Ước Mơ

Chương 23



Cô gái đó có vẻ rất hoảng hốt với đôi cánh của mình, cô tự mình đánh mình bằng đôi cánh. Sofia nghe có tiếng động phát ra từ căn phòng đó thì đã chạy vào.

Sofia nhìn thấy cô gái đang vật vã với đôi cánh, Sofia liền trấn tĩnh cô gái ấy, hướng dẫn cô gái xếp gọn cánh của mình lại.

Sau một lúc thì cô gái ấy cũng làm chủ được đôi cánh của mình. Cô ngồi trên ghế và nói: “Đây được gọi là Sliua có đúng không?”. Sofia trả lời: “Đúng vậy, cô thuộc chủng người chim sao?”.

Aqua và Ruby ngồi trên bàn nhìn cô gái ấy, Aqua nói: “Cô tên gì?”. Ruby thì nói: “Đôi cánh và chiếc vòng lá đó từ đâu mà cô có”.

Cô gái đó đưa tay lên trước ngực: “Tôi tên…à…ờ…là…Aniles”. Ruby thúc giục Aniles: “Còn đôi cánh và vòng lá đó là sao?”. Aniles bỗng dưng cười nguy hiểm: “Tôi đã trao đổi được nó từ hai vị thần đấy”.

Aqua hỏi: “Cô làm như thế để được ích lợi gì chứ?”. Aniles cười nhẹ: “Đương nhiên là giúp Radley rồi”. Titus ở phía ngoài cửa khi nghe Aniles nói vậy có chút dao động, Aniles ở phía trong nói tiếp: “Lúc tôi bị kéo vào đây thì tôi đã hạ quyết tâm rồi, phải làm mọi cách để Selina phải sống khổ sở”.

Aqua và Ruby nghe đến đây thì nhìn nhau: “Cô nói gì chúng tôi không hiểu?”. Aniles từ tốn nói: “Thế giới này là thế giới trong cuốn tiểu thuyết mà tôi đang đọc, tuy cuốn tiểu thuyết này chưa được hoàn thành nhưng đây chính là cơ hội để tôi có thể viết thay cho tác giả một cái kết tuyệt đẹp”.

Aqua đi trên bàn để nhìn Aniles mọi góc cạnh và đánh giá: “Thứ nhất cô nói đây là thế giới trong tiểu thuyết chưa được hoàn thành, cô có gì để chứng minh cho tôi biết không. Thứ hai tại sao cô lại nói cho chúng tôi biết chứ, đáng lẽ ra cô nên giữ bí mật đó cho mình”.

Aniles ngồi thẫn người một lúc nói: “Vậy sau khi tôi nói đây là thế giới trong tiểu thuyết thì cậu cảm thấy như thế nào. Nghi ngờ, thế giới quan dường như sắp sụp đổ hay cậu cảm thấy nhận thức của cậu sắp gặp vấn đề”.

Aniles đứng lên đi đến khung cửa sổ: “Dù sao thì tận thế cũng sắp đến rồi, viễn cảnh ấy đầy đau thương”. Aniles đưa tay sờ lên mặt kính: “Nhìn xem kìa ánh mắt mặt trời đang dần chiếu rọi, những đám mây đen đang dần tan biến”.

Mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, Aqua và Ruby có chút ngạc nhiên khi thấy Aniles có thể điều khiển ánh sáng và bóng tối theo ý mình, Aniles nói: “Tôi không những biết về quá khứ mà còn biết về tương lai như thế nào, Nữ hoàng và Hoàng đế thật sự đang bất lực trước tình cảnh hiện giờ bởi vì vậy họ mới chịu trao đổi với tôi”. Aniles vừa nói vừa cười khoái chí.

Titus từ bên ngoài mở tung cửa bước vào: “Có phải cuốn tiểu thuyết đó là ‘Hành trình phục hưng’ không?”. Aniles ngớ người nhìn Titus: “Thỏ con đây sao?”. Aniles chạy đến ôm lấy Titus mà vuốt ve: “Ôi trời thỏ con à, sao thỏ con lại biết chuyện này”.

Aniles nhìn Titus bằng vẻ mặt nguy hiểm: “Chẳng lẽ thỏ con cũng là người xuyên vào sách giống tôi sao?”. Titus bất giác lộ ra chiếc đuôi và đôi ta thỏ. Aniles rất yêu những thứ dễ thương như thế này, Aniles ôm lấy Titus không rời.

Aniles để ý không thấy ai cảnh giác thì Aniles liền chạy đến đạp tung cửa sổ mang theo cả Titus bay ra ngoài mặc ho việc Aniles chỉ mới làm quen với đôi cánh này vài phút trước.

Sofia thấy thế cũng đuổi theo nhưng tốc độ bay của Aniles quá nhanh căn bản Sofia không thể đuổi theo đành phải quay trở về. Aqua và Ruby bất lực nhìn Aniles đem Titus đi, Ruby nhìn xa xăm: “Chúng đã trơ mắt nhìn Selina và Titus bị bắt đi”.

