Ước Mơ

Chương 22



Sliua

“Thế giới rất kỳ diệu, rộng lớn và bao la; thế giới rất hệ thống, nghiêm ngặt và quy tắc. Đáng tiếc chúng ta tuy tồn tại trong thế giới này, nhưng đa số chỉ có thể cảm nhận được một phần nhỏ trong đó.

Muốn nhìn thấy thế giới thực, cần dùng con mắt của trời để nhìn trời, dùng con mắt của mây để nhìn mây, dùng con mắt của gió để nhìn gió, dùng con mắt của cây cỏ hoa lá để nhìn cây cỏ hoa lá, dùng con mắt của đá nhìn đá, dùng con mắt của biển nhìn biển, dùng con mắt của động vật nhìn động vật, dùng con mắt của người để nhìn người.

Con người mà, khi đói nhìn thấy đồ ăn ngon sẽ muốn ăn, khi nhìn thấy đá quý đắt tiền sẽ muốn trộm, và nếu xấu hiện kẻ đáng ghét sẽ muốn nghiền nát cái đầu bé nhỏ ấy chết quánh đi cho xong.

Tiếng rên la đầy sự điên cuồng làm tổn thương thân thể lẫn nhau cứ như lột tả hết những gì sâu kín trong thâm tâm tàn độc của con người. Kết cục cuộc đời của ai cũng giống nhau, chỉ có con đường đến đó là khác biệt”

Đó là những lời mở đầu thật sự của cuốn thánh kinh.

Selina ngồi dựa vào vách tường lạnh lẽo, từ khi Selina bị bắt đến Uri thì cô liền bị đem vào ngục cho đến bây giờ. Việc đem theo cuốn thánh kinh là quyết định đúng đắn.

Selina sờ lên một văn được viết ở cuối trang mở đầu:

“Một khu rừng bí ẩn nhưng không đáng sợ, thứ đáng sợ, thứ đáng sợ nhất vẫn là con người. Thật kinh tởm. Nếu cứ thối nát như vậy tôi không chắc các người có thể sống lâu được đâu. Mọi thứ sẽ trở nên đẹp đẽ nếu nhân loại chết đi một cách đau khổ và đầy oán hận do chính họ gây ra. Ngày tận thế chắc chắn sẽ rất tuyệt vời, chúng ta sẽ được hạnh phúc khi được làm chính mình…”.

Selina nói: “Người viết ra cuốn này chắc hẳn căm hận thế giới lắm, suy nghĩ có chút nguy hiểm nhưng rất thực tế”.

**Cô nghĩ như vậy sao?**

Selina khi nghe lời nói này thì không còn cảm thấy ngạc nhiên: “Có thể cho tôi biết người là nam hay nữ không? Tiện cho việc xưng hô”.

**Muốn xưng hô sao cũng được, ta không phải là nam cũng chẳng phải là nữ. Ta chỉ là một linh hồn vô danh đã tạo nên sinh mạng thôi**

Selina xoa cằm: “Tạo ra sinh mệnh?”.

**Đúng vậy ta đã tạo nên những sinh mệnh không thuộc về thế giới này**

Selina nhìn vào không trung: “Vậy thì cũng cho tôi biết một cái tên để dễ dàng nói chuyện chút chứ”. Một khoảng lặng thật lâu.

**Cứ gọi là Bertha hoặc Johnson vậy, tên này ta mới vừa nghĩ ra**

Selina khó hiểu: “Sao tôi phải lựa chọn chứ?”

**Vì chúng ta là ‘Một’**

Selina cảm thấy hứng thú: “ ‘Một’ là gì?”.

**Khó giải thích đây. Đại khái như chúng ta đều có ý thức mà ý thức của chúng ta đều giống nhau nên nó là ‘Một’**

Selina gật gù: “Kỳ diệu thật đấy, nhưng tôi vẫn còn nhiều điều muốn hỏi lắm”

**Ta thì cũng có giới hạn của bản thân**

Selina phấn khích: “Người có thể cho tôi biết những điều gì đó bí ẩn không? Ờ kiểu như về bản thần người ấy, dược tạo ra như thế nào? Truyền thuyết về Nữ hoàng ánh sáng và Hoàng đế bóng tối là có thật không?”

**Về chuyện này thì cũng khá là rối rắm. Tuy ta không thể trả lời hết những câu hỏi của cô nhưng ta có thể cho cô biết một thứ**

Selina hào hứng trong đợi câu trả lời của giọng nói ấy.

