Ước Mơ

Chương 2



Vào đêm nay khi chỉ cần một ngày nữa sẽ đến ven biển phía bắc Douglas, Selina sau khi được khai sáng bởi Evelyn thì đã không tiếc khi tự cắt tóc mình ngắn ngủn như một người đàn ông rồi ăn cắp "một chút" đồ ăn chạy đi. Vừa ôm “một chút" đồ ăn ra khỏi liều thì có người phát hiện, Selina bắt đầu chạy thụt mạng vào rừng.

Băng qua những tán cây Selina không quan tâm đến bản thân đã chạy bao xa hay đôi chân đã đầy máu khi giẫm vào những cành cây sắt nhọn, càng chạy cô cảm nhận được không khí dần thay đổi từ lạnh chuyển dần sang nóng, không còn cách nào khác chỉ có thể cởi bớt lớp áo để dễ dàng chạy hơn: “Không...hộc...lẽ mình lại...hộc....nhằm đường rồi...hộc....”.

Selina cứ chạy như thế cho đến khi gặp một đầm lầy, nhìn phía sau những người kia vẫn còn đuổi theo, Selina bực mình nhìn đống đồ ăn cô vác trên lưng: “Cái gì mà dai như đĩa, được thôi tôi không ăn được thì đừng hòng ai ăn được.”.

Selina quăng đống thức ăn đó xuống vùng đầm lầy vô tình trúng thứ gì đó. *A*. Một âm thanh lạ phát ra trong đầu của Selina, theo bản năng cô nói: “Gì vậy??”. Lúc này cô nghe có tiếng động.

Selina nhìn về phía đống đồ ăn được quăng xuống thì thấy một người cá, nửa thân trên là người, nửa thân dưới là đuôi cá rất dài giống như là đuôi rắn vậy. Nhìn sơ qua cũng thấy được người cá là giống đực, đôi tai giống như màng chân vịt. Selina chăm chú nhìn người cá đó mà quên mất những người kia đã đuổi đến, khi nhìn lại thì người cá đã đi đâu mất.

Selina lập tức nhảy xuống đầm lầy để trốn, không như mong đợi ở đây khó chịu hơn cô tưởng nhưng cũng phải cố ở dưới nước lâu nhất có thể.

Mở mắt ra thì đã thấy khuôn mặt của người cá đã áp sát vào mặt, hoảng hốt mà vô tình nuốt cả ngụm nước, mùi vị của nó khiến Selina không thể chịu nổi nhưng rồi một cây lao phóng xuống nước như hoả tiễn, cô đẩy người cá đó để tránh và ra hiệu cho người cá phải rời khỏi đây. Selina rời khỏi mặt nước đối mặt với rắc rối của mình, nhưng rồi có thứ gì đó nắm chặt vào chân cô, chưa kịp định hình thì Selina đã bị kéo xuống nước với tốc độ chống mặt.

Xung quanh Selina bây giờ chỉ toàn nước là nước, cứ nghĩ là bản thân sẽ chết, nhưng không, có thứ gì đó kéo Selina đi trong làn nước cho đến khi cô dần không còn chịu được việc nín thở thì ngay lúc sinh tử đó cô đã nằm nửa thân trên bờ. Do quá đuối sức nên cô đã ngất đi.

Không biết trải qua bao lâu cô chìm vào trong bóng đêm, giật mình tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm trong căn liều được xây tạm bợ gần bờ biển: “Lại ở đâu nữa đây? Mình lại sắp làm khăn lau chân của đám người kia nữa hay sao?”. Selina ngồi dậy: “Làm gì có chuyện này chứ mình đã chạy khỏi cái chủng người giai cấp đó rồi mà”.

