Ước Mơ

Chương 6



Bức hình không phải được in ra mà là được vẽ bằng tay, Selina lật trang tiếp theo là chân dung hoàn chỉnh nhất của Nữ hoàng ánh sáng Celia và Hoàng đế bóng tối Gavlin, những trang tiếp sau đó mô tả chi tiết về thế giới trong truyền thuyết, những trang tiếp theo kể về Aether và Lumine, mặt cả hai không thể nhìn thấy được.

Selina giơ cuốn sách lên đưa về phía ánh sáng để nhìn nhưng vẫn không thấy gì, cô có ý định sẽ xé nó nhưng thật kỳ lạ, loại giấy này rất dai khiến cô cũng bỏ cuộc. Selina chú tâm hơn đọc phần được viết bằng tay kia.

Aether được sinh ra từ bầu trời, Lumine được sinh ra từ ánh sáng, cả hai điều là đứa con đầu tiên của “thần” được Nữ hoàng và Hoàng đế công nhận, cả 2 đều nhận được sự bảo hộ của Hoàng đế. Lumine với ấn ký trên tay là ngôi sao trở thành người cai quản của cả biển đông, Aethea với ấn ký hình mặt trăng lưỡi liềm ở phía sau cổ trở thành người cai quản đất liền. Mọi người chung sống hoà bình như thế cho đến một ngày trên bầu trời xuất hiện một viên đá “ngọc lục bảo chiều tà” khổng lồ đang lao đến với vận tốc bất thường đồng thời thiên nhiên cũng xảy ra những hiện tượng bất thường như bỗng dưng có lốc xoáy, một số nơi như hoang mạc lại có mưa và đóng băng ngay lập tức khiến cho mọi người đều cảm nhận được tai ương sắp đến, một cơn mưa đá khủng khiếp phát tan mùa màn, một số nơi vốn dĩ rất lạnh và đóng băng quanh năm thì nóng lên bất thường thậm chí là cạn kiệt nguồn nước. Các chủng người cũng đang lâm vào tình trạng hoảng loạn khi thường xuyên nghe âm thanh rè đầy chói tai. Trong cuộc khủng hoảng ấy Lumine và Aethea cùng nhau ngăn chặn viên đá “ngọc lục bảo chiều tà” ấy không va chạm đến thế giới và đẩy ngược viên đá cách xa thế giới.

Selina đóng cuốn thánh kinh lại: “Mơ hồ quá, vẫn chưa biết được viên đá đó được đẩy xa đến mức nào mà, còn nữa bằng cách nào mà hai người đó có thể ngăn chặn được viên đá đó chứ". Selina chật vật với những trang tiếp theo của thánh kinh, chúng dính chặt vào nhau không thể mở ra được; bất thình lình có một người phụ nữ to lớn đứng trước mặt Selina khiến cô giật nảy mình.

Người phụ nữ túm lấy cổ áo Selina xách lên nhẹ nhàng rồi đi ra ngoài. Cũng khá nhiều ngày cô không thấy ánh sáng mặt trời nên có chút choáng với ánh nắng gây gắt ở đây, Amity từ đâu vội vàng bay đến: “Dì à có chuyện gì vậy?”.

Người phụ nữ to lớn đó nắm cổ áo Selina giơ lên cao rồi la lên: “NGƯỜI Ở ĐÂY RỒI MAU ĐẾN ĐÂY NHÌN ĐI". Người phụ nữ to cao vừa dứt lời có rất nhiều người chim từ đâu bay đến mặc cho Amity ngăn cản nhưng họ vẫn chen chúc nhau nhìn Selina.

Già trẻ lớn bé đều là phụ nữ lơ lửng trên không trung bàn tán to nhỏ khiến Selina cảm thấy rất khó chịu: “Này”. Selina nắm lấy vạt áo của người phụ nữ to lớn: “Thả tôi xuống". Selina liếc người phụ nữ to lớn.

Amity nhìn tình huống này chỉ biết tặc lưỡi mà đi đến gần Selina: “Thật lòng xin lỗi vì sự hiếu kỳ của dân làng dành cho cô". Selina chỉ gật đầu rồi quay người định quay vào bên trong nhưng lại bị Amity gọi lại: “Khoan đã Selina, tôi vừa với nhận được thông tin là cô đang bị một nhóm người truy bắt đấy”. Selina dừng lại vào thở dài một lúc lâu rồi xoay người lại nói: “Vậy thì tôi có thể xin ở lại đây không?”. Những người chim đó đều nhìn nhau một lúc rồi vui vẻ đồng ý cho Selina ở lại.

