Ước Mơ

Chương 26



Titus bất ngờ ôm choàng lấy cổ Selina, cô thích thú hỏi: “Sao vậy?”. Titus có vẻ nũng nịu vùi đầu vào người Selina: “Chị có biết là 6 năm nay qua em đã sống như thế nào không?”.

Selina lắc đầu. Titus nói: “Em đã sống nhờ vào một người giống hệt chị, người đó ngày càng giống chị. Nhiều lúc em đã nghĩ chị đã chết hoặc đã chưa từng tồn tại. Những mỗi lần nhìn thấy con cá ươn ấy là em lại nhớ đến chị”.

Selina cảm thấy buồn cười: “Cá ươn? Là ai thế?”. Titus đảo mắt sang hướng khác: “Là con cá đỏ chét hôi rình đó đã đeo chiếc nhẫn cho chị đấy”. Selina được một trận cười sảng khoái với cách nói chuyện của Titus.

Titus kêu ngạo nói với Selina: “Đợi đến khi có thể lấy chiếc nhẫn của con cá ươn khỏi tay chị thì em sẽ tặng cho chị một cái khác thật là đẹp luôn. Không những lấp lánh mà còn đầy ý nghĩa nữa”.

Selina mong chờ nhìn Titus: “Ngài làm tôi tò mò quá”. Titus nghe thế thì càng đắt ý hơn, Selina khi ở cạnh Titus, cô không bao giờ cảm thấy buồn sự chân thành của Titus. Cô biết Titus nghĩ gì, cả tật xấu không thể bỏ và suy tính có phần ác độc giống với phu nhân Benjamin.

*

Sau một thời gian chờ đợi Titus, Aniles có chút lo lắng: “Thỏ con sao tới giờ chưa về nữa”. Aniles cứ ngồi nhìn ra cửa chính mong chờ nó sẽ mở ra.

Radley nhìn Aniles đứng ngồi không yên cũng khiến Radley lo lắng theo: “Aniles, cô không cần lo lắng thế đâu”. Aniles nhìn Radley: “Thỏ con vẫn còn nhỏ”. Radley cười khẩy: “Thằng đó hồi mới có chút xíu đã rất nguy hiểm rồi, bây giờ lớn lên không biết trong đầu nghĩ đến thứ gì, và thằng đó còn là động vật nữa. Cô tưởng con thỏ đó sẽ bị bắt rồi ăn thịt hay sao?”.

Aniles có chút khó hiểu: “Là sao?”. Radley giải thích: “Cô nghĩ thỏ sẽ ăn gì?”. Aniles trả lời: “Tôi nghĩ là cỏ”. Radley lắc đầu, Aniles tò mò hơn nhìn Radley: “Ngoài ăn cỏ ra còn ăn gì nữa sao?”. Radley trả lời: “Là thịt”.

Aniles bật cười: “Thịt thì có sao chứ, mỗi ngày tôi đều nấu cho thỏ con ăn mà”. Radley điềm tĩnh nói: “Là thịt sống, đặc biệt là thịt của người không lai tạp với các sinh vật nào”.

Aniles ngớ người tròn xoe hai mắt nhìn Radley: “Vậy thì thỏ nào cũng như vậy sao?”. Radley nhún vai: “Không, con thỏ này là đặc biệt nhất, kiểu như bị tâm thần”.

Aniles như đã hiểu ra, Aniles bỗng chốc không còn quá lo lắng nữa mà Aniles chuyển qua nói về Radley: “Anh cảm thấy bây giờ cuộc sống như thế nào?”. Radley nghe câu hỏi đó của Aniles thì ngưng một hồi lâu.

Radley trả lời: “Chả biết nữa nó cứ vô định như thế, bấp bênh như đang chờ một người vậy”. Aniles hơi nhăn mặt: “Anh nhớ Selina đúng không?”. Radley im lặng, Aniles nói: “Anh nói việc này không biết bao nhiêu lần, anh thậm chí còn không quan tâm đến tôi khi tôi đi mất”.

Radley chỉ im lặng, Radley không biết nên trả lời Aniles như thế nào. Aniles thì chỉ cười nhẹ rồi lấy lại tinh thần bước ra cửa: “Giờ thì đi tìm thỏ con thôi nào”.