Selina nhìn quanh thì thấy túi đồ của mình, cô ra khỏi liều thì nhìn thấy một người cá phía ngoài biển, bây giờ cô mới có thể nhìn được hình hài thật sự của người cá lúc đó, mái tóc đen rất dài, hàm răng sắt nhọn ngồi trên mỏm đá. Selina tiến lại gần, người cá đó dùng đuôi của mình hất nước để cho cô tránh xa nhưng cô lại hiểu nhầm rằng người cá đó đang muốn chơi đùa với cô, Selina hất nước lại làm cho người cá sợ hãi nhảy xuống nước: “Không....không tôi không có ý đó, tôi xin lỗi.”

Selina ra sức xin lỗi nhưng người cá đó vẫn không xuất hiện, cô bất lực nhìn mặt nước bỗng lúc này bụng cô réo lên than đói. Selina xoa xoa ụgn mình đi đến ngồi trên mỏm đá đó, cô nhìn lên bầu trời trong xanh, ánh sáng chiếu rọi mạnh mẽ đến lưng Selina, cô có thể cảm nhận được sức nóng của nó. Selina quay người nhìn mặt trời sáng rực ở chân trời, cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, cô bắt đầu hưởng thụ nó, âm thanh của sóng, ánh sáng của mặt trời. Những điều này đối với Selina trước kia chỉ là điều tầm thường nhưng bây giờ nó lại đẹp đến lạ.

Một lúc lâu ngồi ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ này thì Selina cảm thấy nhột nhột ở chân nhìn xuống thì thấy tóc của anh chàng người cá này đã quấn vào chân cô không thoát ra được. Anh chàng người cá thì đang vùng vẫy để thoát ra.

Selina để ý phía sau lưng cô có vài con cá. Đúng là chàng trai tốt bụng mà. Selina gỡ rối cho anh chàng người cá: “Anh bơi kiểu gì mà tóc mắc vào chân tôi vậy?”. Người cá cau có nhìn Selina: *Ai mà biết được chứ, chết tiệc*.

Lại một phát hiện mới, Selina nhìn thấy người cá không nói gì nhưng trong đầu cô lại nghe được tiếng nói phát ra từ người cá đó: “Khoan đã, anh có nói được không? Sao trong đầu tôi lại phát ra được thứ đó”.

Người cá đó dừng lại nhìn Selina với ánh mắt ngạc nhiên: *Cô nghe những gì tôi nói sao?*.

Selina gật đầu rồi nói: “Là anh mới nói có đúng không?”. Người cá đó nhìn vào đôi mắt Selina đầy ngạc nhiên, Selina cầm con cá lên: “Anh cho tôi mấy con cá này đúng không?”. Người cá hất mặt: *Hứ, tôi chả quan tâm đến cô đâu*.

Selina nhìn người cá một lúc quyết định đưa tay ra: “Chúng ta có thể làm bạn không?”. Người cá nhìn tay của cô ngờ vực: “Anh có bạn không? Tôi thì không, đây là lần đầu tiên tôi kết bạn đấy”. Người cá có chút ngại: *À ờ tôi không có bạn, đây cũng là lần đầu tiên tôi được người khác kết bạn*.

Selina nhìn sắc mặt ngại ngùng của người cá cười khúc khích. Người cá đỏ mặt chìm ngỉm cả nữa mặt xuống nước *Cô cười cái gì?*. Selina xua tay: “Không, không chỉ là tôi thấy anh rất dễ thương”. Người cá đó bỗng giận dỗi: *Tôi đã trưởng thành rồi không còn là trẻ con nữa*

Selina chùi nước mắt vì cười của mình: “Thôi được rồi tôi không cười nữa. Vậy thì bây giờ anh có thể cho tôi biết tên anh là gì không?”. Người cá ngập ngừng bắt lấy tay Selina, nhướn người lên cao.

*Tôi là Radley*

“Còn tôi là Selina”.

Trong thời gian nữa ngày họ đã rất thân với nhau, lúc nào họ cũng dính lấy nhau không rời. Đến đêm họ cũng không chịu ngủ, cả Selina và Radley nói với nhau rất nhiều chuyện trên trời dưới đất cho đến khi bầu trời xuất hiện lúc nào thì không ai để ý. Radley rất chăm chú nghe những câu chuyện của Selina từ những chuyện vui đến những chuyện khiến Selina cảm thấy đau khổ. Radley nhìn thấy thế liền xuống biển và trở về với cả đống đồ đẹp đẽ.

