Ước Mơ

Chương 24



6 năm sau

Selina ở trong ngục tù dù không phạm bất cứ tội danh gì, cô vẫn luôn không phản kháng mà còn rất chịu ngồi yên người đứng đầu Uri cũng không quan tâm đến cô. Mọi thứ diễn ra bình lặng đến mức không ai còn nhớ đến Selina nữa.

Duy chỉ có duy nhất một người hầu gái luôn đem đồ ăn đến cho Selina. Cô hầu gái ấy bước đến và đặt thức ăn xuống đất: “Mau ăn đi”.

Từ trong bóng tối không khí lạnh bỗng tràn ngập tới có ý muốn đuổi người hầu gái đó đi: “Muốn đuổi tôi đi sao, Sliua công chúa nô lệ”. Một khoảng không tĩnh lặng đáp lại lời hầu gái, cô hầu gái có chút tức giận nói: “Heinous này, biệt danh này cũng thật đẹp nhưng cách ứng xử không đẹp chút nào”.

Selina từ trong bóng tối có chút giật mình khi nghe thấy cái tên đó. Người hầu gái đó nói: “Mày tưởng tao với anh trai chết rồi sao?”. Vẫn là một khoảng lặng sau câu nói ấy.

Người hầu gái gào lên: “Mày đang sợ hay khinh thường tao đấy mau ló mặt ra đây coi”. Luồng khí lạnh ấy trào ra đánh bay cả người hầu gái.

Selina thở 1 hơi dài có chút buồn cười, cô cười: “Sợ? Donna à cô tưởng tôi từ xưa đến giờ luôn khiếp sợ cô sao? Còn khinh thường thì có vẻ đúng hơn đấy”. Donna tức đến mắt đỏ ngầu, Selina vẫn giữ nguyên nụ cười ấy: “Donna à, từ trước đến giờ cô chẳng là cái thá gì đối với tôi, việc cô bắt nạt tôi như thế nào thì tôi cũng chả quan tâm, cô ra tay giết những đứa trẻ nô lệ rồi chừa lại tôi, cô nghĩ tôi sẽ cảm kích tôi sao?”.

Selina nói tiếp: “Đáng lẽ ra tôi sẽ không phải là nô lệ. Nhưng tại vì cô mà tôi trở thành một đứa nô lệ được gắn cho cái tên thiêng liêng nhất. Cô nghĩ tôi cảm thấy bị thu hút bởi cô sao?”. Donna nhìn vào trong bóng tối nơi mà tiếng của Selina phát ra.

Selina ngừng cười: “Đúng là trước đây tôi có thích cô…nhưng…nếu cô không làm vậy với tôi thì…không chừng…”. Donna điên tiết: “Tao làm cái gì chứ, mày đã bị bán cho nhà tao nên mày là của tao cho nên tao làm gì mày mà chả được”.

Selina ho vài tiếng vì trận cười lúc nãy: “Tôi luôn là người chịu thiệt thòi, chịu đựng sự tức giận từ người khác, luôn bị người khác lạnh nhạt nhưng cô có biết không, cô từ là hy vọng duy nhất của cuộc đời tôi vào lúc ấy, tôi lúc ấy còn chẳng quan tâm đến việc bị phu nhân Benjamin bạo hành như thế nào nhưng chỉ cần cô xuất hiện thì tôi lại không cảm thấy đau đớn nữa”.

Selina bước về phía Donna, ngồi xuống đối mặt với Donna: “Nhưng tại sao cô lại làm cho tôi thất vọng từ lần này đến lần khác. Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày mà cô đem ra làm trò cười cho đám quý tộc thượng đẳng ấy, tôi dường không còn cảm xúc nữa, nỗi tuyệt vọng cắt da cắt thịt tôi không còn cảm giác nữa…tôi chai lỳ với nó”.

Donna nhìn Selina: “Còn Titus thì sao? Lẽ nào mày lợi dụng em tao”. Selina liếc nhìn Donna: “Cô đang diễn vai một người chị có trách nhiệm sao? Cảm động thật đấy, nhưng thương cho ngài Titus quá, có một người chị như thế này”.

