Ước Mơ

Chương 3



Selina mệt mỏi dựa vào người Radley: “Cũng không thay đổi được gì đâu” Radley xanh mặt nhìn nhìn cô: *Không...không lẽ con quái vật đó cũng sẽ tìm đến sao? Vậy thì mau chạy thôi* Radley định kéo cô bơi đi nhưng cô lại cố vịnh tảng đá để không bị lôi đi: “Anh định đi đâu nữa, tôi thấy nơi này rất an toàn mà”

Radley vẫn còn hoang mang: *Chứ sao cô nói có quái vật*. Selina nói: “Tôi nói hồi nào, tự anh nói đấy chứ”

*Vậy con quái vật bắt cô thì sao?* Radley vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

Cô chỉ tay về phía anh rồi nói: “Đây không phải bắt tôi chứ là cái gì đây? Tự dưng chồm tới ôm lấy tôi, rồi lôi xuống nước còn nữa con quái vật bắt tôi đã giận tôi tận mấy ngày rồi còn không thèm nói chuyện nữa cơ” Radley nhìn cô rồi ghì chặt cô kéo xuống nước cho xả cơn giận nhưng cô nhanh tay hơn, cô khóc và hét lên rất lớn tỏ ra mình rất oan ức và đầy yếu đuối khi bám chặt vào cánh tay của anh.

Sau một lúc vật lộn thì cả hai quyết định hoà nhau: “Anh chơi ác quá đấy” Radley lên bờ ngồi quay lưng về phía cô. Không trả lời.

“Sao vậy? Vừa hết giận lại giận nữa hả?” Radley hất Selina và ngoảnh mặt đi: *Cô né ra đi, đừng làm phiền tôi*. Cô dù cho bị hất ra nhưng vẫn cố nắm chặt tóc anh.

*Aaaaa cô bị điên hả?*. Selina thả anh ra: “Tôi không có bị điên, anh mới điên đấy”

*Hứ*

Selina đành phải ôm lấy Radley mà dỗ dành như một đứa con nít: “Thôi nha nha, tôi không biết anh vì chuyện gì mà giận dỗi nhưng bây giờ thì phải bỏ qua hết, còn nếu bỏ không được thì nói cho tôi biết đi” Radley dựa mặt vào ngực cô nói với giọng dỗi hờn: *Cô nghĩ sao mà ở lại chống chọi với mấy người đó chứ, đúng là ngu ngốc mà, cô làm như cô mạnh lắm vậy y hệt như "két đỏ" vậy*

(Két đỏ: cá Huyết Anh Vũ)

Selina thắc mắc: “"Két đỏ"? Nó nhìn ngu ngốc lắm sao?”

*Không, nó rất đẹp, nó là một loại giống cá lai rất đẹp*

“Ôi trời tôi chả thấy tôi giống gì với "két đỏ" nữa”

Radley bật dậy nhìn thẳng vào mắt cô ra vẻ uy hiếp: *Tôi nói giống là giống* Selina liền phải chiều theo ý Radley: “Rồi rồi rất giống rất giống”

Selina vỗ lấy lưng cho anh cảm thấy thoã mái hơn, Radley nằm xuống nhìn cô rồi hỏi: *Còn cô thì sao? Cô nghĩ tôi giống thứ gì?*

“Ờ.....thứ gì hả?” Selina nhìn ánh mắt long lanh ngây thơ chờ câu trả lời của Radley. Cô chăm chú nhìn anh rồi bắt đầu suy nghĩ: “Tôi nghĩ là bướm đen” Radley nhìn lại màu da ngâm đen của mình: *Vì tôi đen nên cô mới nói như thế đúng không?*

“Không đâu cho dù anh có trắng thì tôi cũng nghĩ đến bướm đen đầu tiên thôi”

*Vậy nó có ý nghĩa gì vậy?* Radley thắc mắc.

Selina dừng lại một lúc rồi tựa vào lưng của Radley, nghịch tóc anh: “Nó có ý nghĩa là ngu ngốc đấy, à mà sao tóc anh lại đổi màu rồi kìa giờ tôi mới để ý đấy, lúc đó nó bỗng dưng có màu đỏ bây giờ thì về lại màu đen rồi”

*Tôi cũng chả rõ nữa, thật ra thì tôi có chuyện muốn nói với cô nhưng lại xảy ra chuyện nên tôi quên mất*

Selina gật đầu: “Um hứm nói đi tôi nghe đây” Radley bắt đầu kể: *Lúc cứu cô thì tôi có đụng vào người cô rồi nhìn thấy một người đàn ông giống hệt cô còn người còn lại là người cá với mái tóc bạc*

“Đụng vào tôi?? Ý anh nói là như thế nào? Anh chạm vào ngực tôi hay là đã hôn tôi rồi” Radley vừa bực bội vừa ngại lấy tay che mặt: *Sao cô lại để ý đến mấy thứ đó chứ, haizzz*

Selina càng phấn khích hơn: “Là hôn đúng không? Mau nói cho rõ ràng đi” Radley buộc miệng nói *ừ*, Selina không để yên cho Radley: “ Vậy sao? anh hôn như thế nào?” Radley bất lực nhìn Selina: *Tôi cứu cô như thế mà cô lại để ý mấy chuyện đó chứ*. Tuy Radley nói như thế nhưng anh thật sự rất ngại khi nhớ về cảnh tượng ấy.