Selina tò mò với những thứ Radley đem về: “Radley, thứ này là gì vậy?”. Radley cười ra vẻ khinh thường Selina: *Cô ngốc đến nỗi không biết đây là vỏ ốc sao?*. Selina nhìn quanh vỏ ốc hiếu kỳ vì những hoa văn đầy màu sắc trên vỏ ốc: “Tôi không có ngốc chỉ là từ đó đến giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy qua thứ này thôi”.

Radley nhìn chằm chằm cô: *Cô ở đâu mà cô chưa từng nhìn thấy thứ này?*

Selina đáp lại một cách nhanh chóng: “Tôi ở một nơi rất xấu xa nhưng cũng rất tốt”. Radley thắc mắt nhìn cô: *Tôi không hiểu cô đang nói gì?*. Selina cũng không hiểu tại sao mình lại nói như thế: “Anh có từng tồn tại trong xã hội nào không? Kiểu như tập hợp nhiều người ở chung với nhau đấy". Radley nhún vai: *Chả biết nữa. Cô đoán thử xem*.

Selina trề môi: “Làm sao mà tôi đoán được chứ, đấy là cuộc sống của anh mà, trước đây nó không liên quan đến tôi nhưng sau này thì không chắc". Radley nghiêng người: *Cô khó hiểu thật đấy*. Selina đáp lại: “Anh cũng khó hiểu không kém đâu". Radley nghịch lọn tóc của mình: *Vậy trước đây cô sống như thế nào?*.

Cô cầm vỏ ốc mà tung hứng:“Tôi là công chúa nô lệ.” Radley khó hiểu nhìn Selina *Hửm ‘công chúa nô lệ’ lần đầu tôi nghe đấy* Selina liền đáp lại lời Radley mà không suy nghĩ: “Tôi là con của một nô lệ nhưng lại rất được lòng các quý tộc nên họ thường gọi tên tôi là ‘Sliua công chúa nô lệ', cái tên này vừa tôn vinh Sliua vừa hạ bệ nó, tôi không rõ vì sao họ lại gọi cái tên thần thánh đó nhưng tôi biết rằng những cái tên đẹp mỹ miều như thế là điều không hay. Có điều tôi không hiểu sao những người nô lệ khác đều có cảm giác ghen tị với tôi”.

Đang nói hăng say thì Selina quay sang hỏi Radley: “Nếu là anh thì anh có ghen tị với tôi không?” Radley thử tưởng tượng ra cảnh đấy rồi trả lời Selina: *Có chứ*. Selina cau mài: “Tại sao chứ?”. Radley đơn giản trả lời: *Vì nó hay mà*.

Selina trả lại vỏ ốc cho Radley: *Này Selina, cô giận tôi đấy à?* Selina đáp: “Ừ tôi giận anh đấy”. Radley cầm lấy vỏ ốc: *Lý do tại sao cô lại giận*. Selina hỏi Radley: “Vậy anh biết nô lệ là như thế nào không?”. Radley lắc đầu, Selina vừa cười vừa vén tóc Radley lên, cô nhẹ nhàng sờ vào tai Radley: “Anh có biết không, những người mang những đặc tính khác thường như anh rất được ưa chuộng. Đặc biệt là trái tim của anh đấy, họ có thể moi nó ra hoặc có thể bốc lột anh đến sức tàn lực kiệt hoặc ghê gớm hơn là họ giết anh để trưng bày”.

Radley có hơi rùng mình với chất giọng của Selina: *Cô làm tôi sợ đấy, dù chưa trải qua bao giờ nhưng tôi lại có cảm giác hơi sợ*. Selina gật đầu: “Anh nhát thế".

