Ước Mơ

Chương 9



Ngày 5 tháng 1 năm thứ 1 niên đại 225

Trải qua 5 ngày dài đằng đẵng mà tình hình chung của toàn dân Sliua vẫn không có gì tiến triển ngược lại càng khắc nghiệt hơn, Radley lúc này trở về với biển. Xã hội người cá vẫn còn xư ngụ dưới biển, họ không chịu lên bờ để lánh nạn cùng với những chủng người khác.

Radley bơi trở về với thủ đô Douglas đầy khó khăn khi những dòng hải lưu di chuyển liên tục khiến anh không thể bơi đúng hướng. Đến cửa thành Radley nhìn vẻ vắng lặng này rồi tự đẩy cửa bơi vào.

Vốn dĩ nơi này luôn rộng lớn và náo nhiệt nhưng bây giờ do thảm hoạ đang ập đến khiến cho những người dân luôn bận rộn với công việc của mình phải tạm gác lại tất cả.

Radley bơi nhanh đến trung tâm của thủ đô, nơi đây anh đã gặp chú của mình, người quyền lực nhất Douglas. Poseidon Marcus Walter. Marcus thấy Radley liền đưa tay lên đầu để chào: *Lâu rồi không gặp đứa cháu trai duy nhất của ta. Con càng lớn càng giống anh trai ta nhưng chỉ khác mỗi màu tóc*.

Radley đưa tay lên đầu chào Marcus: *Lâu ngày không gặp thưa chú". Radley Walter con trai của Elmer Walter người đã từng cai quản cả Douglas được mệnh danh là ‘Vị vua tóc bạc'.

Marcus lúc này bơi đến gần Radley đặt tay lên vai anh: *Con về đây có chuyện gì sao?*. Radley lúc này lạnh lùng đáp: *Tôi đã đến ‘mùa' sinh sản rồi*. Marcus lúc này có chút bất ngờ: *Con vừa đến ‘mùa’ sinh sản vào 2 năm trước thôi đấy, người cá chỉ có 5 lần ‘mùa' sinh sản trong đời những lần này là lần thứ 3 rồi đấy, đáng lý ra phải đến 6 năm nữa mới đến*.

Radley cũng không hiểu tại sao cơ thể anh lại đẩy nhanh thời gian ‘mùa' sinh sản như thế, cũng vì như vậy mà anh đã có tận 3 đứa con. Đứa đầu 12 tuổi, đứa thứ hai 6 tuổi và đứa còn lại chỉ mới 1 tuổi.

Radley lúc này gằng giọng với Marcus: *Mau tìm cho tôi một người cá đang trong giai đoạn thụ thai đến đây*. Marcus nhìn sắc mặt của cháu trai mình như thế nên có chút không vui nhưng cũng chiều theo ý của Radley, tìm kiếm một người cá đang trong giai đoạn chuẩn bị thụ thai.

Mục đích thật sự của Radley trở về thủ đô Douglas không chỉ là tới ‘mùa' sinh sản mà còn là vì chiếc vảy của cha mình. Nó cứ rung động lên khi gặp nước dường như muốn cho Radley biết điều gì đó.

Được một lúc lâu sau Marcus đem một người cá đang chuẩn bị thụ thai đến. Radley bơi đến trước mặt người đó, đưa tay lên đầu chào: *Chào người bạn tình mới của tôi*.

Cứ như thế họ giao phối với nhau, trong cuộc ‘tình' ấy Radley luôn nghĩ đến Selina, nhiều lần muốn thốt ra tên cô nhưng không thể.

Kết thúc cuộc ‘tình' Radley vừa cảm thấy vấn vương vừa cảm thấy tội lỗi nhưng đây chính là quy luật sinh tồn của người cá nên anh không thể chống lại được.

Marcus dường như mỗi lúc như thế ông luôn ở phía ngoài quan sát Radley, Marcus luôn để mắt đến Radley bởi vì ông sợ anh sẽ là người giết ông và chiếm đoạt lấy ngôi vị người đứng đầu.