**Về việc có thống nhất được Sliua hay không thì không quan trọng, quan trọng là con người có thể thoát ra được thế giới ngoài không**

Selina có vẻ khá hụt hẫng với câu trả lời đó: “Vậy điều tôi làm từ trước đến giờ là cái gì?”

**Đó là lỗi của ta**

Selina nắm chặt quyển thánh kinh, tò mò không biết giọng nói ấy đã làm nên chuyện gì. Bỗng lúc này giọng nói đó hỏi.

**Giữa Bertha và Johnson thì cô chọn cái tên nào**

Selina lưỡng lự một lúc rồi nói: “Bertha”

Bertha cười lớn rồi hiện hình ra một đóm sáng nhỏ màu vàng đen: “Chọn hay lắm”. Selina giơ tay lên chạm vào đóm sáng đó, thì nó liền né ra.

Bertha nói: “Ta chính là người sáng tạo ra cô. Tôi nói như thế cô có tin tôi không?”. Selina cười: “Đó là bí mật sao?”. Bertha trả lời: “Có lẽ là vậy?”.

Selina liền nói: “Vậy thì từ trước đến giờ chỉ là sự sắp đặt thôi sao”. Bertha khẳng định với Selina: “Đúng vậy, nhưng có một số lỗi đã xảy ra, cốt truyện ban đầu đã bị ai đó thay đổi hoàn toàn”. Selina hỏi: “Vậy đây là đâu?”.

Bertha đáp: “Trong tiểu thuyết mà tôi viết, ban đầu cô không tồn tại nhưng bây giờ thì có”. Tâm trạng Selina bỗng chùn xuống, cô dường như hiểu được bản thân khác với mọi người đến mức nào.

Bertha nói tiếp: “Không chỉ một mình cô là sản phẩm của tôi mà còn rất nhiều người khác”. Selina nói: “Còn nhiều người khác nữa sao?”.

Bertha đáp: “Vì trong tiểu thuyết của tôi nhân vật chính không phải là cô”. Selina gấp rúc hỏi: “Vậy là ai chứ?”. Một câu trả lời khiến Selina phải bật cười.

Nhật vật chính của cuốn tiểu thuyết của Bertha chính là Radley. Một người cá với số phận bất hạnh.

Selina ôm chặt quyển thánh kinh: “Thảo nào Radley lại vượt trội đến vậy. Mà khoan đã vậy thì tôi trong cuốn tiểu thuyết đó là người như thế nào?”.

Bertha trả lời: “Cặn bả chăng?”. Selina hỏi: “Cặn bả như thế nào?”. Đóm sáng của Bertha dần tắt đi: “Ta cũng chẳng nhớ nữa”.

Selina lúc nào gào lên: “CÁI GÌ MÀ CHẲNG NHỚ CHỨ HẢ? CHÍNH NGƯỜI ĐÃ TẠO RA TÔI MÀ, MỘT SẢN PHẨM LỖI CỦA THẾ GIỚI. NỖI ĐAU ĐỚN MÀ TÔI ĐÃ CHỊU ĐỰNG…NGƯỜI CÓ HIỂU KHÔNG HẢ?”

Bertha trả lời: “Mỗi người đều có nỗi đau riêng. Ta cũng không biết nói gì hơn bằng hai chữ ‘xin lỗi’. Bởi vì tất cả những gì ta có thể làm, mục đích cuối cùng chỉ có viết”.

Selina căm phẫn bóp chặt lấy đóm sáng đang mất dần đi ánh sáng: “Nói cái quái gì thế”.

Bertha yếu ớt truyền giọng đến Selina đang cảm thấy bất ổn: “Thế giới…ta viết…là ảo còn…giới này là …., nơi này chính là…”. Ánh sáng cứ thế tắt dần để lại nỗi hoang mang cho Selina: “K…khoan đã còn chưa nói xong mà”. Từ trong lòng bàn tay của Selina, nơi mà đóm sáng Bertha biến mất thì một luồng sáng vàng đen bay vụt lên, xuyên qua những bức tường rồi biến mất.
Titus ở lại Phenlan cũng không khá khẩm bao nhiên ngày nào cũng khóc khi Selina bị đưa đi. Đối với Titus thì Selina chính là điểm tựa níu kéo sinh mạng cuối cùng mà cậu có.