Ngày 25 tháng 9 năm thứ 7 niên đại 224.

Tiếng nổ vang trời tại vùng ranh giới giữa Phelan và Gwyn, không những làm kinh hoàng người dân mà còn là lời tuyên chiến với cách chủng người khác. Kẻ cầm đầu cho vụ nổ đó không ai khác chính là Radley.

Ngoài việc khủng bố ra Radley còn là gương mặt đại diện công khai của tổ chức ilu, vụ nổ lần này vừa là một phần nhiệm vụ của Radley vừa là lời nhắn nhủ đến Selina.

Radley đã gửi cho Selina xác của cá két đỏ. Các xác khô cứng màu đỏ đặc trưng của két đỏ đang phai dần đi. Selina đau lòng nhìn loài sinh vật vô tội đã chết trên tay, cô nghĩ về cảm giác khó chịu và mệt mỏi của Radley khi cố gắng tìm cô.

Selina khi vừa nhìn thấy cá két đỏ thì đã liền nói với Amity: “Nếu đến chiều mà chưa thấy tôi trở lại thì mau tìm kiếm tôi”. Amity lo lắng: “Người đó sẽ làm hại cô sao?”. Selina đưa cho Amity xác cá két đỏ: “Không rõ nữa nhưng tôi nghĩ anh ta sẽ không tha cho tôi đâu, vì tôi vô trách nhiệm đến nỗi không chịu gặp anh ta mà".

Nói rồi Selina gói chút đồ vào balo và mang chúng đi.

Radley trở lại với hình dạng cá và bơi đến hang động nơi mà Selina đã từng ở đây. Vào trong hang Radley định sẽ trở về dạng người để lên bờ thoải mái hơn thì nghe có giọng nói: “Anh đã trở lại rồi sao?”.

Radley giật mình nhìn lên thì thấy Selina cả người ướt sũng cùng với bộ đồ du mục: *Selina, là cô đấy à?*. Selina nhìn thấy Radley có vẻ không tin thì cô đứng dậy đi đến gần anh nói: “Đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau?”.

Radley cười mỉm: *Tính ra cũng hơn 5 tháng*. Selina lặng lẽ đứng nhìn Radley: “Anh nhìn khác quá đấy". Radley liền tỏ vẻ nguy hiểm: *Chỗ nào chứ?*. Selina tiến đến gần hơn sờ vào chiếc dây chuyền mà Selina từng tặng cho Radley: “Mái tóc ngắn hơn này, đôi mắt sắc xảo hơn này, đặc biệt là anh còn có thể nói chuyện như những chủng người khác nữa, anh định giả ngốc với tôi đến bao giờ".

Selina nắm chặt sợi dây chuyền định sẽ lấy lại nhưng lại bị Radley giữ tay lại: “Này, cô định lấy lại sợi dây chuyền này sao?”. Selina liền hất cằm: “Nó căn bản thuộc về tôi, xem ra giọng của anh cũng hay thật đấy, anh lừa tôi để che giấu giọng thật chứ gì?”. Radley nhún vai: “Con người mà, ai cũng có bí mật". Selina đáp ngay lập tức: “Còn tôi thì không”.

Selina thả sợi dây chuyền ra: “Được thôi, coi như đây là một bài học kinh nghiệm đi”. Selina dùng sức kéo Radley lên bờ rồi lấy trong balo chống nước của mình ra một cái khắn rất to, Radley có thể nhận thấy được chiếc balo to khổng lồ kia không có gì ngoài chiếc khăn to và một quyển sách.

Selina trùm chiếc khăn to kia lên người Radley: “Anh đã ở đâu vậy?”. Radley bỗng thở dài nhìn Selina: “Một nơi không có cô, một nơi tôi cảm thấy vô cùng cô đơn. Tại sao vậy Selina?”. Selina bối rối nhìn Radley: “Sao?”. Radley trách móc Selina: “Tại sao cô biết tôi tìm cô nhưng tại sao cô không.....”. Selina chặn Radley lại bằng quyển thánh kinh.