Marcus chưa bao giờ ra tay giết ai vì ông quá hèn nhát nhưng ông lại có nỗi tham vọng rất lớn, ông đã rất may mắn khi người anh trai của ông đã mắc ‘căn bệnh rong biển' gián tiếp đưa ông lên làm người đứng đầu Douglas.

Marcus nhìn thấy cuộc ‘tình' đã kết thúc liền đi đến dang hai tay đón chào Radley: *Cháu trai của ta con....*. Radley lúc này lạnh lùng nhìn Marcus: *Mau đưa những người dân kia lên bờ đi, trên đó họ mới có thể an toàn*. Marcus có vẻ khó chịu nhìn Radley: *Con thừa biết sẽ rất khó khăn khi biết thành dạng người hai chân mà, nếu có pháp thuật thì không sao nhưng nếu cứ lên bờ như thế sẽ rất đau đớn".

Radley: *Tôi không quan tâm có đau đớn hay không nhưng tôi không muốn cả chủng người cá sẽ bị diệt vong*. Marcus ghiêm nghị: *Chúng ta vẫn còn thần linh*.

Radley lẳng lặng nở nụ cười man rợ: *Sẽ chẳng có thần nào cứu lấy chúng ta đâu, những vị thần ấy đang trừng phạt chúng ta và chúng ta cần phải biết chạy trốn để giữ lấy mạng sống quý giá này*.

Vừa dứt lời cây đinh ba từ phía sau Radley lao đến, anh né được và nó lao đến tay Marcus, ông ta tức giận với hai mắt đỏ ngàu: *Câm miệng đi thằng nhãi, mày chả biết thứ gì đâu, dưới biển đây chính là an toàn nhất nó đang được thần linh bảo hộ*.

Radley nhìn xung quanh: *Vậy sao? Ông hãy nhìn đi nơi ông trị vì có giống đang được thần linh bảo họ không? Đừng ảo tưởng nữa chú à, con không muốn phải dành vị trí người đứng đầu với chú đâu*. Marcus chỉa cây đinh ba về phía Radley: *Mày dám sao?*.

Radley nắm lấy cây đinh ba: *Tôi dám giết cả chú đấy*. Marcus kính hoạt năng lượng của cây đinh ba hất văng Radley. Tóc Radley lúc này chuyển dần từ đen sang đỏ: *Chú có vẻ tin rằng bản thân sẽ mạnh nhờ cây sắt này sao?*.

Không để Marcus trở lời Radley lao đến giành lấy cây đi ba bằng xung điện khiến cho Marcus phải buông tay. Dòng điện Radley tạo ra ảnh hưởng nặng nề môi trường nước trong phạm vi 100km. Marcus cũng không chịu thua bơi nhanh đêm để đoạt lại cây đinh ba.

Khi mái tóc đỏ biến đổi cũng là lúc Radley cực kỳ nhạy cảm và luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, nhận thấy có sự di chuyển đến gần Radley thẳng tay ghim cây đinh ba lên Marcus.

Ông ta bị đâm xuyên qua người, Marcus cứng đờ người dần dần chìm xuống đáy biển. Những người lính ở gần đó chứng kiến được cảnh tượng ấy liền tôn Radley lên làm người đứng đầu Douglas ngay từ phút này.

Bấy giờ chiếc vảy cá Radley luôn mang theo đã ngừng rung động: *Thì ra là vậy, cha muốn giành lại thứ thuộc về mình sao*

*

Selina trên xe từ thánh đường trở về ngôi làng của Amity, trên đường đi cô cứ ôm khư khư con mèo, con mèo khác là khó chịu nói: “Ngươi làm gì mà cứ ôm ta vậy? Biết trời nóng lắm không?”. Đối diện với lời nói của con mèo Selina lại càng ôm chặt hơn: “Nói ra sợ ngài giận".

Con mèo dường như sắp nổi cáu: “Mau nói đi". Selina ấp úng nói: “T..tôi muốn....”. Con mèo cào vào tay Selina cáu giận: “Nói mau lên". Selina thả con mèo ra: “Tôi chỉ muốn có thêm một người bạn thôi mà". Con mèo lúc này có chút dao động với Selina.

