lấy tóc hắn mà kéo ngược ra phía sau.

Những tên còn lại tóm lấy Selina kéo cô ra khỏi hắn, không để ai nói một lời nào Selina dùng một luồng xung kích nhỏ để đẩy những người ra khỏi người Selina.

Hắn vẫn còn nắm lấy tóc Titus và cố đẩy cậu xuống biển nhưng tiếc thay Selina mạnh hơn hắn. Khi cô dùng lực nắm lấy tóc hắn giựt mạnh ra đằng sau khiến hắn phải té sõng soài tay thì buông lõng.

Tay còn lại của Selina thì kéo Titus về phía mình.

Selina cầm miếng da đầu đầu tóc của hắn giơ lên: “Đừng có mà đụng đến người của tao, mày mà có lần sau thì không chỉ là miếng da đầu đâu mà tao sẽ lốc da mày để làm giày cho tao đi đấy”.

Selina quăng miếng da đầu đó lên mặt hắn rồi kéo Titus bỏ đi.

Selina kéo Titus đi đến buồng tàu mà Selina đã đặt sẵn, Selina để Titus ngồi trên giường. Cô phủi hết những bụi bẩn còn vương trên áo Titus.

Selina ngồi xuống bên cạnh chống cằm thở dài: “Sao lúc nãy ngài không la lên hay làm cái gì đó?”. Titus chăm chú nhìn vào ánh mắt của Selina: “Vì không ai nghe tôi cả ngược lại họ còn cảm thấy thích thú hơn khi thấy một loài nhân thú thuộc hạng ăn cỏ bị dồn lại đường cùng rồi bị cấu xé”.

Selina nghe như thế càng cảm thấy khó chịu thêm: “Nhưng tôi có như vậy đâu”. Titus liền nói: “Nhưng tôi thấy chị đứng từ xa nhìn tôi”.

Selina cắt ngang: “Tôi chờ ngài kêu cứu đấy, tôi sẽ cảm thấy thật hạnh phúc khi ngài gặp khó khăn và gọi tên tôi để được giúp đỡ, tôi sẽ cảm thấy thật vui khi ra tay giúp ngài. Giống như lúc tôi còn là một nô lệ vậy, ngài đã rất nhiều lần giúp đỡ tôi trong những trận đánh của nhà Benjamin vậy”.

Titus bỗng cảm thấy như cổ họng bị nghẹn cứng lại, cảm giác tội lỗi dân trào, Titus cứng đờ người. Selina nhìn thấy tình hình bây giờ không thoải mái cho lắm, cô nảy ra một ý ghé sát lại Titus: “Tôi sẽ cho ngài biết một bí mật”.

Titus dõi theo Selina đang đứng trước mặt, bỗng dưng cô đứa tay xuống quần của mình, cậu nín thở quan sát cô.

Tay Selina bắt đầu mở chiếc cút quần, Titus vội ngăn lại: “Chị bị cái quái gì vậy? Định cởi quần ra sao?”. Selina gật đầu, Titus một tay che lấy mắt mình một tay thì giữ quần cho Selina.

Selina nắm lấy tay Titus: “Không sao đâu. Không như ngài nghĩ đâu, bí mật này của tôi sẽ khiến ngài rất hoảng đấy”.