Ước Mơ

Chương 8



Radley ở đâu đó trên vùng đất của người da xanh: “Gì nữa đây? Hiện tượng cực đoan này là gì? Cảm giác như bị đe doạ một cách khủng khiếp". Radley lấy từ trong túi ra chiếc vảy cá Alethea từng đưa cho anh, nó đang đổi màu liên tục. Radley chỉ biết lắc đầu rồi quay về tổ chức ilu.

Ngày hôm đó các loài thực vật đều đã khô héo hết, những động vật cấp thấp hơn đều đã mất phương hướng và đã gục ngã la liệt trên nền đất. Ban đêm còn cực đoan hơn, gió thổi mạnh không ngừng nghỉ nhưng chỉ có duy nhất 2 vùng đất là không chịu ảnh hưởng bởi nó vì nó có kết giới hết sức chắc chắn.

Đến khi kết thúc những trận gió cuồng phong thì mọi người ở khắp mọi nơi đều kéo nhau đến vùng đất của người tiên và vùng đất của người da xanh, chủng người tiên mở cửa đón chào bao nhiêu thì chủng người da xanh vẫn đóng kín cửa kiên cố bấy nhiêu.

Radley sau khi trở về ilu đã lớn tiếng với Laura: “Này rốt cuộc thì thứ quái gì đang xảy ra vậy hả? Rõ ràng là ‘thứ đó' không thể nào gây ra thứ khủng khiếp này". Laura rất bất ngờ với những hiện tượng đang xuất hiện bên ngoài kia: “Tôi thực sự không biết gì cả, những thứ đang xảy ra là hoàn toàn tự nhiên”.

Radley thất vọng nhìn Laura rồi hậm hực bỏ đi, anh trước cửa của một căn phòng lớn rồi gõ nhẹ. Từ bên trong giọng của Alethea vọng ra: “Vào đi". Radley mở cửa ra bước vào, điều đầu tiên anh thấy là một người đàn ông lạ mặt ngồi trên bàn làm việc của Alethea, Radley bất giác nói: “Tuy tôi không biết mẹ của tôi là người như thế nào nhưng tôi mong ‘vị khách quý' đây không như những gì tôi tưởng tượng".

Người đàn ông đó nghe thế cũng liền đi xuống, Radley khó chịu nhìn Alethea: “Bà có biết chuyện gì đang xảy ra ở ngoài kia không?”. Alethea nhìn Radley rồi ra lệnh cho người đàn ông đó ra ngoài: “Biết chứ, nhưng có điều ta không thể giải thích được việc đã xảy ra nó vượt ngoài tầm hiểu biết của ta”.

Radley đi đến trước mặt Alethea: “Vậy bà nghĩ nó là thứ gì?”. Alethea suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Một thảm hoạ đã được dự báo trước”. Radley thở dài kiên trì chờ Alethea nói từng chữ: “Ta nghĩ nó có liên quan đến quyển thánh kinh con đã đem về, tuy chúng ta không thể mở cuốn thánh kinh ra nhưng ta cũng đoán được trong quyển thánh kinh đó có chứa một bí mật của nhân loại này".

Sức mạnh bóng tối trong người Alethea không ngừng bộc phát, cả căn phòng tràn ngập trong bóng tối, Radley chả quan tâm sức mạnh của Alethea mạnh đến mức nào hay không gian tối đến mức không thể nhìn thấy cả bàn tay của bản thân. Radley lao thẳng về phía trước miệng thì nói: “Nếu thật sự bà là người sinh tôi ra thì tôi cũng chẳng ngầm ngại giết bà đâu nên tốt nhất bà đừng nên uy hiếp tôi bằng sức mạnh này". Radley với trực giác của một người cá thì anh đã xác định được vị trí của Alethea.

