Ước Mơ

Chương 25



Titus nhíu mày: “Nhà? Đó không phải là nhà của ta”. Tinh linh lửa Aidan khó hiểu hỏi Titus: “Tại sao đó không phải là nhà của ngài”. Titus thở một hơi dài: “Nhà của tao chỉ có một, giờ ta chỉ đang tá túc ở chỗ Aniles thôi”. Tinh linh lửa Aidan hỏi: “Vậy nhà của ngài hiện giờ đang ở đâu?”.

Nghe đến đây Titus có chút hụt hẫng: “Ta cũng chả biết nữa”.

Bầu không khí yên lặng một lúc lâu thì tiếng nói của Aniles phá tan: “Làm gì lâu quá vậy? Mau về nhà mau”. Titus nhìn Aniles lòng rối bời, cậu tự hỏi tại sao càng ngày Aniles càng giống với Selina.

Trở về căn nhà ấy, Titus bắt gặp hình ảnh quá đỗi quen thuộc trong suốt 6 năm qua. Radley ngồi vắt chéo chân và dựa lưng vào một góc nhà. Trong suốt 6 năm ở với Aniles nhiều lần Titus có cảm giác Aniles chính là Selina. Cứ ngỡ cậu sẽ mãi lầm tưởng như thế cho đến khi Aniles vào một đêm nọ dẫn Radley về.

Titus thầm cảm ơn Radley đã ở đây, vô tình ngăn chặn ý nghĩ “ấy” với Aniles.

Đã quá lâu cậu không gặp Selina nỗi nhớ nhung được đính lên khuôn mặt của Aniles mỗi khi Titus nhìn vào khuôn mặt ấy.

Aniles suốt 6 năm luôn tìm cách để có thể kết thân với mong muốn là sẽ hỗ trợ Radley về mặt tinh thần. Titus biết Radley cũng nhìn thấy hình bóng Selina thông qua Aniles.

Aniles đứng chắn trước mặt Titus: “Này cậu mau phụ tôi ôm đống củi đó vào nhà kho đi”. Titus hất mặt về phía Radley: “Sao không kêu anh ta làm cho?”. Aniles nhìn về phía Radley mỉm cười rồi nói: “Cả ba người cùng làm mà”.

Titus ngao ngán nhưng vẫn đi giúp Aniles, cậu ôm đống củi đó vừa đi vừa nhìn lên trời, nơi có viên đá ngọc lục bảo chiều tà vẫn còn lơ lửng trên trời. Titus biết sơm muộn gì tận thế sẽ đến, cậu đã rất. hiều lần cảm nhận được sự di chuyển của viên đá cũng như nhiều lần nằm mơ thấy ngày tận thế.

Titus không nói với ai về chuyện này vì từ lúc nhỏ cậu đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ mẹ mình vì phu nhân Benjamin luôn nói với Titus rằng cậu phải luôn im lặng không được nói ra những điều không nên nói.

Titus bỗng dưng có một tâm trạng lo lắng lạ thường, cảm giác quen thuộc này lại đến, là tới mùa sinh sản. Titus cố gắng kiềm chế 1 lúc lâu rồi nói với Aniles là có chút việc cá nhân cần làm.

Titus đi đến gần bờ biển, cậu đi xuống biển ngâm mình trong dòng nước lạnh ngắt. Tinh linh lửa Aidan bỗng hỏng hốt nói với Titus: “Ngài Titus, tôi nghe có người gọi tôi”. Titus có chút khó chịu: “Ai gọi”. Tinh linh lửa Aidan lắc đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ bối rối và lo lắng.

Tinh linh lửa Aidan đến gần Titus: “Tôi cảm thấy khó chịu quá ngài Titus, có cảm giác như sắp bị đánh”. Titus khó chịu: “Là ta sắp đánh ngươi đấy, nói nhiều thật đấy”.

Trong lúc Titus đang nói chuyện thì cậu đã được dịch chuyển đến một nơi kỳ lạ, cậu có thể cảm nhận được xung quanh không còn là nước mà chỉ toàn là không khí. Kinh hãi hơn khi cậu đang ngồi trên người của ai đó.

