Ước Mơ

Chương 7



Selina tỉnh dậy trên hòn đảo nhỏ hướng Tây Nam của Gwyn, điều đầu tiên Selina cảm nhận được chính là sự nóng rát trên ngón tay áp út bên tay trái, dù cố như thế nào thì Selina vẫn không thể nào tháo ra được. Chật vật mãi vẫn không thể tháo ra, Selina dùng sức đến nỗi bật cả máu thì chiếc nhẫn lại sáng lên. Selina sực nhớ đến quyển thánh kinh, cô nhìn xung quanh để tìm kiếm nhưng không thể thấy nó.

Ngay lúc này Amity xuất hiện: “Selina à, cô có sao không?”. Selina tiến đến Amity: “Cô có thấy cuốn thánh kinh đâu không?”. Amity lắc đầu, Selina lúc này tức đến run người hỏi Amity: “Khi cô đến đây cô có thấy điều gì khả nghi hay không?”. Amity cũng lắc đầu. Selina nhìn chiếc nhẫn khiến cô phải chảy cả máu: “Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy?”.

*

Radley ngồi trên mỏm đá hướng mặt ra biển, anh cầm quyển thánh kinh lật những trang đầu tiên bức hình mà anh nhìn thấy được khiến Radley rất bất ngờ, tò mò nên Radley đã lật trang kế tiếp nhưng mọi thứ dường như đã được xoá sạch, mỗi trang giấy đều trắng tinh không còn thứ gì đọng lại cứ như là bốc hơi đi vậy.

Bỗng dưng ở ngón tay áp út bên trái của Radley trở nên sáng hơn và bắt đầu rỉ máu, Radley cười. nhẹ rồi hôn lên chiếc nhẫn: “Cô không cần phải cố gắng đến như vậy để tháo chiếc nhẫn đó ra đâu. Ay chà đau lòng thật, két đỏ của tôi đã chảy máu rồi. Tôi phải làm sao đây? Tôi không thể gặp két đỏ xinh đẹp của tôi ngay bây giờ được”. Radley xoa xoa chiếc nhẫn rồi hôn lên nó lần nữa: “Buồn thật, ước gì cô có thể ở bên cạnh tôi nhỉ".

*

Ngày chết niên đại 224 (ngày cuối cùng của niên đại)

Phía đông Gwyn.

Titus 11 tuổi đang ngồi chơi ở sân vườn bỗng dưng trực giác của cậu mạnh lên lạ thường, Titus đứng bật dậy đôi tai thỏ mọc ra và dựng lên cao. Cậu chạy đến hai người anh chị cùng cha khác mẹ của mình: “Có chuyện lớn rồi".

Donna đang ngồi thưởng thức tách trà chiều của mình: “Chuyện gì mà lớn chứ?”. Bernie đứng gần đó: “Mày bị lây bệnh thần kinh của Heinous à? Tự nhiên đang ngồi chơi vui vẻ cái nhảy dựng lên như gặp ma vậy".

Donna nhìn đôi tai thỏ của Titus: “Chúng dễ thương thật đấy chị có thể sờ chúng được không?”. Titus không quan tâm đến điều Donna nói biểu cảm càng hốt hoảng hơn: “Chúng ta sắp gặp đại hoạ rồi mau trốn đi thôi".

Bernie nhìn dáng vẻ hốt hoảng đó của Titus mà cười lớn: “Cái gì mà đại hoạ chứ....”. Titus lúc này đây cực kỳ nghiêm túc: “Anh đang xem thường trực giác của một nhân thú sao? Anh là giống người thuần khiết nhất không lai tạp chút gì cả, anh nghĩ trực giác của anh sẽ mạnh hơn em sao?”.

Donna lúc này có hơi giật mình một chút nhưng vẫn cố gắng hưởng thụ tách trà của mình: “Nếu vật thì trước tiên phải thông báo cho cha biết đã và còn phải xác nhận với dì rằng những lời em nói có đúng hay không". Titus lúc này cảm thấy xót ruột: “Không còn thời gian nữa đâu chúng...”.

Chưa kịp nói xong chiếc tách trà trên tay Donna bay ngang qua đầu Titus: “Im lặng lại đi thằng ranh con này, toàn nói mấy lời xui xẻo giờ thì mau biến đi". Titus nhìn Donna và Bernie: “Thật sự là hai người không tin lời tôi đúng không?”. Bernie ngồi xuống dựa vào gốc cây: “Ăn nói không có căn cứ, em nói xem tụi anh nên tin thế nào đây?”.