Selina đứng dậy đi vào lều của mình lấy ra thứ gì đó rất lấp lánh, Radley tò mò tiến lại gần*Quao quao thứ đó là gì vậy?* Selina nhìn Radley: “Anh hay hỏi quá vậy?” Radley quăng vỏ ốc đi mắt sáng rực khi nhìn thứ lấp lánh đó: *Thứ này là gì vậy?*.

Selina bật cười rồi đeo lên cổ Radley: “Anh ở đâu mà không biết thứ này là gì?” Radley hậm hực nhìn cô: *Đừng tưởng tôi hiền mà ăn hiếp*. Selina cũng hùa theo Radley tỏ ra hậm hực: “Ai da ai da anh mà mà hiền chắc tôi là thánh nữ rồi”

Radley leo lên mỏm đá ngồi chung với cô: *Xí không thèm cải với cô nữa tôi thà chửi lộn với hòn đá đã hơn, đồ con gái bạo lực*

Bấy giờ Selina thấy Radley biểu hiện rất dễ thương rất giống như Titus lúc nổi giận chuyện gì đó nhưng lời nói của Radley thì chả dễ thương chút nào, cô nắm lấy đuôi tóc của Radley kéo hất anh xuống nước, Radley không chịu thua cũng nắm lấy tay cô mà kéo xuống nước, khi đã chìm trong nước cô có thể nhìn thấy được khuôn mặt hả dạ của Radley hiện ra mồn một, tức quá cô đấm vào xương sườn và cắn vào núm vú của Radley khiến anh đau đớn mà đẩy cô ra. Mặc dù không biết bơi nhưng vẫn trẻ trâu đến nỗi phải thể hiện là mình chiến thắng. Radley có ý định sẽ bỏ cô lại để cô chừa cái tật dùng bạo lực với người khác nhưng khi nhìn thấy cô dần mất sức lực và ý thức nên không nở bỏ lại người bạn đầu tiên của mình.

Lên đến bờ Selina vẫn trong trạng thái mơ hồ thân thể nặng trĩu, Radley nhanh chóng hô hấp nhân tạo cho cô, từ khoảng khắc môi chạm môi những khung cảnh kỳ lạ hiện ra.

Hai người đàn ông, một người tóc đen tuyền cùng với đôi mắt tím y hệt Selina, một người đàn ông cá tóc bạc, có vẻ họ rất thân thiết với nhau, họ đang nói chuyện gì đó, Radley có thể nghe được người đàn ông cá nói: "Sau này tôi có con trai thì tôi có thể xin hỏi cưới con gái của cậu không?" người đàn ông kia cười lớn: "Sao cậu biết được sau này tôi sẽ có con gái mà hỏi cưới chứ?" người đàn ông cá: "Không biết nữa, đó chắc là câu nói phét thôi không chừng lại thành thật". Người đàn ông kia: “Cậu tưởng con trai cậu có thể cưới con gái tôi được sao?”. Người đàn ông cá: “Ai mà biết được chứ, đến cả việc chúng ta làm bạn với nhau còn khó tin nữa mà, một tạp chủng lai cá qua nhiều thế hệ và một người cá quyền lực nhất xứ Bắc".

Radley giật mình khi nghe và nhìn thấy cuộc hội thoại và khung cảnh thoáng qua đầu như một ký ức của chính bản thân Radley. Cơn đau đầu của Radley lại bắt đầu, anh dường như mất hết sức lực và ý thức mà nằm gục xuống đất.

Selina ho sặc sụa ngồi dậy: “Khục...khục...anh làm sao vậy? Này có sao không đấy” Radley bừng tỉnh nhìn sang cô: *Người...người đàn ông đó* Selina nhìn xung quanh: “Ai? Người đàn ông nào?" Radley cứ luôn miệng nói: *Người đàn ông đó y hệt cô*.

Selina nhìn xung quanh lần nữa rồi sờ lên trán Radley: “Người cá cũng bệnh sốt nữa sao? Hay là lúc nãy đánh dữ quá nên anh bị chấn thương ở đầu rồi hả” Radley vẫn mở to đôi mắt nhìn, trong phút chốc Radley dường như rung động bởi cái chạm của cô.