Con mèo liền quay sang hỏi Amity: “Con bé này không có bạn sao?”. Nghe thấy câu hỏi Amity trả lời: “Chỉ có mỗi mình tôi là bạn của cô ấy mặc dù trong làng tôi ai cũng muốn thân thiết với Selina nhưng có vẻ cô đều không chấp nhận”. Con mèo lúc này phán một câu: “Đúng là kén chọn". Amity lúc này chỉ cười rồi nhìn Selina đang ngồi xoa xoa vết thương của mình: “Selina từng là một nô lệ của một gia đình ở Gwyn nên kén chọn vì sợ bị lời dụng”.

Nghe đến đây con mèo có chút thương cảm Selina, con mèo nhảy lên đùi Selina: “Ta là Ruby, ta chấp nhận lời ngỏ ý làm bạn của người". Ruby giơ chân lên đặt lên tay Selina.

Selina bất động, Ruby nhận thấy tình hình có hơi ngượng ngịu nên đã hỏi Selina: “Có chuyện gì à?”. Selina như bị ma nhập cứ ngồi đó cười khúc khích rồi ôm lấy Ruby: “Đúng là chân mèo mà, hạnh phúc quá". Selina luôn thể hiện cảm xúc thái quá khi ở cùng với mèo, lúc này Amity chỉ cười nói: “Theo như tôi thấy thì cả tôi và ngài Ruby đều bị Selina lừa rồi". Ruby lúc này mới trả lời: “Đúng vậy ta cứ có cảm giác như con bé này muốn ta làm thú cưng thì đúng hơn".

Trở về ngôi làng của Amity, mọi người ở đây đều đón chào nồng nhiệt khiến Ruby cũng phải thốt lên: “Náo nhiệt thật". Selina nói: “Đương nhiên rồi người ở làng này luôn như thế đấy, ồn ào náo nhiệt không hợp với tôi gì cả". Miệng thì nói như thế những tay lại phụ họ rải hoa để góp vui.

Amity bế Ruby lên: “Ngài có muốn đến một nơi nào đó để nghỉ ngơi không?”. Ruby vẫy đuôi: “Ý kiến hay đấy". Amity bế Ruby đi đến căn nhà nhỏ ở cuối ngôi làng một dòng suối, Amity đặt Ruby xuống đấy: “Đây là nhà của Selina". Ruby đi đến phía cửa ngồi xuống: “Vậy sao, vậy mà ta cứ tưởng nó sẽ lớn lắm".

Amity nhún vai: “Ban đầu tôi cũng nghỉ Selina sẽ đòi một căn nhà khang trang đẹp đẽ vì ít nhất khi làm nô lệ cô ấy cũng phải có chút ghen tị nhưng không như mong đợi của tôi, Selina đã tự xây căn nhà này cho mình”.

Ruby có vẻ hài lòng với Selina: “Nghe cũng hay thật đấy”. Ruby bước vào trong nhà leo lên giường Selina và nằm, Amity thấy thể chỉ đóng cửa lại rồi rời đi.

Selina sau một cuộc vui chơi cùng với những người trong làng thì cũng trở về với ngôi nhà của mình. Selina mở tung cửa: “Ruby à tôi về rồi đây". Ruby đã tỉnh dậy từ lúc nào ngồi trên giường đợi Selina.

Selina lúc này vẫn còn chút năng lượng chạy đến ôm Ruby: “Chắc hẳng Ruby nhớ tôi lắm nhỉ?”. Selina hôn lấy hôn để Ruby, Ruby bất lực để cho Selina lọng hành: “Ngươi đã lên kế hoạch chưa?”. Selina dừng lại nói: “Kế hoạch gì?”. Ruby lúc này tối sầm mặt: “Không lẽ ngươi chưa có kế hoạch gì cho tương lai sao? Vậy mà dám nói là sẽ tìm lại thế giới mà thần mong muốn".

Selina gãi đầu: “Không phải là chưa có mà là tôi chưa có đủ thông tin thôi". Ruby hỏi: “Ngươi còn thắc mắc điều gì?”. Selina xoa cằm: “Tôi cũng chưa rõ nữa, bởi vậy tôi để ngày mai mới suy nghĩ kỹ hơn".