Titus chỉ vào đôi tai của mình: “Bây giờ em sẽ đi gặp mẹ, chắc chắn mẹ đã nói với cha về chuyện này rồi". Nói rồi Titus chạy đi, Donna ở phía sau nói lớn: “Để xem thử đại hoạ của em nói là thứ gì".

Titus đi thẳng vào biệt thự, vội vã chạy đến phòng của mẹ, cậu tung cửa bước vào: “Mẹ". Người mẹ của cậu nhìn thấy cậu liền mỉm cười: “Con trai của ta". Bà ấy dang tay ra đón lấy Titus, cậu cũng chạy đến ôm lấy mẹ: “Mẹ ơi con cảm nhận được điều gì đó khủng khiếp đang đến". Bà ấy gật đầu rồi nói: “Nhưng Titus à ta hoàn toàn không cảm nhận được gì cả”.

Titus nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, chúng ta mau đi thông báo cho mọi người biết đi ạ”. Người mẹ của Titus cũng nắm chặt lấy tay cậu: “Nhưng làm sao đây ta không cảm nhận được điều gì cả, mọi thứ đang rất tốt đẹp mà". Titus nhìn mẹ: “Mẹ không tin con sao? Chúng ta đều là thú nhân mà".

Người mẹ của Titus lúc này mới chỉ lên trời: “Nếu xảy ra chuyện gì thì người chim sẽ phát hiện ra đầu tiên và sẽ thông báo cho tất cả mọi người biết". Titus vẫn cố gắng thuyết phục mẹ mình: “Nhưng mà mẹ à chúng ta cần phải đi ngay bây giờ, gió hôm nay lạ lắm, mùi hương gió mang theo cũng lạ nữa ngay cả âm thanh của đất cũng thay đổi”.

Lúc này mẹ của Titus mở cửa sổ ra, hít không khí: “Titus à có lẽ là con đã nhằm đấy mùi hương lạ đó là do hoa đành đành vừa mới nở”. Bà ấy đi đến nắm lấy vai Titus: “Con đang trở nên nhạy cảm quá đấy, kể từ khi ‘con nô lệ’ kia rời khỏi đây".

Lúc này Titus bị sốc nặng bởi lời nói của người mẹ, cậu lùi ra sau: “Mẹ à...mẹ...”. Người mẹ của Titus chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh. Titus cảm thấy sợ hãi khi nhìn mẹ của mình như thế, cậu chạy ra khỏi đó về lại phòng của mình. Titus soạn một ít đồ cậu cho là quan trọng bỏ vào túi rồi trốn ra khỏi nhà, trực giác của cậu mách bảo như thế, trong đầu của Titus luôn hiện hữu câu nói: “Trốn đi, mau lên, hãy trốn đi".

Ngày 1 tháng 1 năm thứ 1 niên đại 225.

Mặt trời không xuất hiện, mặt trăng ngừng sáng, không khí lạnh từ đâu tràn tới. Selina với đôi cánh côn trùng được ban phước từ thánh đường người chim, bay lên nơi cao nhất của Enda quan sát bầu trời: “Gì đây?”.

Selina tỉ mỉ quan sát bầu trời, mây đen dày đặc, phía dưới là khung cảnh những dòng nước đem ngòm. Lúc này mùi hương lạ xộc tới, Selina càng bay lên cao thì mùi hương đó càng nồng nặc, cô bay đến khi gần chạm đến những đám mây thì những tia sấm bắt đầu nỗi dậy.

Amity với đôi cánh chim lao đến: “Selina nguy hiểm”. Amity kéo cô trở về mặc đất, Amity lúc này mới hỏi Selina: “Cô có nghe thấy mùi gì không?”. Selina trả lời: “Có, nhưng mà tôi không biết nó là thứ gì". Amity gãi đầu nói ra suy đoán của mình: “Tôi nghĩ đó là mùi của sự sinh nở".

Selina khó hiểu nhìn lên bầu trời: “Sinh nở sao? Nếu đúng là vậy thì có chuyện gì đó lạ lắm". Amity cũng khó hiểu: “Chưa tới mùa sinh sản nhưng lại có mùi này rồi".