Selina thả tay ra khi thấy biểu cảm của Radley thay đổi thất thường: “Này này anh có sao không vậy? Tôi đánh anh mạnh quá sao? Cho tôi xin lỗi, không sao chứ, nhìn anh lạ quá anh có chết không vậy?”

Vốn dĩ Radley định nói cho Selina về thứ mà anh đã thấy lúc nãy nhưng bây giờ Radley đối diện với cô lúc này bỗng thấy ngại ngùng, vì trước đây anh chưa từng được người khác chạm vào mặt, anh là con lai giữ người cá và người bóng tối nên ngoại hình của Radley có chút đáng sợ nên không ai dám lại gần hay trò chuyện, đến cả nắm tay, Selina cũng là người đầu tiên chạm vào.

Radley vội vã xuống nước rồi bơi đi mất tiêu bỏ lại Selina hoang mang: “Cái gì vậy nhỉ? Là lỗi của mình sao? Mình làm "người đẹp" của mình giận rồi sao?” Selina lo lắng nhìn ra biển: “Chả hiểu anh ta làm cái gì nữa”.

Lúc này Selina nhìn vào khu rừng: “Hay giờ thử đi khám phá nơi này nhỉ?”. Selina cứ tò mò nhìn vào khu rừng rồi nhìn ra biển, không chuẩn bị thứ gì Selina lập tức đi vào khu rừng.

Selina càng lúc càng tiến sâu vào khu rừng, không khí ngày càng loãng, phía xa lại có tiếng người. Selina lặng lẽ đi đến cố gắng không phát ra tiếng động, cô nắp sau một bụi cây. Một đám người ngồi tụ tập, theo như tài quan sát cực đỉnh của Selina thì bọn họ là bọn cướp, nhìn từ quần áo đến hành tung của chúng thì có thể dễ dàng đoán được.

Bọn họ bàn với nhau về chuyện đã cướp bóc được một số của cải ở một ngôi làng nghèo gần đây, Selina ngửi được mùi thơm của thức ăn nhìn đến chiếc xe ngựa chở nhiều đồ. Selina rón rén đi đến chiếc xe ngựa đó và trèo vào trong. Bên trong chỉ toàn là túi châu báu và túi thức ăn, cô mở túi thức ăn ra để tìm thứ gì đó bỏ bụng, nhưng lạ thay lại không có thức ăn nào có thể ăn được cả, tất cả đều là đồ tươi sống. Nhưng tại sao Selina lại có thể ngửi được mùi thơm nồng nặc của thức ăn chứ.

Selina nhìn ra phía của bọn trộm thì không thấy chúng nấu gì cả, Selina cảm thấy khó hiểu nhưng cũng cố gắng tìm kiếm. Tìm mãi vẫn không biết thứ mùi đó xuất phát từ đâu nên Selina đành bỏ cuộc, lúc này cô mới mở túi châu báu ra lấy một chút đem về nhưng khi Selina định đứng dậy thì thấy có bóng người phụ nữ bất thình lình ngồi đối diện Selina.

Cả người Selina cứng đờ, miệng mấp máy, con ngươi của cô giật liên hồi những tia máu trong mắt bắt đầu lan rộng. Từ nhỏ đến giờ Selina chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến như vậy. Người phụ nữ đó không có khuôn mặt, toàn thân loang lỗ những vết thương, mùi thơm của đồ ăn mà Selina ngửi thấy bây giờ lại biến thành mùi của xác chết.

Selina mất thăng bằng ngồi bệt xuống tạo ra tiếng động thu hút sự chú ý của bọn cướp, người phụ nữ đó nghiêng đầu giơ hai tay lên bịt tai Selina. Bọn cuớp đến chỗ chiếc xe ngựa nhưng không thấy gì, bọn chúng chia nhau ra tìm kiếm còn tên cầm đầu thì vào trong xe để kiểm tra.

