Vẫn Luôn Yêu Người

Chương 1



Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ gặp lại Dương Kính Chi theo cách này.

Khi đem đĩa hoa quả lên, tôi cúi đầu sợ anh nhìn thấy mặt mình.

Từ Vãn Tinh ngồi bên cạnh anh.

Trai tài gái sắc, trông bọn họ rất xứng đôi.

“Phục vụ.” Dương Kính Chi gọi tôi, “Cắt cam.”

Tôi quay lưng về phía anh, cắt cam thành từng miếng.

Ngày xưa khi tôi rất thích ăn cam, Dương Kính Chi sẽ nhẫn nại cắt cho tôi.

Anh ấy dùng dao rất giỏi, có thể cắt cam thành từng miếng bằng nhau.

Lúc đó tôi còn nghĩ là anh yêu mình.

Sau này tôi mới biết đó chỉ là thói quen của anh, khi cắt cam, anh sẽ thường nghĩ về mọi thứ chỉ trừ tôi.

Bốn năm không gặp, tưởng như đã qua nửa đời người.

Không hiểu sao cuộc trò chuyện của họ lại dần chuyển sang những mối tình lãng mạn thời còn đi học.

Có người nói, “Tôi nghe nói là tổng giám đốc Dương đã từng quen một người bạn gái được 4 năm hồi còn học đại học.”

Tôi ngừng tay lại.

Dương Kính Chi chỉ “ừm” nhẹ một tiếng.

“Thật tuyệt, bốn năm, trọn cả quãng thời gian đại học rồi.”

Lần này Dương Kính Chi lại không nói gì.

Người đàn ông kia có chút ngượng ngùng, không biết nói gì nữa, “Hẹn hò bốn năm như thế hẳn là có nhiều kỷ niệm đáng nhớ nhỉ?”

Đáp lại anh ta là sự yên lặng.

Không biết qua bao lâu, Dương Kính Chi mới khẽ mỉm cười.

“Không có gì cả.”

02

"Thật tốt khi Kính Chi không ghét cô ấy."

Từ Vãn Tinh giải thích.

“Tôi và Kính Chi hồi xưa học cùng trường, năm đó…ừm, anh ấy vất vả lắm. Nếu không phải do bạn gái cũ cản đường thì tôi và Kính Chi đã đến với nhau lâu rồi.”

“Đúng vậy, cô Từ là ngôi sao lớn, bạn gái cũ có tốt đến đâu thì cũng làm sao mà so được với cô chứ.”

Bầu không khí lại nóng lên lần nữa.

Tôi kéo vành mũ xuống thấp, chỉ muốn ra ngoài thật nhanh.

Thế nhưng con dao gọt hoa quả cứa vào tay khiến tôi rít lên một tiếng khiến mấy vị khách chú ý tới.

“Có chuyện gì vậy? Ngay cả trái cây cũng không biết cắt à?” Từ Vãn Tinh phàn nàn.

“Rất xin lỗi, tôi sẽ thay một đĩa mới cho các vị ngay.”

Khi tôi chuẩn bị chạy đi với cái đĩa trên tay.

“Khoan đã”

Dương Kính Chi đột nhiên ngăn tôi lại.

Từng từ từng chữ.

“Quay lại đây.”

03

Người tôi như bị đóng đinh tại chỗ.

Một giây, hai giây.

Quản lý đến vừa đúng lúc.

“Xin lỗi các vị, đồng nghiệp của chúng tôi là người mới tới, còn chưa quen công việc, hôm nay tôi sẽ miễn phí toàn bộ những đĩa hoa quả này cho các vị.”

Xong rồi quay sang nháy mắt với tôi, “Sao cô còn chưa đi lấy đĩa hoa quả mới đi.”

Vậy là tôi đã có thể trốn thoát.

Sau đó chị quản lý nhắc nhở tôi.

“Lần sau gặp phải chuyện như này phải thông minh lên một chút, đã là người mới mà bị phàn nàn thì tối nay đi làm coi như công cốc.”

“Em cám ơn chị.”

“Không có gì đâu, nhớ phải thật cẩn thận với mấy vị phòng VIP đó. Trong đó đều toàn là khách quý, đặc biệt là cái người trẻ tuổi đẹp trai nhất ngồi ở giữa đấy, người đó là ông chủ cùa một công ty công nghệ sáng tạo. Chúng ta không đắc tội đến họ được đâu.”

“Chị ơi, em hơi sợ, chị có thể giúp em đưa cam đến phòng đó không?”

“Được.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu có ai trên đời này đã đắc tội với Dương Kính Chi thì người đó chỉ có thể là tôi.

Tôi chính là cái người yêu cũ đáng ghét mà họ nói tới.

04

Tôi vẫn nhớ khi mình còn là sinh viên năm nhất.

Dương Kính Chi mặc một bộ quần áo cũ bạc màu, đứng trong hàng tân sinh viên trông có vẻ lạc lõng.

Anh trông nghèo thấy rõ.

Nhưng chẳng thể che lấp được dáng vẻ cao lại đẹp trai của anh.

Tôi thích giọng nói vừa rõ ràng cùng lạnh lùng ấy.

Cũng thích hàng mi mỏng ấy rủ xuống khi nhìn tôi.

