Vạn Lý Quy Kỳ

Chương 3



Trắc Ly đối tốt với tôi đến mức ngay cả Tiêu Nhẫn cũng không chịu nổi.

Hắn bắt đầu tìm mọi cách để trêu chọc tôi.

Hôm đó hắn lên trên boong, bắt tôi đi cùng.

Trắc Ly đã đi tắm, sợ Tiêu Nhẫn lại tức giận nên đành phải lẽo đẽo đi theo như hắn bảo.

Tiêu Nhẫn đứng hóng gió biển, làn da lúa mì phủ một lớp vàng nhạt, nghiêng đầu hỏi tôi:

“Muốn quay về với biển không?”

Tất nhiên là tôi muốn rồi.

Tôi gật đầu.

Hắn đột nhiên giơ tay ném con dao găm xuống biển: “Vậy tôi cho cô một cơ hội.”

Hắn có ý gì?

Thả tôi trở về?

Cho dù đi thì tôi cũng đi khi mang theo anh, hoặc mang theo giao châu của tôi thôi nhá!

Thực ra, tôi có thể mổ tim hắn ra để lấy giao châu.

Nhưng tôi luôn cảm thấy có chút tiếc nuối khi không cho hắn biết rằng tôi mới là người cứu hắn hôm ấy.

Không cần suy nghĩ thêm nữa, tôi xoay người nhảy xuống biển.

Sóng biển cuồn cuộn, nhảy xuống rồi tôi nhanh chóng bơi về phía con dao găm đang dần chìm xuống đáy biển đen ngòm.

Con dao găm này là con dao mà cha Tiêu Nhẫn tặng hắn khi sắp ch.ết đuối hai năm trước.

Khi tôi gặp hắn, tay vẫn nắm chặt con dao không buông.

Thế nên hắn mới ném nó xuống biển, tôi hiểu.

Hắn đang thử thách tôi.

Hai năm trước, chỉ có người thực sự cứu hắn mới biết đối với hắn, con dao này có ý nghĩa như thế nào.

28

Nếu tôi thoải mái từ bỏ con dao này chìm sâu, chắc chắn hắn sẽ có lý do để khẳng định tôi nói dối.

Nhưng nếu tôi lại vì con dao yêu quý của hắn mà đánh mất cả tự do.

Điều đó chứng tỏ tôi không nói dối.

Quả nhiên, tôi cuối cùng cũng tìm thấy con dao và trồi lên khỏi mặt nước.

Tiêu Nhẫn có lẽ không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nên đã xoay người rời khỏi boong tàu.

Tôi hét to tên hắn, hắn quay lại.

Tôi vẫy con dao găm một cách đắc thắng, mỉm cười với hắn.

Trong khoảnh khắc, tôi nhìn thấy ánh mắt thay đổi liên tục và biểu cảm phức tạp của Tiêu Nhẫn.

Khoảng cách quá xa để có thể nghe được những gì hắn nói.

Nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng miệng Tiêu Nhẫn mấp máy:

"Nhụ Nhụ, quay lại đây."

Hắn thậm chí còn bước hẳn tới mạn thuyền, nghiêng người đưa tay ra cho tôi.

Thực ra cho đến bây giờ tôi cũng quá không quan tâm việc Tiêu Nhẫn sẽ cưới ai.

Điều làm tôi khó chịu là hắn ta vậy mà không biết ai mới là người cứu hắn.

Khó chịu đến mức còn muốn trừng phạt hắn một chút.

Ai bảo hắn không nhận ra tôi, thậm chí còn coi một người phụ nữ khác là ân nhân cứu mạng mình.

Thế nên, tôi đã lên kế hoạch sẽ sử dụng kế "khổ nhục kế" để hắn nếm thử cảm giác đau lòng như tôi lúc đó.

Một con cá mập lao nhanh về phía tôi, mắt tôi mở to, sau đấy toàn thân chìm hẳn xuống.

Khoảnh khắc tôi bắt được lấy tay Tiêu Nhẫn, tôi đã chìm xuống biển.

29

Tất nhiên, tôi là người đã gọi bé cá mập đến, nó phối hợp rất ăn ý với tôi, cắn vào chân tôi mà không hề gây đau đớn, kéo tôi xuống đáy biển.

Tôi cũng đang đợi.

Đợi Tiêu Nhẫn.

Tôi luôn tò mò tại sao Tiêu Nhẫn lại không biết trong cơ thể mình có giao châu. Nếu hắn biết thì hẳn là sẽ nhận ra ngay được tôi mới là người cứu hắn.

Sau này tôi mới biết rằng sau sự việc xảy ra hai năm trước, hắn trở nên sợ nước.

Chưa bao giờ xuống biển.

Hắn có giao châu, xuống nước rồi có thể thoải mái bơi lội và thở trong nước như người cá chúng ta.

Nhưng tôi đoán bây giờ Tiêu Nhẫn vẫn còn do dự.

Liệu hắn có dám nhảy xuống cứu tôi hay không?

Tôi suy nghĩ một lúc.

Chợt một bóng người nhảy xuống biển, bơi về phía tôi một cách tuyệt vọng.

Cho đến khi hình bóng đó đến gần hơn.

Tôi nhìn rõ mặt hắn.

Là Tiêu Nhẫn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Nhẫn đưa tay nắm lấy cánh tay tôi, vòng tay còn lại qua eo tôi.

