Ước Mơ

Chương 5



Ngày 14 tháng 4 năm thứ 7 niên đại 224.

Alethea là người bóng tối và là người rất quan trọng trong cơ quan đầu não của chủng người bóng tối, Alethea đã tự mình thành lập ra một tổ chức ilu, nhằm mục đích lập đổ tất cả các chính quyền của tất cả 9 chủng tộc thống nhất thành một chính quyền mới.

Alethea ngồi một mình trong căn phòng làm việc của mình, Alethea liên tục thở dài lo lắng nhìn vào chiếc rương được làm bằng một loại đá quý đặc biệt màu đen có ánh xanh. Alethea từ tốn mở chiếc rương ra, bên trong là một chiếc vảy, Alethea rưng rưng nước mắt nhìn chiếc vảy, Alethea càng không không kịp được cảm xúc mà khóc nấc lên: “El, El à, em tìm được thằng bé rồi, hức, em tìm được rồi, đứa con của em.......”.

Tiếng khóc nấc của một người phụ nữ sau bao nhiêu năm tìm kiếm đứa con duy nhất của mình, vừa hạnh phúc lại vừa lo sợ, Alethea ngả người ra phía sau thở thào: “Mừng thật El à, em cứ tưởng cảm đời này em sẽ không bao giờ được nhìn thấy đứa con của mình, nhưng em lại sợ khi con của chúng ta lại có hành động bắt đầu cuồng loạn như vậy, em đã làm sai việc gì sao? Đau đớn thật, phải chăng em không xứng đáng sao? Em đã rất vất vả để tiêm một liều thuốc an thần cho Rad. Em phải làm sao tiếp theo đây? Liệu thời gian có cho em câu trả lời không trong khi em chả còn ai để thật sự tin tưởng cả". Vừa nói dứt lời chiếc gương treo tường gần cửa sổ bỗng dưng bể tan tành rơi xuống đất trong khi cửa sổ thì đóng còn căn phòng thì chỉ có mỗi Alethea.

Alethea đi đến soi mình trong gương: “Rốt cuộc thì anh muốn nói với em điều gì hay là anh đang đến để giúp em". Ở phía bên ngoài phòng Laura với đôi tai yêu tinh đứng dựa người vào cửa phòng, sâu thẳm trong đôi mắt của Laura là một nỗi buồn không thể diễn tả nổi.

Cánh cửa phòng động đậy Laura lập tức đứng thẳng người thu lại đôi tai yêu tinh của mình nhưng không may đã bị Alethea nhìn thấy. Alethea đứng im dùng đôi mắt đầy mệt mỏi hướng về Laura: “Cậu đang làm gì thế? Nghe lén mình à Laura".

Laura lúng túng lấp bắp nói: “Ờ...thì...mình định sẽ...ờ …..”. Alethea lướt qua Laura như chưa từng có chuyện gì xảy ra, điều này càng khiến cho Laura càng lo lắng bất an hơn, Laura liền chạy theo sau Alethea: “Này tớ xin lỗi, thật sự là tớ chưa nghe gì hết đấy”. Alethea chỉ im lặng rồi gật đầu. Laura cảm thấy có lỗi rất nhiều và cố gắng đánh lảng qua chuyện khác: “Radley lại tỉnh lại rồi, thằng bé còn điên cuồng hơn lúc trước nữa, chúng ta có nên suy xét dùng đến phương án bạo lực không?”.

Alethea không nói gì chỉ lạnh nhạt đi đến lòng kính, nhìn Radley cứ điên cuồng đập vào kính muốn thoát ra mà Alethea đau lòng. Alethea leo lên cái nắp của lòng kính rồi thả chiếc vảy vào. Ban đầu Radley có vẻ không quan tâm đến nhưng rồi Radley lại cảm nhận được thứ gì đó liền bơi đến chiếc vảy đó, Radley nhặt nó lên, từ mắt Radley bắt đầu xuất hiện những viên ngọc trai.