Trải qua không biết bao nhiêu ngày Selina đã trong hang động không phân biệt được ngày đêm. Selina luôn miệng nói muốn ra ngoài nhưng Radley lại luôn miệng nói chờ vài ngày nữa. Selina không nghe lời Radley muốn lẻn ra ngoài nhưng luôn bị Radley bắt gặp được: *Này cô muốn chết sao?*

Selina với khuôn mặt ấp úng: “Ờ thì tôi....” Radley nhìn Selina bằng ánh mắt sắc lạnh: *Không biết bơi thì đừng có thể hiện*. Selina nghe đến đây như chạm vào lòng tự tôn của cô: “Tôi không có thể hiện....chỉ là....”

Radley nhướn mài: *Chỉ là....??*. Selina thật sự không biết phải giải thích như thế nào: “Chỉ là thử thôi mà" Radley bật cười mỉa mai: *Ôi trời đúng là ‘Két đỏ’ mà, ngu ngốc hết sức*. Selina liền đáp lại một cách hùng hồn: “Này hình như tôi nhớ anh nói ‘Két đỏ’ rất xinh đẹp mà".

Radley chợt im lặng suy nghĩ rồi lại cười mỉa mai nhìn Selina: *Chỉ là nó xinh đẹp thôi nhưng không ngốc bằng cô nên suy cho cùng cô là đồ ngốc hết thuốc chữa*. Selina nổi giận đùng đùng lăn lộn la hét than trời trách đất tại sao Radley lại độc ác như vậy.

Radley thở dài bất lực:*Cô ồn thật đấy*, còn cô vừa vùng vẫy vừa la hét: “Nói đi lý do tại sao không cho tôi ra ngoài?”. Radley leo lên bờ che mặt lại mệt mỏi nói: *Tôi cũng chẳng biết nói như thế nào nữa*. Selina lặng lẽ đến gần Radley: “Có chuyện gì ở ngoài đó liên quan đến tôi sao?”. Radley gật đầu. Selina kéo Radley lại gần mình xong áp hai tay lên mặt anh: “Nghe này bây giờ tôi muốn rời khỏi cái chỗ ngột ngạc này”.

Radley cố tránh né ánh mắt đó nhưng bị cô giữ đầu không cho di chuyển, Selina thở một hơi rồi nói: “Bây giờ anh tin tôi đi, tôi sẽ chạy nếu xảy ra chuyện bất trắc, tôi sẽ không đứng chịu trận đâu cũng không cứng đầu nữa đấy, tôi hứa đấy, bằng cả danh dự của tôi"

Radley nhìn dáng vẻ tội nghiệp mà cô tự dựng lên: *Xía tôi nói không được là không được*. Selina hằn học nhìn Radley: “Nhưng mà tôi muốn ra ngoài, đi đâu cũng được mà, anh muốn tôi đi đâu cũng được nhưng làm ơn hãy để tôi có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời đi". Radley bắt đầu suy nghĩ đến việc để Selina ở đây hoài cũng không phải là cách tốt nhất cho hiện giờ.

Radley trườn xuống nước rồi đưa tay về phía Selina: *Tôi quyết định rồi giờ thì đi thôi*. Selina nắm lấy tay bỗng cô nhìn thấy dây chuyền cô từng đeo cho anh: “Anh vẫn còn đeo nó sao?”. Radley sờ lên sợi dây chuyền: *Đương nhiên rồi đây là món quà đầu tiên tôi được tặng mà, bây giờ thì mau hít một hơi đi*

Selina nghe theo lời Radley hít một hơi thật lớn, anh dùng tay chặn miệng Selina lại rồi cả hai cùng lặn xuống. Selina nhắm chặt mắt lại cảm nhận độ lạnh của nước, nỗi sợ bỗng dưng tràn vào tâm trí cô, nếu như không có Radley ở cạnh thì Selina cũng không biết phải làm như thế nào với nỗi sợ này. Selina bấu chặt lấy cánh tay của Radley. Anh cảm nhận được cô đang cảm thấy sợ hãi liền vừa xoa đầu an ủi vừa tìm nơi có thể dừng chân nhanh nhất có thể.