Ruby thở dài: “Ngươi cũng thật là sống quá thảnh thơi rồi đấy". Selina liền đáp: “Đương nhiên bản thân tôi cảm thấy như nào quan trọng hơn thế giới này". Ruby đi đến đầu giường nằm lên gối của Selina: “Đúng là một người ái kỷ mà".

Ngày 6 tháng 1 năm thứ 1 niên đại 225

Selina đã dậy từ rất sớm, cô ngồi trên bàn viết ra rất nhiều thứ. Ruby nghe tiếng sột soạt của giấy tò mò tỉnh dậy: “Ngươi làm cái gì vậy?”. Selina nghe thấy tiếng Ruby liền quay lại: “Ruby dạy rồi à, bây giờ tôi đang liệt kê ra những thứ tôi phải được biết". Ruby nhảy xuống giường: “Chỉ cần cảm thấy khó hiểu cái gì thì hỏi ta mọi lúc đâu cần phải làm như thế". Selina gãi đầu: “Vì tôi chẳng thể nhớ thứ gì đó quá lâu mà".

Selina bế Ruby ngồi trên đùi mình: “Bây giờ tôi sẽ hỏi Ruby nha". Ruby im lặng nằm trên đùi Selina, Selina cầm tờ giấy lên: “Đầu tiên thì Ruby à....rốt cuộc cậu là gì của thần vậy?”.

Ruby có chút buồn cười với câu hỏi của Selina: “Ngươi không hỏi làm sao có thể thống nhất Sliua mà lại hỏi về ta sao?”. Selina trả lời: “Đương nhiên rồi, tôi cần phải biết mọi thứ chứ". Ruby cười nhẹ nói vu vơ: “Ta chỉ là thú cưng thôi".

Selina trề môi nhìn, Ruby nói tiếp: “Nghe có hơi lạ nhưng thần cũng giống như người thường thôi chỉ khác mỗi họ có những sức mạnh đặc biệt hơn nhưng nó cũng không giúp gì nhiều cho cuộc sống của họ". Selina hỏi Ruby: “Vậy chúng ta có bao nhiêu vị thần".

Ruby đáp: “Chỉ có 2 người. Nữ hoàng ánh sáng Celia và Hoàng đế bóng tối Galvin". Selina há hốc mồm: “Ôi trời vậy truyền thuyết hai người đó lập nên Sliua là có thật sao?”. Ruby lúc này ngáp dài: “Đúng vậy câu chuyện đó là sự thật nhưng khổ nỗi chả có ai thực sự tin cả".

Selina lại cầm tờ giấy nói: “Vậy thì bao giờ mặt trời mới xuất hiện". Ruby liền trả lời: “Chẳng phải xuất hiện rồi sao". Selina nhìn ra cửa sổ, ánh sáng rực rỡ của bầu trời, Selina kinh ngạc bế Ruby ra ngoài: “Không thể tin nổi mặt trời đã xuất hiện, sao...sao lại có thể chứ....nhưng mà lạ quá tại sao mây không biến mất". Ruby vùng vẫy nhảy khỏi người Selina: “Trong nhà ngươi có một mô hình kim tự tháp do Hoàng đế bóng tối Galvin tạo ra nhằm để thu ánh sáng nên mới tạo ra một khoảng trống hình vuông trên trời”.

Selina vẫn chưa thể tin vào nhưng gì mà mình đang nghe: “Ôi trời kinh khủng thật". Ruby quay vào nhà: “Ta đã lên kế hoạch rồi". Selina tò mò: “Kế hoạch?”. Ruby ngồi xuống ngay cạnh cửa nhà: “Ta đã lên kế hoạch bây giờ chỉ cần ngươi quyết định nữa thôi".

Selina nhìn Ruby với đầy sự kỳ vọng chất chứa, Ruby lúc này hỏi Selina: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”. Giơ tay ra điếm: “Chắc là 20 tuổi rồi". Ruby hỏi tiếp: “Ngươi có điều gì cần phải làm không? Ngoài việc thống nhất Sliua". Selina nghe đến đây có hơi trầm ngâm: “Có chứ".

*

Titus ngồi trong góc ngôi nhà xập xệ mà Selina đã từng ở, cậu luôn đến đây để chơi nơi này quen thuộc với cậu đến mức khi chạy trốn Titus lại chạy đến đây đầu tiên.