Radley cầm chiếc vảy đó lên và bắt đầu âu yếm nó rồi từ từ cơn phẫn nộ dần dịu lại. Alethea thở thào khi nhìn thấy Radley có thể có thể bình tĩnh lại.

Radley không hiểu vì sao mà anh lại bơi đến gần chỗ kính mà Alethea đang đứng, Radley cứ đánh vào cính dùng ánh mắt như đang muốn nói thứ gì đó, Alethea nhận thấy biểu hiện đó của Radley cố gắng đang diễn tả một thứ gì đó. Sau một lúc Alethea liền ra lệnh cho Laura: “Mau đem đứa trẻ đi cùng Rad về đây, không cần biết đang sống hay đã chết bằng mọi giá phải đem về đây cho Rad". Laura đành phải tuân theo mệnh lệnh của Alethea mặc dù Laura không muốn nhận nhiệm vụ này chút nào.

*

Selina sau 4 ngày trị thương trên một vùng đất nhỏ phía đông Enda cùng với Amity cô cảm thấy lạ với nơi này, họ rất kỳ lạ những người đàn ông ở đây không làm việc gì nặng nhọc vì khi có mặt trời thì họ như những kẻ tâm thần đi lang thang khắp nơi còn những người phụ nữ thì có trọng trách chăm nôm họ như những đứa trẻ.

Amity lại đều đặn ba bữa đến đưa đồ ăn cho Selina. Amity đặt đồ ăn lên bàn: “Cô đói mà đúng không? Mau ăn đi". Selina đi đến gần bàn: “Cô đem ngày ba bữa như thế sao mà tôi đói được, tôi chỉ ăn để sống thôi". Selina ngồi xuống thưởng thức, thịt và thịt chỉ toàn là thịt, thật là hợp khẩu vị của Selina.

Selina bỗng nhớ ra điều gì đó nhìn ra ngoài của sổ thờ thẫn hỏi Amity: “Hôm nay là ngày mấy vậy?”. Amity lập tức trả lời: “Ngày 14 tháng 4 (Phụ Hí) năm thứ 7 ( Hệ ngôn ngữ), niên đại 224”. Selina gật đầu còn Amity thì nói tiếp: “Vào ngày 4 tôi có thấy có ba người mặc áo choàng khiêng cô vào một người nữa, vốn dĩ tôi sẽ đi đến đó xem nhưng làm như vậy một mình là rất nguy hiểm nên tôi đã quay về báo cáo với đội trưởng đại đội 8 Rin của đội trong coi an ninh, nhưng họ lại để ngoài tai, tôi đã cố gắng thuyết phục họ cho đến sáng hôm sau là ngày 5 thì.....”.

Selina nhướn mài: “Thì sao?”. Amity nói tiếp: “Lúc chúng tôi đến có một nguồn sức mạnh to lớn phát ra, nó mạnh đến nổi tôi có thể thấy màu sắc của nó". Selina hỏi: “Màu gì?”. Amity cố gắng diễn tả: “Nó có màu tím đen rất đậm và lấp lánh nữa, nó dày đặc đến nổi tôi bị ngộp thở, nhưng việc đó xảy ra rất nhanh, nó như vừa mới bộc phát vậy. Sau khi kết thúc thì chúng tôi có vào điều tra nhưng lại có một kết giới...”. Amity chưa nói xong thì bị Selina chặt lại: “Tới đây thôi".

Amity gật đầu rồi im lặng, thấy không khí quá ngộp ngạt Amity tò mò hỏi: “Từ hôm cô ở đây đến giờ tôi vẫn còn chưa biết cô tên gì?”. Selina lập tức đáp: “Selina", Amity có hơi giật mình hỏi dò: “Vậy còn họ? Cô có họ không?”. Selina vừa ăn vừa nói: “Rishima". Amity đột nhiên bật dậy dùng ánh mắt đầy bất ngờ nhìn Selina. Cô do giật mình nên dừng việc ăn nhìn Amity: “Sao, chuyện gì? Cô làm tôi giật mình đấy biết không?”.