Dương Kính Chi rất thiếu tiền, mà hạn ngạch trợ cấp cho sinh viên nghèo còn bị lấy mất bởi mối quan hệ của cố vấn.

Vì vậy sau một buổi học tối nào đó, tôi đã nắm lấy bàn tay dịu dàng của anh ấy như một con sói.

“Dương Kính Chi, em thích anh, anh có thể hẹn hò với em không, em rất giàu, sinh hoạt phí của anh em có thể lo được. Nếu không thì, anh hôn em một cái, em có thể trả tiền cho anh.”

Tất nhiên là tôi đã bị từ chối.

Nhưng lúc đó cuộc sống của tôi đang êm đềm trôi qua, đâu biết lùi bước là gì, anh càng từ chối tôi càng tiến tới.

Cho đến khi người ông nuôi lớn anh bị bệnh nặng, tôi đã trả hết số tiền thuốc men ấy thay anh ấy mà không cần chớp mắt.

Dương Kính Chi cuối cùng cũng cúi đầu trước tôi.

Tôi ngu ngốc nghĩ rằng mình đã giúp được rất nhiều.

Rất lâu sau tôi mới hiểu ra.

Mình đã có được anh và cũng phá vỡ anh.

Sau khi chúng tôi ở bên nhau, hàng ngày anh vẫn đi làm để kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Anh không dùng tiền mà tôi đưa nhưng điều đó vẫn không khiến cho mọi chuyện khá hơn.

Dần dần có nhiều tin đồn về Dương Kính Chi được lan truyền trong trường.

Nói rằng anh bán mình vì tiền.

Ánh mắt mà các bạn cùng lớp dành cho anh cũng thay đổi, một số người đã đặt cho anh những biệt danh xấu xí.

Khi đó tôi vẫn còn lạc quan và ngây thơ lắm, tôi nắm lấy tay anh và nói, “Anh đừng để ý đến họ, là do họ đang ghen tỵ thôi.”

...

Tôi sống trong tháp ngà của chính mình, chưa từng nhận ra rằng Dương Kính Chi đang chiến đấu một mình.

Năm cuối đại học, gia đình tôi phá sản.

Tôi đã không nói chuyện này với Dương Kính Chi.

Tôi chỉ biết gọi anh ấy ra và nói, “Chia tay đi”.

"Tại sao?"

"Chán rồi."

"Được."

Bằng cách này, chúng tôi đã chia tay.

Tôi đoán anh ấy rất vui vì cuối cùng cũng được tự do.

Vào ngày chúng tôi chia tay, tôi đã hủy sim điện thoại của mình, đăng xuất khỏi Wechat, lên tàu đến một thành phố khác để làm việc và trả nợ.

Tôi đã không quay trở lại nơi này cho đến ba tháng trước.

Dương Kính Chi trông có vẻ rất ổn.

Anh vốn là một sinh viên ưu tú, là kiểu thiên tài thu nhỏ có thể tấn công toàn khoa vậy, mới tốt nghiệp có bốn năm, anh đã trở thành một nhà công nghệ mới nổi có thể xuất hiện trên tạp chí tài chính.

Từ Vãn Tinh cũng là hoa khôi của lớp chúng tôi, ra mắt vào năm cuối cấp.

Không ngờ bọn họ lại ở bên nhau.

Tốt, rất tốt.

Tôi ôm ngực, cố nén cơn đau.

Vào lúc bốn giờ sáng, tôi tan làm.

Tôi là người cuối cùng rời đi, các đồng nghiệp của tôi nghĩ rằng không còn ai khác nên đã tắt hết đèn đi, cũng cho thang máy dừng lại.

Tôi cáu kỉnh nhấn nút thang máy, hy vọng nó sẽ sáng lên.

"Gọi điện thoại đi."

Giọng nói của Dương Kính Chi đột nhiên vang lên sau lưng.

05

Tôi gọi điện cho đồng nghiệp một cách cứng nhắc.

Thang máy sáng đèn trở lại, tôi và Dương Kính Chi đứng trong cùng một không gian chật chội.

"Cô tan làm muộn thế à?"

Anh hỏi một cách bình tĩnh.

"Chúng tôi phải chờ cho khách rời đi hết mới được về."

"Lương ở đây có cao không?"

"Cũng ổn."

Tôi cúi đầu, vành mũ áp vào mặt.

Dương Kinh Chi dường như không nhận ra tôi, tùy tiện nói vài câu rồi nhìn đồng hồ, “Thang máy này chậm thật, bạn gái tôi nhất định đang chờ, cô ấy rất bám người và lại còn thích làm nũng."

Tôi giật mình và nhận ra rằng anh ấy đang nói về Từ Vãn Tinh.

"Cô thì sao? Tan làm muộn như vậy mà bạn trai không đến đón à?"

"Tôi sống gần đây."

Thang máy cuối cùng cũng xuống đến nơi.

Cửa vừa mở, tôi chạy vội ra ngoài.

Dương Kính Chi, người bình tĩnh từ nãy đến giờ, giây phút này đã nổi giận.

“Muốn chạy sao?”

“Lần này là chạy đến nơi nào đây? Ngu Minh.”

“Lại bỏ đi rồi cứ như biến mất khỏi thế gian này có vui không?”