Đột ngột Radley chuyển hướng khiến Selina cũng giật mình mà nhả ra cả hơi, Selina sặc nước muốn đẩy anh ra nhưng trong đầu cô luôn có âm thanh của Radley đang nói: *Đừng vùng vẫy chúng ta sắp tới rồi*. Radley thả Selina ra do cô không còn kiểm soát được hành vi của mình nữa. Cô dừng như mất đi sức của mình và không còn oxi để thở nữa.

Radley vật vả cố gắng kéo cô lên mặt nước hết sức có thể nhưng vẫn còn quá xa để đến đó, nhìn thấy Selina không còn di chuyển nữa, giây phút Radley tưởng chừng như Selina sẽ chết thì cô lại mở to đôi mắt nhìn anh.

Radley nhanh chóng ôm Selina vào rồi bơi lên mặt nước, khoảng khắc đưa Selina lên khỏi mặt nước anh lại thấy lòng rất nhẹ nhõm: *Cô không sao chứ?*. Radley nhìn Selina với ánh mắt chua xót: *Ôi trời ơi còn sống là tốt rồi*. Radley sụt sùi nói với Selina. Còn cô thì không nói lời nào chỉ nhìn Radley rồi nhẹ nhàng vuốt lưng của anh.

Một lúc lâu sau thứ khiến cho Radley lo lắng cũng đến, nhìn về phía đoàn thuyền của người sói, Radley dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn họ. Một tên người sói đứng lên mũi thuyền: “Ta là đội trưởng Len của đại đội 6 thuộc tổ chức Saw".

Selina nhìn đội trưởng Len mà gật đầu chào: “Anh chắc hẳn là người trong coi an ninh của Gwyn nhỉ? Được gặp cả đội trưởng là niềm vinh hạnh của tôi". Selina vừa nói vừa kéo Radley về phía mình: “Không biết có việc gì mà đội trưởng huy động nhiều người đến như vậy?”.

Đội trưởng Len nhìn cô lạnh lùng đáp: “Tìm người". Selina mỉm cười nhẹ nhìn lên: “Tìm ai?”. Đội trưởng Len nhìn cô không chút phân tâm: “Tìm cô đấy". Selina đáp ngay lập tức: “Tìm tôi sao? Nhưng tôi là một nô lệ". Đội trưởng Len đứng đó thở dài đầy mệt mỏi: “Tuy cô là nô lệ nhưng cô vẫn thuộc về Gwyn, không những phải trở về mà còn phải trả giá cho những việc cô đã làm".

Selina nhìn đội trưởng Len ngây thơ hỏi: “Tôi đã làm gì vậy đội trưởng?”. Đội trưởng Len buộc tội cô: “Ăn cắp lương thực và tài sản". Selina liếc mắt: “ Vậy tại sao đội trưởng không bắt những người dân ở làng của tôi đi, họ muốn trái tim của người cá, đó là một việc vô nhân tính đấy”.

Selina chỉ về phía ngực của Radley: “Họ muốn lấy trái tim của người cá đấy, của một chàng trai mới lớn còn chưa biết gì về thế giới”.

Đội trưởng Len có vẻ bất ngờ khi nghe cô nói như vậy, Selina nói tiếp: “Đội trưởng à, không phải tự nhiên mà tôi bỏ trốn đâu, không phải tự nhiên mà tôi lại đi ăn trộm đâu”. Cô dừng lại một khoảng lâu để cho Đội trưởng Len suy nghĩ: “Rốt cuộc thì anh đang làm cho thứ gì vậy? Anh chiến đấu vì thứ gì?”.

Đội trưởng Len bỗng trầm mặt quỳ 1 chân xuống nhìn Selina: “Vậy thì những hành động của cô là vì cái gì?”. Selina bật cười lớn: “Đội trưởng không nhìn thấy sao?”.

Selina cầm tay Radley giơ lên: “Vì thứ này đây". Đội trưởng Len thắc mắc: “Trái tim anh ta". Selina lắc đầu nhìn về phía Radley rồi hỏi đội trưởng Len: “Anh có biết một nô lệ phải chịu đựng những gì không?”. Đội trưởng Len lặng lẽ gật đầu, Selina nhìn đội trưởng Len một cách dịu dàng hơn: “Vậy thì anh phải hiểu cho một người nô lệ như tôi chứ, anh là một người chiến đấu vì tự do và hoà bình, lý nào.... ”.

Đội trưởng đứng thẳng người rồi quay lưng lại nói: “Đi đi tôi không biết cô là ai cả, cũng như chưa từng gặp cô”. Selina mỉm cười nhìn Radley, anh nhanh chóng kéo Selina lặn xuống nước rồi bơi đi mất.

Ở dưới nước không hiểu sao cô lại có thể thở được, ban đầu Radley cũng khá bất ngờ nhưng sau đó thì tập trung vào việc tìm kiếm chỗ trốn.