Giọng nói quen thuộc với Titus cất lên, thứ âm thanh du dương ấy làm Titus cứ rung động từng nhịp: “Lâu quá không gặp ngài Titus”.

Titus ngước nhìn: “L…là chị sao Selina?”. Selina gật đầu mỉm cười với Titus. Cậu cảm thấy thật nhẹ nhõm khi gặp được Selina, chưa vui vẻ được bao lâu thì Selina hỏi: “Cuốn sách ‘Hành trình phục hưng’ của ngài đâu rồi?”.

Titus bỗng chùn xuống, tay chân tê dại, bất giác cậu không biết phải trả lời Selina như thế nào. Còn Selina thì hỏi tiếp: “Trong 6 năm nay ngài đã ở đâu?”. Titus cũng cứng miệng không nói được gì.

Selina bắt đầu hành động kỳ lạ khiến cho Titus cảm thấy rất là kỳ lạ, Selina ôm lấy Titus hít lấy hít để tóc của cậu, tay thì ôm chặt cậu khiến cậu có chút đau đớn và khó thở.

Titus cố đẩy Selina ra: “Chị làm gì vậy? Đau đấy”. Selina không không buông ra mà còn ôm chặt hơn và vuốt ve cậu: “Ngài đến mùa sinh sản rồi này, bấy lâu nay ngài vượt qua chúng bằng cách nào vậy?”.

Titus trả lời: “Thì ngâm biển lạnh thôi”. Selina mỉm cười nói: “Bộ ngài không sợ sinh vật ở dưới nước ăn mất ngài à”. Titus trưng ra bộ mặt mới biết đến vấn đề này.

Selina nựng cằm cậu: “Ngài như vậy làm tôi khó chịu lắm đấy”. Selina hôn lên tóc Titus thì tinh linh lửa Aidan và tinh linh băng Eira cùng xuất hiện.

Tinh linh lửa thì cứ ríu rít hỏi thăm Titus còn tinh linh băng Eira thì chăm chú nhìn cậu rồi nói: “Người này là cái người mà ngày nào ngài cũng lải nhải với tôi đấy á”.

Selina nhìn Titus rồi tự hào: “Đẹp trai lắm chứ gì, hồi nhỏ còn xinh hơn”. Tinh linh băng Eira liếc nhẹ Selina rồi tự ý kéo tinh linh lửa Aidan bay đi chơi.

Để lại hai người bơ vơ giữa kháng phòng rộng lớn, Selina quay sang Titus: “Giờ thì đi tắm nhá”. Titus nghe đến đây thì cả người cứ râm rang trong người.

Titus cứ ngỡ sẽ Selina sẽ làm đó nhưng Selina không làm gì, chỉ đơn giản là tắm rửa bằng thảo dược. Tắm xong thì cậu được Selina đóng gói lại cho ngồi ở ban công hoà mình vào thiên nhiên với một ly gừng nóng. Titus cảm thấy có chút hoang mang ngồi đó chờ đợi Selina đem đồ ngọt đến.

Titus cảm thấy thoải mái cầm ly gừng nóng giữa thời tiết se lạnh, ánh mặt trời len lỏi qua những tán cây, âm thanh xào xạc du dương có thể đưa mọi sinh vật vào giấc ngủ. Titus bấy giờ mới nhận ra bản thân không còn trong thời kỳ sinh sản nữa, cậu dựa vào ghế thở dài một tiếng như trút bỏ mọi buồn phiền.

Cậu hoàn toàn an tâm hưởng thụ thiên nhiên lúc này, bỗng một giọng nói nhỏ nhẹ bên tai của cậu: “Ngài cảm thấy như thế nào?”. Titus mở mắt nhìn Selina, sau 6 năm Selina xinh lên hẳn, Titus bật cười khi nhìn thấy Selina mà cậu biết chứ không phải là Aniles: “Chị đẹp thật đấy”.

Selina hôn nhẹ lên môi Titus: “Ngài lớn lên như vậy rất là quyến rũ đấy”. Titus tiến tới hai tay ôm lấy cổ Selina mà hôn sâu hơn, nụ hôn ngọt ngào, mềm mại, cảm xúc hạnh phúc tràn ngập.