“Radley nhìn này” Selina để quyển thánh kinh ra xa hơn rồi mở ra hình ảnh ở bên trong. Radley hoang mang chỉ vào bức hình đó: “Đó...đó là....”. Selina khẳng định: “Đúng vậy đó là tôi đấy, ban đầu tôi cũng nghi ngờ như anh vậy nhưng rồi tôi lại có cảm giác khác". Radley thắc mắc: “Cảm giác gì? Có phải vì nó mà cô không chịu đến gặp tôi". Selina chỉ im lặng lật đến trang cuối cùng.

Hình ảnh tượng đá cậu bé đang ngồi co rúm lại hai tay ôm đầu.

Radley khá là khó hiểu nhìn Selina: ”Đây là thứ gì?”. Selina nói: ”Tôi vô tình thấy bức tượng được vẽ trong đây rất giống bức tượng ở một ngôi làng nhỏ của tộc người chim”. Radley vuốt cằm: ”Vậy thì cô nghĩ nó đang biểu đạt thứ gì?”. Selina trong vô thức nói: ”Tận thế chăng?”. Radley bỗng dưng có hơi lúng túng: “Sao cô lại nghĩ như vậy?”. Selina cũng chẳng biết vì sao bản thân lại nói như vậy: ”Tôi cũng chả biết". Selina nhún vai nói: ”Anh nói đi mục đích chính anh muốn gặp tôi là gì?”. Radley bỗng bật cười trước câu nói của Selina.

Radley cởi bỏ chiếc khăn đứng lên rồi chỉ xuống nước, Selina nhìn theo nhưng trên mặt nước chỉ có hình ảnh phản chiếu của Selina. Selina khó hiểu quay lại nhìn thì bị Radley đẩy xuống nước, Selina vùng vẫy và cố gắng ngoi lên mặt nước để hy vọng Radley chỉ đang giỡn với mình, nhưng trái với sự kỳ vọng của Selina, Radley lại dửng dưng đứng nhìn không một chút động đậy.

Radley luôn tự hỏi tại sao Selina lại không đến gặp anh, anh luôn nghĩ đến việc có phải Selina đã ghét anh không: “Tại sao vậy hả? Tôi đã trong chờ rất lâu và đã hy vọng khi cô nghe đến tôi thì sẽ đến ngay nhưng mà...xem kìa cô đã không tới. Cô đã thật sự làm tôi muốn điên lên vì chờ đợi, cô biết không cô là người duy nhất mà tôi thật sự quan tâm tới”. Radley đến gần bờ quỳ xuống: “Đến cả người tự nhận là mẹ của tôi thì tôi cũng chưa bao giờ thật sự để tâm đến”. Nhìn Selina vùng vẫy càng lúc càng yếu đi Radley nắm lấy tay Selina lên bờ, Radley trở nên nguy hiểm hơn khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Selina.

Radley lấy một cặp nhẫn xanh dương và vàng. Radley đeo lên tay Selina chiếc nhẫn màu vàng: “Đây là thứ khiến cho chúng ta luôn cảm nhận được sự hiện diện của nhau Selina à, Két đỏ xinh đẹp của tôi". Radley hôn lên tay Selina trong khi cô còn chưa định thần được khi chỉ một chút nữa cô đã chết đuối rồi.

Radley cười ma mãnh bế Selina lên đi đến một góc hang để ngồi sưởi ấm mặc cho thân hình Selina có hơi mũm mỉm nhưng Radley lại rất thích điều đó. Radley trang thủ sờ lên bụng mỡ và đùi to kế đến là ngực. Theo như đáng giá của Radley thì chúng rất mềm, phần nào phần nấy đều to. Cuối cùng là đến da của Selina, tuy nó không hoàn hảo nhưng cũng làm cho Radley cảm thấy khá là kích thích khi chạm vào.

Selina tuy đã lấy lại ý thức nhưng đã ngất đi vì mệt mỏi, Radley cảm thấy sướng rơn thì nhìn thấy được vẻ dễ thương ấy, Radley cắn môi vì không để kìm lòng dược mà hôn lên má tròn mềm của Selina: “Ôi két đỏ xinh đẹp của tôi, sao cô có thể dễ thương như thế chứ hả, thật là muốn giữ cô bên cạnh tôi mãi". Radley nhẹ nhàng hôn lên môi Selina, cảm giác sung sướng khiến anh sau này luôn nhớ về nó.