Selina nhận thức được nhờ người phụ nữ đó mà tên cầm đầu đó không nhìn thấy cô, Selina không thể nào kìềm chế được sự run rẩy cho đến khi tên cầm đầu đó rời khỏi. Người phụ nữ đó cũng thả Selina, cô có chút sợ hãi lùi ại rồi vội vàng ôm châu báu chạy ra khỏi xe ngựa.

Chạy được một đoạn thì cô bị một tên bắt gặp và bị đánh một phát mạnh vào đầu, cô ngã xuống đất nhưng không bất tỉnh. Selina bị tên đó nắm tóc kéo về trói cô lại một góc cây. Tên cầm đầu đi tới: “Thế quái nào tao lại không thấy con ranh này chứ. Mày là phù thuỷ à".

Selina ngồi im lặng, một tên đi đến đánh vào mặt Selina. Selina cảm thấy rất tức giận khi có người chạm vào mặt cô. Selina tung cú đá vào chân của tên dám đụng vào mặt cô. Tên cầm đầu cười lớn: “Hahahahaha hay lắm hay lắm". Nói rồi tên cầm đầu cầm một cây gậy đánh vào người Selina.

Một tên khác đứng lên chân của Selina khiến cô đau đớn hét lên. Selina cố gắng kéo đứt dây thừng. Tên cầm đầu có vẻ đói bụng nên đã quay đi tìm đồ ăn những tên khác cũng như thế. Tay Selina bây giờ đã ửng đỏ, cô canh lúc bọn họ đồng loạt quay mặt đi, Selina liền chạy lao đi. Selina phải trốn vào một cái hang động lớn, nơi này khiến cô phải ngộp thở vì sự rộng lớn này. Cả đêm hôm đó Selina không thể nào ngủ được vì nỗi sợ không gian rộng.

*

Đến khi Radley bình tĩnh quay trở lại thì cũng đã xế chiều. Nhìn xung quanh không thấy cô đâu Radley bơi dọc bờ biển để tìm nhưng trời đã khuya vẫn không nhìn thấy, Radley vẫn ngồi ở mỏm đá đợi Selina, thời gian trôi qua, cũng tờ mờ sáng.

Âm thanh từ phía cánh rừng bóng tối khiến Radley giật mình mà trốn xuống nước, anh bắt gặp hình ảnh cô đang tập tễnh bước đi với chân trái đầy máu, Radley liền bơi đến gần bờ.

*Cô không sao chứ chân cô chảy nhiều máu quá*

Selina gắng gượng nói và tập tễnh tiến về phía Radley: “Tôi chẳng sao cả, tôi có thứ này cho anh này”

Selina đưa cho Radley cả chùm dây chuyền vàng, bạc, đá quý: *Trời ơi cô đang làm gì vậy?* Radley vươn người lên chạm vào mặt cô, nhìn Selina bằng ánh mắt hằng hộc giận dữ. Selina đáp lại Radley bằng một nụ cười: “Có gì đâu mà anh phải gay gắt như thế, tôi định vào rừng kiếm thứ gì đó để xin lỗi”

Radley áp cả hai tay lên mặt cô kéo lại gần mặt mình: *Xin lỗi gì?* Selina nhìn Radley bằng ánh mắt đầy tội lỗi: “Còn phải hỏi chẳng phải tôi đánh anh mạnh quá nên anh giận tôi sao?”.Mặt Selina và Radley gần nhau đến mức của cần nhích một chút là chạm mũi, cô ranh mãnh hôn lên mũi Radley, anh vội vã đẩy cô ra, tỏn tè lặn dưới nước nhìn cô, Còn Selina thì thích thú: “Sao vậy? Chỉ là cái hôn xin lỗi thôi mà”.

Radley nhìn Selina với ánh mắt đầy uy hiếp: *Hôn gì chứ? Tôi không thích*. Mặt Radley đỏ lên gần như đồng màu với đồng tử của Radley: “Vậy thì làm sao anh mới hết giận tôi đây?”