Radley nắm lấy cổ Alethea một cách dứt khoát, ngay lập tức mọi thứ bắt đầu sáng trở lại sức mạnh bóng tối của Alethea cũng dần biến mất. Alethea thì đau đớn gượng nói với Radley: “Con không có một chút đạo đức của con người sao”. Radley chỉ lạnh lùng nói: “Bà nghĩ thử xem tôi sống trong xã hội người cá đầy rẫy sự tham lam ấy, những người cá như tôi phải tìm cách để sống sót, tôi và cha đã cố sống cho đến khi “căn bệnh rong biển” đã giết chết ông ấy, những chiếc vảy của ông ấy cứ liên tục trốc đi như thế nhưng ông ấy vẫn cố dẫn tôi bỏ trốn, tôi chỉ có mỗi ông ấy, mãi mãi là như vậy, dù là người đã sinh ra tôi thì cũng không sánh nổi với ông ấy”.

Alethea mỉa mai nói: “Nhưng ông ấy đã làm một việc có lỗi với một bạn duy nhất của ông đấy". Radley thả Alethea ra, Alethea không thể giữ được thăng bằng liền ngã xuống đất: “Ông ấy đã lợi dụng người bạn đó đến mức phải chết, vậy con sẽ giống ông ta sao, người bạn duy nhất ấy của con, con sẽ....sẽ giết người đó sao?”.

Radley nói một cách khẳng định: “Tôi thương cha nhưng không đồng nghĩa tôi sẽ trở thành ông ấy, tôi được sinh ra là để được trải nghiệm, là được sống chứ không phải là bản sao của người khác". Radley đi ra phía cửa nhìn Alethea bằng ánh mắt lạnh lùng: “Kể từ khi cha chết đến giờ Selina là người đầu tiên cho tôi có cảm giác như mình tồn tại, còn những thứ còn lại không khác gì là rác rưởi, bởi vậy đừng dùng khuôn mặt xấu xí đến buồn nôn đó mà đi lừa người nữa, tôi biết bà muốn tôi phải đối xử với bà một cách dịu dàng, nhưng cũng thật xin lỗi tôi chỉ thật sự dịu dàng với Selina thôi".

Nói rồi Radley đóng sầm cửa lại để lại một người mẹ bất lực với “quyết định” trong quá khá khứ của mình.

Selina ngồi giữa thánh điện nguy nga tráng lệ. Trên đầu trùm một khăn ren trắng. Kế bên là một người chim Amity: “Selina à, từ lúc cô lên bầu trời quan sát rồi trở về đến giờ cô lạ thật đấy". Selina chỉ đáp lại: “Chả có gì đâu chỉ là tôi muốn cầu nguyện một chút thôi”. Amity cùng quỳ xuống cầu nguyện cùng Selina: “Thật sự ai nhìn vào cũng nghĩ là có điều bất thường rồi". Selina tò mò hỏi nhưng vẫn không mở mắt: “Tại sao chứ?”. Amity bắt đầu chấp tay để bắt đầu cầu nguyện: “Cô chả bao giờ vào nhà thờ dù là nữa bước chân". Selina im lặng rồi lại tiếp tục cầu nguyện cho đến khi người đứng đầu thánh đường xuất hiện.

Người đứng đầu thánh đường đi đến quỳ tôn kính trước mặt Selina, Amity thấy kỳ lạ và nhận ra Selina đang tính toán điều gì đó: “Cô đã gặp thánh chủ?”. Selina lúc này mở mắt: “Là ông ta gặp tôi trước".

Selina đứng dậy lấy trong người ra một thanh kiếm: “Chắc hẳn cậu đang thắt mắt tôi đang muốn gì lắm chứ gì, chờ chút nữa đi cậu sẽ biết thôi". Amity đang lo lắng hơn khi Selina nói chuyện càng lúc càng lạ: “Đừng nói là cô định sẽ...”.