Donna nhìn Selina bằng ánh mắt giết cô đến nơi: “Ngưng nói nhảm đi, nô lệ thì chỉ là nô lệ”. Selina chen vào câu nói của Donna: “Mày là người hầu thì chỉ là người còn dám lên giọng với tao sao?”.

Donna bất ngờ với giọng điệu của Selina: “Mày”. Selina tiến đến nắm lấy thanh sắt trước mặt Donna, bỗng chốc thanh sắt đó hoá đá và nổ tan tành. Donna kinh hãi lùi về phía sau.

Selina cười nhẹ phía sau là tinh linh nhỏ đánh tan tành nhà giam, Selina nhìn Donna đang sợ hãi mà không có chút cảm xúc: “Nhờ có ngài Titus mà tôi có thể sống đến ngày hôm nay, còn cô thì…chuẩn bị chết đi”.

Selina giơ tay nắm chặt lấy đầu Donna, lúc này Donna mới cầu xin sự sống từ Selina: “Làm ơn đấy Selina, làm ơn đừng giết tôi”.

Nhưng Selina không quan tâm: “Lắm lời thế”.

Cơn lạnh buốt thấu xương gần như làm tê liệt Donna, cả đầu đều đã đóng băng. Selina thả Donna ra rồi dùng xung kích tím đánh tan tành cái đầu của Donna. Selina không còn tí cảm xúc nào nhìn Donna rồi bỏ đi: “Đến cuối cùng thì cô vẫn tìm đường chết cho mình. Ngu ngốc”.

Cầm trên tay cuốn thánh kinh đỏ trên tay, Selina dường như nắm hết tất cả mọi bí ẩn của thế giới này: “Để xem ‘thần’ có thể làm gì được tôi nào”.

Juli đang tận hưởng thú vui của mình bên những thiếu niên vẫn còn chưa dậy thì ở giữa thư viện, cánh cửa được đóng kín có thư viện bị sức công kích của Selina mà vỡ ra. Juli có chút bàn hoàng nhìn về phía cánh cửa thì thấy Selina mỉm cười nhẹ bước vào: “Xin chào, cha của tôi”.

Juli định thốt lên hì bị Selina nói ngang: “Đến lúc trả lại thứ vốn thuộc về tôi rồi đấy ông già”. Juli liếc nhìn Selina: “Tại sao mày…”. Selina liền chen vào: “Ông không phải người ánh sáng. Tên ông là gì nhỉ?..Hmm… là Orborne đúng không?”.

Selina vừa nói vừa nở một nụ cười đầy thích thú trước khuôn ngạc kinh ngạc như khỉ của Orborne. Selina tiến tới ngồi lên một chiếc ghế lộng lẫy lạ thường được đặt ở giữa thư viện, nó dường như được sinh ra là giành cho cô. Hình ảnh con bướm sống động khi được ánh sáng chiếu rọi, mặt trăng lấp lánh đầy gai góc.

Selina có thể cảm nhận được sự trong sạch, gột rửa và dường như được tái sinh trở lại, cô vẫn cầm cuốn thánh kinh đỏ trên tay và hiện giờ nó đã có một dòng chữ hiện trên đó “Sách sức mạnh”.

Tại hòn đảo hẻo lánh ở Douglas, một chàng trai xinh đẹp với đôi mắt ngọc bích.

Cậu chính là Titus của ngày nào nhưng giờ đây trên khuôn mặt ấy không còn vẻ ngây thơ ấy.

Bỗng có tiếng nói phát ra từ phía sau: “Chủ nhân ngài đi đâu vậy?”. Titus nói: “Ta đi dạo chút thôi”. Tinh linh lửa bay xung quanh Titus thể hiện sự nhiệt tình của mình.

Titus hỏi tinh linh lửa: “Tìm ta làm gì vậy Aidan?”. Tinh linh lửa Aidan ríu rít nói: “Cô Aniles bảo tôi nói với ngài là phải trở về nhà ngay”.