Radley quay mặt chỗ khác nhưng lại đưa tay về phía cô: *Đưa mấy thứ lấp lánh đó đây* Cô đưa hết cho Radley, nhìn thấy nhưng thứ này mắt anh sáng rực nhưng nhìn chúng không thích bằng cái mà cô cho anh. Radley nhìn về phía cô:*Cô không giữ lại thứ gì cho mình sao?*

Selina đáp: “Tại sao chứ?....Thứ này tôi đem về để cho anh mà”. Radley nhìn cô một lúc rồi bơi đi: *Ở đó đợi tôi một lúc*. Radley bơi đi đâu đó rồi quay lại với một cái bao tải lớn, Selina cảm thấy khi nhìn thấy thứ bên trong: “Tuyệt thật anh lấy đâu ra bao y tế chống thấm này vậy?”

Radley vênh váo: *Tôi thấy thứ này của mấy người du mục ở Gwyn*. Selina thích thú: “Ôi trời xem này, nó là hàng mới toanh chưa mở luôn này”

Selina tự sơ cứu cho bản thân trong khi Radley ngồi kế bên chăm chú nhìn từng hành động của Selina: “Lần đầu thấy người khác tự chữa trị à”

*Không chỉ là tôi thắc mắc tại sao người trên mặt đất lại trị thương cồng kềnh như thế*

“Hửm” Cô quay hẳn người sang Radley: “Nói đi anh tự chữa cho bản thân như thế nào?” Radley đẩy cô ra, cô nắm lấy tay Radley ra giọng nhõng nhẽo: “Sao vậy? Sao lại né tôi anh không thích tôi à, hửm”

Radley cố đẩy Selina ra: *Ayyy né ra đi cho dù chúng ta là bạn nhưng tôi vẫn là đàn ông, à không con trai đấy cô hiểu không?* Cô tỏ ra không hiểu gì nhưng lại nhìn xuống dưới của Radley, anh nhìn thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào phía dưới của Radley, anh vội vã đẩy mặt cô sang hướng khác: “Anh đang đỏ mặt kìa”. Radley chối *Không có*.

Selina nguy hiểm nhìn Radley bằng ánh mắt không trong sạch: “Khỏi chối tôi thấy hết rồi hehe, nhưng tôi không hiểu ‘cái đó’ của anh thật sự nó như thế nào” Radley đánh nhẹ vào vai Selina: *Sao mà nhây quá đi, giờ thì chỗ nào bị thương đâu đưa sang đây*

Selina tỏ ra bản thân vô cùng sợ hãi và nghi ngờ: “Anh định ăn thịt tôi sao?” Radley bực bội: *Ảo tưởng à, đưa sang đây mau lên*

Selina đưa chân sang đặt lên đuôi cá của Radley, cô cảm nhận được độ ẩm và nhơm nhớt của vảy cá. Bỗng dưng Radley thè ra cái lưỡi thật dài liếm lấy vết thương của cô, cô giật mình rồi bất động. Cô nhìn thẳng vào Radley rồi nhìn sang chỗ khác để né tránh sự xấu hổ: Bây giờ lại tới cô đấy à?

Selina chối leo lẻo: “Anh nhiều chuyện quá đấy” Radley bỗng bất ngờ trườn lên liếm bên má trái của cô.

“AAAAA Anh là gì vậy?”

Cô ôm lấy mặt của mình hoảng hốt định đá Radley nhưng bị anh nắm chân lại: *Nè cô làm gì vậy? Tôi đang chữa trị cho mà*

Selina vẫn còn hoảng: “Nhưng...nhưng...AAAA....KHÔNG CHỊU ĐÂU....KHÔNG ĐƯỢC LIẾM NỮA” Radley đờ người ra nhìn cô la hét. Bỗng từ trong khu rừng có tiếng con người phát ra, cô liền đẩy Radley xuống nước rồi la lên: “TRỐN ĐI”

Radley hốt hoảng bơi đi đến mỏm đá xa theo dõi việc gì đang xảy ra. Đám con người từ trong khu rừng xuất hiện, họ rất đông, mỗi người cầm một ngọn giáo. Selina vẫn ngồi đó, Radley nhìn thấy cô bất động nhìn về phía những con người kia.