Từ trên bầu trời có ánh sáng kỳ lạ bay vụt qua bầu trời của Phenlan. Ánh sáng tím trắng bắt mắt thu hút sự chú ý của Titus.

Cậu chạy theo ánh sáng đó đến con mương nhỏ thì ánh sáng đã rơi trúng nơi đó. Cậu tò mò đi đến và nhìn. Cảnh tượng vừa hồi hợp vừa thấy sợ.

Một cô gái kỳ lạ với đôi cánh đen trên đầu còn đội một vòng lá vàng, cô gái ngồi đó nhận thấy có người cô nhìn ra đằng sau. Ánh mắt sắc lẹm màu tím khiến cho Titus cũng có chút khiếp sợ, rồi bỗng dưng cô gái ấy lại bật khóc. Titus cũng hoảng theo, cậu cũng đang trong tình trạng buồn rầu tột độ, khi nhìn thấy cô gái đó khóc thì cậu cũng khóc theo.

Ellie nghe tiếng khóc thì vội chạy ra, cảnh tưởng khó nói khiến cho Ellie cũng chẳng biết phải làm gì. Ruby theo sau Ellie cũng chạy ra xem thử, Ruby khựng lại khi nhìn thấy cô gái đó.

Ellie chạy đến bế Titus lên. Ruby ở phía này thì chạy đi tìm Aqua, thấy Aqua ngồi ườn ra sàn nhà thì Ruby đánh cho tỉnh ngay: “Dậy đi có chuyện rồi”.

Aqua tỉnh dậy nhảy lên phòng thủ: “Chuyện gì? Tận thế rồi sao?”. Ruby nói: “Còn hơn cả tận thế”. Aqua khó hiểu: “Chuyện gì chứ?”. Ruby với ánh mắt đầy sự hoài nghi và lo lắng: “Có một người không thuộc về khoảng không gian này xuất hiện ở đây”.

Aqua nghe xong cũng có chút lo lắng nhưng lại bác bỏ: “Gì chứ nhảm nhí, nơi này của chúng ta không phải muốn đến là có thể đến. Anh nghĩ đó chỉ là người ‘ngoài’ kết giới thôi”.

Ruby liền phản bác lại: “Không phải, em khẳng định với anh người đó không thuộc về thời đại này, không thuộc về khoảng thời không này”.

Aqua nói: “Chúng ta phải nói cho Nữ hoàng và Hoàng đế biết chuyện này”. Ruby lắc đầu: “Có lẻ cả hai người họ đã biết rồi”. Aqua nhìn Ruby: “Sao mà em biết được chứ?”. Ruby đi trước dẫn đường cho Aqua.

Cô gái đó được đưa vào trong lâu đài, mắt thì sưng húp. Aqua khi nhìn thấy cô gái đó thì thoáng chốc giật mình, đôi trắng ấy là đôi cánh mà Hoàng đế Gavlin trong quá khứ thường sử dụng, còn vòng hoa chính là vương miện trước đây của Nữ hoàng Celia.

Cô gái đó vì khóc quá nhiều thì cũng ngất xỉu, Sofia liền đỡ cô gái ấy đến phòng ngủ cho khách. Ellie đi ngang qua Olga thì liền liếc mắt.

Olga nhìn theo thì cảm giác tội lỗi bỗng dưng trào lên. Sau khi Selina bị bắt đi thì Evelyn có nói rằng người đàn ông đã bán Selina đi chính là người đã bắt Selina đi. Lúc bấy giờ Olga và Sofia mới biết là cả hai người đã sai.

Olga và Sofia quyết định lên kế hoạch để cứu Selina, để chuộc lại lỗi lầm. Sofia sau khi nghe Ruby nói trước đây Selina cũng đã từng ở Enda một thời gian và còn có quen với một người chim. Và Sofia còn nghe một điều kinh khủng hơn khi Selina cũng đã từng được thần nữ Xenia, thần nữ của chủng người chim, ban cho phước lành.

Sofia đã không trở về Enda kể từ khi tai hoạ kéo đến, quá nhiều chuyện đã xảy ra tại Enda khiến Sofia cũng có chút choáng ngợp. Sofia liền truyền lệnh đến Enda kêu gọi Amity đến.

Aqua và Ruby theo cô gái đó đến tận phòng, cả 2 ngồi trên giường nhìn chăm chú cô gái đang bất tỉnh. Đến khi cô gái đó động đậy và ngồi dậy cả Aqua và Ruby đều bị cánh của cô gái đó quật bay ra xa.