Aqua thở một hơi dài: “Thôi nào đừng tự trách mình, giờ chúng ta phải trở về đất thánh một thời gian thôi”. Ruby viết một hàng chữ phát sáng trên không trung gửi tới Olga và Sofia

“Chờ chúng tôi trở về, hãy ở yên đấy”

Lời nhắn của Ruby như một cái kết thúc cho một thứ gì đó đã được định sẵn, Bertha nghiêng đầu nhìn: “Vốn dĩ ban đầu đây không phải là thế giới mà ta tạo ra…thế giới của ta nó lớn hơn”.

Bertha lướt trên những đám mây: “Không biết có thể đem tất cả trở về không? Việc này không nằm trong tầm kiểm soát của ta. Ta…rốt cuộc đang bị cuốn vào cái gì vậy”.

Bertha dừng lại tại lâu đài của người da xanh do Cronos Vinent Steven đứng đầu.

Bertha cẩn thận quan sát, Bertha ở dạng linh hồn tiến vào bên trong lâu đài nhìn thấy những con người với khuôn mặt nghiêm nghị đang vội vã với ‘công việc’ của mình.

Bertha cười nhẹ: “Đúng là ngu ngốc mà, các người chỉ đang làm mọi thứ rối tung lên thôi”. Bertha nhìn sang một bức tranh lớn được đặt trang trọng ở sảnh chính.

Bertha sờ lên bức tranh: “Tham vọng quá đấy, tiếc thay các người mãi mãi sẽ không làm được đâu, đồ ấu trĩ”. Linh hồn của Bertha dần biến mất với nụ cười đầy thách thức.

Bertha trở về với dạng linh hồn nguyên bản của mình.

Bertha nói: “Tuy ta không có quyền hạn thay đổi số phận thế giới…nhưng ta có thể phá luật để có được quyền hạn ấy”

Trên trời lúc này những đám mây đen che lắp bầu trời đang dần biến mất, ẩn hiện phía sau đám mây là một viên ngọc lục bảo chiều tà khổng lồ lơ lửng trên bầu trời.

Titus bị Aniles bắt đi cũng để ý đến bầu trời, cậu có chúng kinh hãi khi có thể ngửi thấy mùi của nước ối phát ra nồng nặc từ phía viên ngọc lục bảo chiều ta khổng lồ lơ lửng trên không trung. Hoá ra cái mùi mà Titus từng ngửi thấy khi ở Gwyn chính là mùi của nước ối.

Aniles thấy Titus cảm thấy khó chịu thì che chắn cho cậu: “Cảm thấy khó chịu sao?”. Cậu bịt miệng cô lắc đầu. Aniles dừng bay ngôi trên một cành cây lớn.

Aniles lúc này nhìn lên bầu trời mà châu mày lại, Aniles hỏi: “Cậu biết về cuốn sách ‘Hành trình phục hưng’?”. Titus im lặng nhìn Aniles gật đầu. Aniles tò mò hỏi: “Cậu là người xuyên thời không”.

Titus không hiểu Aniles nói gì, cậu im lặng nhìn Aniles. Aniles nhìn Titus thởi dài nói: “Vậy cậu biết những gì rồi?”. Titus lúc này nói liên tục kể về nội dung của cuốn sách.
‘Hành trình phục hưng’ là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng về một thế giới có 7 tầng hành tinh. Bao gồm

1.Heled: Là nơi sinh vật thuần chim sinh sống

2.Tebel: Là nơi có nhiều sinh vật lai khác nhau sinh sống

3.Yabbasha: Là nơi có nhiều sông, suốt mà người cá sinh sống

4.Harabah: Là nơi khô cằn thiếu nước thuộc người sói sinh sống

5.Arka: Là nơi thấp nhất được tiếp xúc với ánh sáng là nơi cư ngụ của người tí hon

6.Adamah: Là nơi giam giữ linh hồn tà ác cũng là nơi cư ngụ của người tiên

7.Erez: Là nơi hoàn toàn trống rỗng và hoang vắng

Nhân vật chính trong ‘Hành trình phục hưng’ chính là Radley Walter.

Radley được sinh ra bởi một người thuần cá và người lai du hành ở các hành tinh. Cha chết mẹ thì di theo con đường du mục của mình. Radley một mình sinh tồn trong xã hội loài cá đầy định kiến về con lai.

Radley tìm cách để mình có được đôi chân. Sau khi thành công đi lại bằng đôi chân Radley tiến về hành tinh Tebel, ở đó Radley gặp được Selina, một cô gái nô lệ đầy tham vọng.

Radley đem lòng yêu Selina nhưng cô chỉ lợi Radley để cô thoát khỏi kiếp nô lệ. Radley có ngỏ lời yêu nhưng Selina thẳng thừng từ chối. Radley trở về Yabbasha để chinh phục cả hành tinh rồi trở thành người đứng đầu để chứng minh cho Selina thấy Radley yêu cô đến cỡ nào.