Cô vẫn ngồi yên không động đậy, ánh mắt vẫn nhìn về phía đám người đó, tên cầm đầu ở đó nói: “Này con phù thuỷ kia mày đã ăn cắp vàng bạc châu báu ở chỗ tao bị bị đánh đến gãy xương sườn mà vẫn chạy được sao? Biết vậy tao đã đánh gãy chân mày rồi”

Tên cầm đầu tiến bước đến phía mỏm đá, Radley không thể để Selina một mình liền bơi đến túm lấy chân hắn quật tên cầm đầu xuống nước. Radley há hàm răng sắc nhọn cắn xé từng mảng thịt từ vai đến cánh tay, máu tên cầm đầu hoà vào nước thành vùng máu đậm đặc màu đỏ.

Tóc của Radley thường có màu đen bây giờ lại chuyển sang màu đỏ đồng màu với mắt của anh, đám người kia nhìn thấy cảnh tượng này liền hét lên.

“QUÁI VẬTTTT CỨU TÔI VỚI CỨU VỚI”

“QUÁI VẬT SÔNG ĐEN KẺ TỘI ĐỒ CỦA NGƯỜI BÓNG TỐI BIẾN ĐI”

Đám người phóng ngọn giáo về phía Radley, Selina bất ngờ đẩy anh xuống nước.

Radley nhanh chóng kéo cô bơi đến một nơi ăn toàn, đến đó khá xa nên anh liên tục cung cấp oxi cho Selina trong quá trình bơi đến đó, phải nhanh nhất có thể để không kịp. Đến một con thác lớn Radley không do dự bơi sâu xuống nước bơi theo đường dẫn đến bên trong thác.

Radley đẩy Selina lên cạn, rong rêu mọc đầy nơi này nhìn như đầm lầy lúc trước vậy, dây rêu dài thòng lọng kéo dài đến mặt nước: “Khục...khục đây là ở đâu vậy?”

Radley nhìn Selina rồi bơi đi mất, cô dù kêu như thế nào thì Radley vẫn không xuất hiện. Cứ như vậy ngày qua ngày Radley thường xuyên đến và đưa đồ ăn xong thì biến mất: “Anh ta bị sao vậy? Giận sao? Phải hỏi cho kỹ mới được”

Thế là Selina chui vào cái hốc sâu trong hang chờ Radley tới, cũng khá là dễ trốn với cô vì rong rêu ở đây mọc rất dài có thể che khuất tầm mắt. Nói là hốc cũng không đúng vì ngồi ở đây cũng khá là rộng rãi cứ như là một cái phòng vậy.

Chờ mãi thì Radley cũng đến, nhìn thấy Radley cứ lóng ngóng nhìn quanh tìm cô. Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của Radley cô lại muốn trốn lâu hơn nhưng khi nghe tiếng *rít rít* phát ra từ miệng của Radley cô lại mềm lòng mà đi ra, quả thật cô chỉ định trốn để cho Radley cảm thấy hối hận vì những hành động lạnh lùng những ngày qua.

Nhưng cô cũng nhận ra bản thân cô cũng thật nhẫn tâm. Vừa nhìn thấy cô trườn ra từ đám rong rêu kia, anh vội vàng trườn đến kéo cô về phía mình: *Cô không sao chứ? Ở đây có con quái vật sao, xin lỗi....xin lỗi vì đã để cô lại một mình*

Selina nằm trong lòng anh: “Anh không có lỗi, lỗi là ở con quái vật đã bắt tôi đây kìa” Radley giật mình kéo cô cùng trườn về phía có nước.: *Không sao đâu, đừng sợ, tôi sẽ tìm một nơi an toàn mới thôi*