Radley cảm thấy mông lung khi nhìn Aniles như thế nhưng Radley cũng đi theo Aniles.

Aniles vừa mở cửa thì cơn giông bão đột ngột kéo đến, nó mạnh đến mức đã kéo Aniles bật ra ngoài cả người bay trên không trung. Radley kịp níu lấy tay áo Aniles. ngôn tình hài

Cơn bão càng lúc càng mạnh thêm, Radley cũng dần mất sức mà bị kéo theo Aniles. Cả 2 bay vào không trung, họ nắm chặt tay nhau không rời, cơn bão đưa cả 2 đến một vùng đất trống, nơi núi lửa đã không hoạt động từ lâu.

Aniles ngước lên nhìn thì thấy núi lửa đang phun khói lên, cây cối xung quanh không còn là màu xanh nữa mà chúng bám đầy khói xám từ núi lửa.

Đến con nít khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải thừa nhận rằng chuyện không tốt thực sự sắp diễn ra.

Từ phía sau một giọng nói cất lên: “Xin chào những đứa con của ta”. Bertha bận đồ màu trắng đi đến, Bertha giơ tay phải lên ra dấu chào, Aniles có thể thấy được có bảy dấu ngôi sao hiện trên tay Bertha.

Aniles và Radley nhìn Bertha có chút dè chừng, Bertha chỉ mỉm cười: “Lần đầu chúng chúng ta gặp mặt trực tiếp nhau nhỉ?”. Aniles lúc này dường như nhận ra gì đó, khuôn mặt bất ngờ vỗ người Radley một lúc rồi Aniles lại nhận ra thêm gì đó và ngừng lại.

Radley quay sang hỏi Aniles: “Có chuyện gì vậy?”. Aniles chống chế: “Không…không có gì đâu”. Radley gắt gỏng hơn: “Chẳng phải cô nói cô không có giấu tôi chuyện gì mà đúng không?”. Aniles có chút khó xử.

Aniles luống cuống cố diễn tả cho Radley hiểu: “Thật ra là lúc trước tôi có nói về xuất thân…à không…xuất xứ…ây…không phải…là nơi tôi đã từng ở trước khi tới đây đúng không?”.

Radley gật đầu: “Đúng vậy, cô nói nó rất khác với thế giới này”. Aniles nói: “Tuy tôi không rõ việc thế giới này có phải ở trong tiểu thuyết hay không?”. Radley tò mò: “Tiểu thuyết?”.

Không để Aniles nói Bertha nhảy vào: “Cậu là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết viễn tưởng của tôi, nói theo một cách khác cậu là con do tôi tạo ra”. Radley khó có thể chấp nhận được lời nói của Bertha: “Cái gì chứ?”.

Bertha vuốt nhẹ đuôi tóc đỏ của Radley: “Cậu có thể xem cuốn tiểu thuyết của tôi là một thế giới có thật và tôi chính là thần của cậu”. Đầu Radley ong ong không nghe nổi những lời nói của Bertha.

Aniles nói với Radley: “Không sao đâu Rad, anh vẫn sống sự tồn tại của anh vẫn ở đó. Nhưng anh yên tâm đi tôi biết được sự thật được ghi trong cuốn tiểu thuyết đó”.

Bertha nhìn Aniles: “Không hẳn đâu, vì ta là người viết ra nó mà. Không thể cho rằng 1 cuốn sách hôm nay chúng ta có được, đọc được thì chính là toàn bộ sự thật hoặc sự thật duy nhất”. Aniles nhận ra rằng Bertha mới là người biết hết tất cả, Bertha chuyển hướng sang đặt tay lên vai Aniles: “Cô không biết lý do tại sao cô lại ở đây sao?”.

Aniles cũng đã có câu hỏi đó, Aniles nhiều lần cũng tự hỏi tại sao sự hiện diện của bản thân ở đây là có ý nghĩa gì. Aniles mong chờ, Bertha nhìn thấy sự mong chờ đó của Aniles: “Ở vũ trụ rộng lớn, chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra. Cô cũng không biết rằng bản thân cần làm gì”. Radley tiến đến gần Bertha: “Vậy những gì về cuộc đời tôi là do…”.

Bertha gật đầu: “Đúng vậy đấy”.