Nụ hôn ấy kéo dài cho đến khi có tiếng của trái cây chín rơi từ trên cây xuống, cả hai đều giật mình nhìn sang hướng ấy, rồi lại nhìn nhau cười khúc khích. Selina hôn lên trán Titus rồi đi sang ghế đối diện ngồi xuống.

Selina đẩy dĩa bánh ngọt qua cho Titus: “Ăn cái này đi ngon lắm đấy”. Titus nhìn chiếc bánh gato ấy nhanh chóng cho vào miệng, Selina ở phía này nhìn cậu ăn và nói: “Cuốn sách ‘Hành trình phục hưng’ viết gì thế?”. Titus sặc cả bánh khi nghe Selina nói như thế, Selina vội hạy đi lấy nước lọc. Cậu nhìn về phía Selina không khỏi hoài nghi.

Câu chuyện ‘Hành trình phục hưng’ là thứ mà Titus muốn quên nhất từ trước đến giờ, cậu khá lo lắng không biết có nên nói với cô như thế nào.

Cho đến khi Selina xuất hiện, trên tay còn cần cốc nước. Đợi đến khi cô ngồi xuống thì Titus nắm lấy tay Selina: “Chị biết cuốn sách đó”. Selina gật đầu: “Tôi từng thấy cuốn sách đó ở trong phòng của ngài lúc trước”.

Titus thở một hơi dài nắm lấy tay Selina đưa lên mặt cậu để tìm kiếm hơi ấm: “Chị hứa là vẫn như bây giờ nhá, không được thay đổi bất cứ thứ gì, làm ơn đừng thay đổi”.

Selina nắm lại tay Titus cố thuyết phục cậu: “Tôi từ trước đến giờ chỉ có mỗi mình ngài. Tôi sống đến giờ phút này cũng là vì ngài”.

Từng lời nói của Titus khiến cậu nghẹn cả lòng, Selina cứng đờ người nghe Titus kể. Kết thúc câu chuyện Titus ôm lấy Selina: “Giờ chị biết sự thật rồi vậy chị có cảm thấy thương cảm cho Radley và muốn thành đôi với ngài ấy không?”.

Selina xoa lưng cậu: “Sao ngài lại nghĩ như thế?”. Titus trả lời: “Vì chị là một người rất tốt bụng và còn rất dễ động lòng với người khác”. Selina xoa đầu Titus: “Vậy ngài có biết vì sao Selina trong truyện ‘Hành trình phục hưng’ lại không yêu Radley không?”.

Titus thả Selina nhìn vào mắt cô: “Chị biết?”. Selina lắc đầu: “Tôi không biết. Nhưng tôi biết 1 đều là ngài gặp tôi trước Radley, là tôi thích ngài trước, tôi nghĩ Selina trong ‘Hành trình phục hưng’ cũng giống với tôi hiện giờ”.

Selina nhìn lên trời ánh mắt hướng về phía viên ngọc lục bào chiều tà trên trời nói: “Mong muốn có một nơi hoàn hảo để có thể chung sống với ngài”. Titus hỏi: “Vậy thì chị không có tình cảm gì với Radley có đúng không?”.

Selina có chút khó nói: “Bây giờ thì không, nhưng lúc trước khi gặp Radley tôi cứ bị thu hút bởi anh ta, nên nhiều lúc hành xử có chút quá đáng. Cũng tại mấy cái hành động đó mà có vẻ Radley hiểu lầm rất nhiều”.

Titus bàng hoàng khi nghe Selina, cậu như bị sốc tinh thần hỏi Selina: “Hành động? Chị đã làm gì?”. Selina nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của Titus mà cười lớn: “Ngài nhìn buồn cười ghê”.

Titus khó chịu thể hiện sự không hài lòng ra mặt, Selina cảm thấy vui vẻ trước biểu hiện của Titus, cô muốn giữ khoảng khắc này mãi, một cảm giác bình yên tràn ngập. Selina không muốn trở lại thực tại một chút nào nhưng cô bắt buộc phải trở lại và giải quyết.