Titus xé một miếng từ ổ bánh mì ăn chầm chậm để dễ no hơn, cũng đã được hơn 5 ngày cậu chưa ra ngoài, đồ ăn lại sắp hết, người thì lúc lạnh lúc nóng, Titus trở về dạng thỏ không biết bao nhiêu lần vì kiệt sức nhưng vẫn mong có người tìm đến: “Chị đang ở đâu vậy Selina, em mệt và lạnh quá".

Titus dường như rơi hoàn toàn vào tuyệt vọng, cơ thể thể cậu lạnh đến mức đông cứng lại. Lúc này Titus rơi vào trong ảo giác cậu thấy Selina xuất hiện ngay trước mặt mình: “Chị..chị ơi".

Titus với lấy Selina nhưng quá xa vời, cậu nhìn thấy Selina hốt hoảng chạy đến về phía mình, cậu cảm thấy như mình đã mãn nguyện khi nhìn thấy Selina trước khi chết. Titus vui vẻ gục xuống đất ngất lịm đi.

Thật ra những thứ Titus thấy không phải là ảo giác đó chính là Selina thật sự đang ở rất gần Titus.

Selina khi ở Enda nghe theo lời của Ruby ở về quê nhà để làm điểm xuất phát. Selina tính đi tính lại nếu muốn đến Gwyn thì phải mất mấy ngày nhưng việc đó rất đơn giản với Ruby, chỉ cần một cái vẫy đuôi ngay tức khắc có thể đến nơi Selina muốn nhưng cũng có một nhược điểm đó chính là chỉ có thể sử dụng thuật dịch chuyển một lần trong một ngày.

Ruby mệt mỏi sau khi dịch chuyển Selina đến khu vườn ủa nhà Benjamin: “Trời đất đúng là đồ ác độc mà, tại sao lại hạn chế sức mạnh của tôi chứ Hoàng đế Galvin". Trong lúc Ruby mệt mỏi than trời trách đất thì Selina đã tiến đến biệt thự quen thuộc đó.

Khung cảnh tan hoang không một bóng người, đồ đạc vương vãi tứ tung. Selina đi ngang phòng ăn thì mùi máu xộc đến, bản tính tò mò của Selina trỗi dậy, cô đi đến gần cửa bếp tiếng ‘ư ử' phát ra.

Selina nhìn qua khe cửa thì thấy phu nhân Benjamin, mẹ của Titus đang cầm một miếng thịt tươi đầy máu mà ăn ngấu nghiến. Thứ mùi tanh tưởi đó đậm đà đến nhứt óc.

Có thứ gì đó đang lăn đến Selina nhìn xuống dưới chân mình là cái đầu ông chủ Benjamin, phần mắt của ông ta bị khoét sâu.

“Ai thế kia?”. Tiếng nói bỗng bật lên khiến cho Selina giật mình mà nhìn lên. Ánh mắt của phu nhân Benjamin nó thật kỳ lạ nó hoàn toàn đỏ ngầu chính giữa có chấm trắng nhỏ.

Selina có chút bất động khi nhìn thấy phu nhân Benjamin: “Phu...phu nhân". Phu nhân bỏ miếng thịt đó xuống đất đi về phía Selina: “Heinous à lâu rồi không gặp, mày giống người hơn rồi đấy”. Selina lùi về sau để lấy sức chạy nhưng...

Không kịp nữa rồi, phu nhân đã tóm được Selina, phu nhân dùng ánh mắ điên cuồng đó nhìn cô: “Heinous à sao không nói gì đi? Mày có biết không từ khi mày đi tao không còn vui vẻ như trước nữa, tao nhớ những giọt nước mắt mỹ lệ của mày quá đi”.

Selina rùng mình khi nghe giọng phu nhân Benjamin thì thầm bên tai. Chân cô bủn rủn khi nhớ lại những ngày tháng kinh hoàng khi phục vụ cho phu nhân Benjamin. Phu nhân rút ra cây roi mà bà hay đem theo bên mình, Selina sợ hãi tột độ khi nhìn thấy nó, cô mất thăng bằng ngã người ra sau.