Cô không những có ý định để Radley thế chỗ cô làm nô lệ mà còn tính toán đến việc sẽ chiếm lấy ngôi vị đứng đầu hành tinh Yabbasha của Radley. Selina đã thành công trong việc cướp lấy ngôi vị đó và đẩy Radley vào hố sâu tuyệt vọng của tuổi thơ thêm một lần nữa.
Titus kể tới đây thì dừng lại: “Đây là một câu chuyện chưa hoàn thành, nó vẫn còn đang dang dở. Đó là những gì tôi biết”. Aniles gật đầu đồng ý với Titus: “Đúng vậy câu chuyện này quả thực là chưa hoàn thành”.

Aniles lúc này nhớ ra mới hỏi Titus: “Cho tôi hỏi đây là hành tinh nào vậy? Và cách để di chuyển giữa các hành tinh nữa”. Titus nói với Aniles một câu khiến cô chết điếng người: “Không có hành tinh nào ở đây cả, chỉ có những con người của thần linh và những vùng đất do thần tạo ra”.

Aniles mông lung, Titus nói tiếp: “Có nhiều thứ từ cuốn sách đó trùng khớp với Sliua, nhưng câu chuyện trong đấy là hoàn toàn khác. Thế giới này có một thứ gọi là sức mạnh từ thiên nhiên, con người ở đây có thể uyện tập và sử dụng nó hàng ngày. Trong ‘Hành trình phục hưng’ không có chi tiết nào là có nhắc đến sức mạnh này”.

Aniles nhìn lên viên ngọc lục bảo chiều tà, cảm giác không thoải mái bỗng trực trào. Aniles quay sang nhìn Titus: “Cậu tên gì?”. Titus trả lời: “Titus Benjamin”.

Aniles dựa người vào cây: “Trời đất, tôi đang bị cuốn vào thứ gì đây? Rốt cuộc đây là đâu? Vậy là không phải tôi xuyên không vào tiểu thuyết ư?”.

Aniles đã nghĩ việc bản thân có mặc ở đây là một điều không ngẫu nhiên. Titus hỏi Aniles: “Cô đến đây vì mục đích gì?”. Aniles lúc này mới sực tỉnh nghĩ đến mục đích thật sự của mình là đến giúp Radley. Nhưng sau khi nghe Titus nói như vậy thì Aniles có chút dè chừng.

Aniles ngồi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu có biết nơi người cá đang ở không?”. Titus gật đầu và hướng dẫn Aniles đến nới ấy.
Selina đắm chìm vào khoảng không vô định, cô không còn nhận thức thời gian, tay thì ôm quyển thánh kinh. Mọi hy vọng bên trong cô dường như tam biến.

Một buồng khí lạnh lưới nhẹ qua tai cô, Selina có thể nghe được tiếng thì thầm: “Hỡi các vì sao! Hãy cho họ thấy được ánh sáng của hạnh phúc và hy vọng. Đừng cướp đi bất kỳ thứ gì cả. Hãy để họ có ý chí để sống vì họ xứng đáng nhận được. Làm ơn hãy nghe tiếng gọi của tôi! Cầu mong ánh sáng ấy chiếu trên cuộc đời của họ”

Selina đưa tay lên sờ tai của mình cô nhìn thấy một ánh sáng trắng nô đùa trước mặt cô. Ánh sáng trắng ấy nói: “Chào khế ước gia”.

Selina sờ lên thử thì có cảm giác mát lạnh tràn ngập khắp người: “Chào”. Ánh sáng trắng nói: “Cô không nhớ tôi sao?”. Selina liền lắc đầu. Ánh sáng trắng ấy nói: “Cô đã lập khế ước với tôi khi cô còn nhỏ mà không nhớ à?”.

Vẫn vẻ mặt ấy, Selina không hề biết gì cả, ánh sáng trắng ấy nói: “Cô từng cầu xin có một người thân đấy nhớ không?”. Selina đã bật cười khi nghe câu hỏi này, cô nhớ lại một chuyện từ thuở nhỏ mà cô đã quên: “À…nhớ rồi…người thân ấy của tôi, không ai có thể thấy được, chỉ mình tôi có thể thấy được”.

Ánh sáng trắng ấy nói: “Tôi xin lỗi, tôi là tinh linh chiến đấu không phải là thần nên không thể tạo nên sinh mệnh”. Selina ngừng cười nhìn cuốn thánh kinh: “Cậu biết gì về Sliua không?”. Ánh sáng trắng ấy nói: “Biết chứ, tôi có thể cho cô biết mọi thứ nhưng cô phải hỏi thì tôi mới trả lời”.

Selina gật đầu và đặt câu hỏi đầu tiên: “Tên cậu là gì?”. Ánh sáng trắng ấy nói: “Là cô đặt tên cho tôi đấy cô không nhớ à?”. Selina lắc đầu, ánh sáng trắng ấy bất lực nói: “Là Eira”.