Amity như không tin vào mắt mình mà ôm đầu đi xung quanh: “Ôi trời ơi tôi không ngờ luôn đấy". Selina vẫn còn chút bất động: “Sao?”. Amity càng phấn khích hơn nói: “Cô chính là ‘Sliua công chúa’ sao? Thật không ngờ đấy tôi có thể gặp cô ở đây". Selina nhăn mặt chán ghét nói: “Cái đó có gì hay chứ? Bộ cô không biết tôi là nô lệ sao?”. Amity gật đầu: “Biết chứ".

Selina đặt thức ăn xuống bàn rồi đứng dậy: “Dù cái tên ‘Sliua' rất thiêng liêng vì nó là cái tên của thế giới chúng ta trong truyền thuyết, nhưng khi cái tên đó gán ghép lên một nô lệ như tôi đã là một sự sỉ nhục rồi à còn thêm cái từ ‘công chúa nô lệ’ nữa, có khác nào là khẳng định suốt cuộc đời này tôi sẽ mãi làm trâu làm ngựa cho người khác không?”.

Amity nhìn thấy Selina phản ứng như vậy thì cố ra sức xoa dịu tinh thần của Selina: “Không..không, ý tôi không phải như thế". Selina hất Amity ra tức giận nhìn Amity: “Vậy thì ý gì đây? Cô định sẽ đưa tôi về nơi đó sao hay là bắt tôi làm nô lệ hay....”. Amity vội vàng giải thích: “Không như cô nghĩ đâu ý tôi là cô rất cừ trong việc chạy trốn đấy, trước đây cô rất nổi tiếng ở Enda đấy". Selina không hiểu: “Tại sao chứ?”.

Amity từ tốn nói: “Trước đây có một số người chim đi tuần tra bầu trời phía Tây Gwyn đã nhìn thấy cô, họ rất ấn tượng khi nhìn thấy một nô lệ lại mặc một chiếc đầm dạ hội đắt tiền đính đầy đá quý". Selina chợt nhớ ra buổi vũ hội đầu tiên của cô bị ép tham gia, lúc đó Selina bắt buộc phải tham gia thay cho một tiểu thư đang bị bệnh cảm, cái ngày đó cô đã bị sỉ nhục thậm tệ, hết bị bắt phục vụ rượu như một con điếm rồi bị bắt liếm giày như một con chó, ca hát nhảy múa, nói chuyện phải hài hước, không được tỏ ra khó chịu, lúc nào cũng phải nở nụ cười, phải chịu sự khinh bỉ tra tấn tinh thần của những người khác.

Amity nói tiếp: “Lúc đó họ khá là tò mò nên đã lén theo dõi cô, và rồi họ truyền tay nhau về một cô gái nô lệ lại sống như một tiểu thư à không như một công chúa chứ, không những nổi tiếng với những dân thường mà còn rất nổi tiếng hội phù thuỷ nữa đấy, họ coi cô như một vị thần đang chịu hành khổ hành nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm hy vọng được sống, họ đã thêm cô vào quyển sách tín ngưỡng của họ đấy nhưng trong đó là một câu chuyện khác hoàn toàn về cô".

Selina há hốc khi nghe Amity nói về độ nổi tiếng của cô: “Thật không ngờ luôn đấy tôi chưa làm gì mà đã nổi tiếng đến như vậy rồi sao?”. Amity đặt lên bàn một quyển thánh kinh: “Đọc thử đi, có cả hết đấy, còn bây giờ tôi ra ngoài đây". Amity nói xong đi ra ngoài.

Selina cầm lên quyển thánh kinh dày cộm, nó có màu đỏ chủ đạo đính kèm là con bướm được làm bằng một thứ kim loại dùng để đánh dấu trang, Selina lật ra trang đầu tiên. Thật khó tin nhưng hình của Selina đang đội vòng hoa còn trên tay trái thanh kiếm, tay phải giơ lên hiện rõ bảy ngôi sao.