Selina giơ thanh kiếm lên cao, những cánh cửa trong thánh đường mở tung ra bởi gió, ánh lửa bập bùng cháy dữ dội, mặt đất bắt đầu rung chuyển, nước bắt đầu tràn vào thánh đường, lúc này Selina quay sang hỏi Amity: “Bây giờ cậu cảm thấy như thế nào?”. Amity khó hiểu: “Sao?”. Selina nhắc lại: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Sợ hãi, cô đơn, giận dữ hay là tuyệt vọng". Amity hét lên: “Tôi cảm thấy rất sợ”.

Người đứng đầu thánh đường lúc này vẫn không nhúc nhích, Selina nhìn người đứng đầu thánh đường mà bật cười. Selina bắt đầu cho nghi lễ, cô nói:

“Bùng lên, hỡi ngọn lửa hung tàn! Hãy thiêu đốt những nỗi thống khổ này đến khi chúng trở về với cát bụi. Ta nguyện thề dưới 4 nguyên tố. Hoả tượng trung cho nỗi sợ, Thổ tượng trưng cho sự cô đơn, Phong tượng trưng cho sự giận dữ, Thuỷ tượng trưng cho sự tuyệt vọng. Ta xin thề sẽ tìm lại thế giới mà thần mong muốn"

Ngay lúc Selina dứt lời thì mọi thứ tìm vào im lặng, không còn gió thổi mạnh, không còn lửa bập bùng cháy, mặt đất không còn rung chuyển và những giọt nước nước bắt đầu đọng lên những cánh hoa vàng đang nở rộ cả thánh đường, ngay nơi linh thiên nhất xuất hiện một đôi cánh bướm khổng lồ màu vàng làm sáng rực cả thánh đường. Amity không thể hiểu tại sao bản thân lại rơi nước mắt trước cảnh tượng thần thánh này. Chắc là vì đây chính là thiên đường mà mọi người luôn ao ước.

Ở nơi cao nhất trên thánh đường xuất hiện một con mèo đen kì lạ, trên lưng có hình ngôi sao. Nó nhảy xuống rồi đến gần Selina ngồi xuống. Selina nhìn con mèo kỳ lạ này cũng có chút thiện cảm liền mở lời: ”Chú mèo đáng yêu này từ đâu xuất hiện vậy". Không để cho Selina đụng đến con mèo liền đe doạ. Một tiếng nói xuất phát từ con mèo khiến Selina giật mình: ”Cả gan dám đụng vào ta sao?”. Selina lùi lại cúi đầu trang trọng: ”Tôi thật sự xin lỗi".

Selina nhìn người đứng đầu thánh đường rồi gật đầu, người đứng đầu thánh đường lấy ra một chiếc rương nhỏ, Selina cầm lấy chiếc rương rồi mở ra cho con mèo xem: “Đây là một mảnh của ‘Ngọc lục bảo chiều tà’ nó được tìm thấy tại nơi cao nhất Sliua". Con mèo lúc này nói: “Đó không phải là đá quý".

Selina cầm mảnh đá lên: “Vậy đây là thứ gì? Tôi từng thấy nó xuất hiện trong quyển thánh kinh". Con mèo lúc này bất lực nói: “Sau từng ấy năm ta đã luôn nói với nhân loại rằng đó chính là vỏ trứng chứ không phải là đá quý".

Selina giơ lên cao nhìn ánh sáng của mảnh vỏ: “Nếu vậy đây chính xác là trứng của sinh vật gì?”. Con mèo lúc này nhìn chăm chăm Selina: “Đoán thử xem". Selina bất lực nhìn con mèo: “Làm sao mà tôi đoán được chứ, còn nếu tôi có thể đoán được thì tôi đã được lên làm thần rồi".

Con mèo tiến đến xem xét viên đá rồi nói: “Vậy ngươi sẽ làm gì để tìm lại thế giới mà thần mong muốn?". Selina tràn đầy tự tin nói: “Tôi sẽ hợp nhất tất cả thành một".