Khi con cá mập nhìn thấy Tiêu Nhẫn, nó cố tình bơi đi.

30

Tôi hài lòng, chuẩn bị nắm tay Tiêu Nhẫn bơi lên bờ.

Bất chấp mọi tính toán của mình, tôi không bao giờ ngờ rằng một dòng nước ngầm sẽ cuốn trôi cả hai chúng tôi.

Khi tỉnh lại, Tiêu Nhẫn đang nhắm mắt lại, chuẩn bị cúi đầu.

Tôi sợ đến mức đẩy hắn ra: “Anh làm gì vậy?”

“Em tỉnh rồi à?” Tóc và quần áo của anh vẫn còn ướt, anh thì thầm: “Anh sẽ hô hấp nhân tạo cho em.”

Tôi không nói gì, lùi lại một chút, bướng bỉnh nói: “Không cần.”

Tiêu Nhẫn dừng một chút, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Thật xin lỗi, Nhụ Nhụ."

Hừ, thật thoải mái.

Trắc Ly, thấy chưa, thấy chưa!?

Tôi thắng rồi nè.

Tiêu Nhẫn hòa hoãn lại vẻ mặt hung dữ thường ngày, cẩn thận chạm vào chân tôi.

"Có đau không?"

31

Con cá mập đã để lại hai hàng răng trên chân tôi, hàm răng sắc nhọn gần như xuyên thủng cả xương.

“Nhớ không?” Tôi giễu cợt, “Tôi thực sự tưởng anh phải moi tim tôi mới tin là tôi đã cứu anh.”

Hắn ậm ừ.

Tôi không nhịn được mà đá hắn một cái để trả thù việc không nhận ra.

Hắn cũng không tức giận, giữ chân tôi, cúi đầu thổi vết thương:

“Tôi phải làm sao để cô không tức giận nữa đây?”

Tôi khịt mũi: “Đi ch/ết đi.”

Tiêu Nhẫn trực tiếp cầm dao găm, giơ tay đâm thẳng vào tim mình:

"Được thôi."

Cái tên này đi.ên rồi hay sao á!

Tôi đánh rơi con dao găm, trừng mắt nhìn hắn:

“Cú.t càng xa càng tốt.”

Hắn giận dữ bước đến một nơi cách tôi một mét rồi ngồi xuống, vẻ kiêu ngạo hung ác mà hắn thể hiện ra khi chúng tôi lần đầu gặp nhau đã không còn nữa.

Tôi nhìn quanh, nhận ra rằng chúng tôi đã trôi dạt đến một hoang đảo.

32

Tiêu Nhẫn hỏi tôi: “Cô đói rồi à?”

Tôi giận dữ nói: “Cực kỳ đói!”

Tiêu Nhẫn cố ý đi đốt lửa trại tìm đồ ăn, còn chặt mấy cái lá chuối để làm mái che cho tôi.

Tiêu Nhẫn đã có kinh nghiệm lang thang trên biển nhiều năm nên rất giỏi sinh tồn chốn hoang dã này.

Tôi ăn xong cá tôm nướng một lượt, ăn xong ợ một cái mới nhớ ra hắn vẫn còn chưa ăn.

Tôi: "Ô, xin lỗi nha, quên mất là còn anh ở đây.”

Tiêu Nhẫn cũng không để ý, thậm chí còn dùng dao găm bổ một quả dừa đưa cho tôi, tự nhiên đưa tay xoa đầu tôi.

Tôi sửng sốt, phủi tay hắn ra, trầm giọng nói.

"Đừng chạm vào tôi."

Tiêu Nhẫn buông dao găm xuống.

"Nhụ Nhụ, tôi xin lỗi.”

"Khi tôi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Trắc Ly.”

"Tôi hỏi thì cô ấy cũng không phủ nhận."

Trắc Ly...

"Vậy... sau khi quay về anh có cưới Trắc Ly nữa không?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi:

“Cô ta lừa tôi thảm hại như vậy, tôi sẽ cho cô ta biết tay!”

33

"Anh thực sự không hề rung động với nàng ấy chút nào sao?" Tôi tò mò hỏi: "Hai người cũng sắp kết hôn rồi, Trắc Ly xinh đẹp như thế, vậy mà anh vẫn không thích nàng ấy à?"

Hai tay Tiêu Nhẫn đan lại phía sau gáy, tựa lưng vào gốc cây, ánh mắt nhìn về phía xa xa: “Nói thật, tôi thực sự là vì báo ơn, nên mới quyết định cưới cô ấy.”

"Hơn nữa, tôi thấy cô ấy cũng rất vui vẻ gả cho tôi, vì vậy nên mới thuận nước đẩy thuyền.”

“Đồ cặn bã!” Tôi giận dữ nói.

(*chỉ những tên sở khanh, bắt cá hai tay)

Tiêu Nhẫn nhún vai: “Tôi cũng chưa từng chạm vào cô ấy, sao có có thể coi là đồ cặn bã được cơ chứ.”

“Có lẽ nàng ấy có nỗi khổ tâm không thể nói ra.” Tôi có thể thấy rõ, hắn dường như không có chút cảm xúc khác lạ nào với Trắc Ly, đột nhiên tôi lại có chút lo lắng cho nàng ấy.

“Anh đừng có động vào nàng ấy.”

Tiêu Nhẫn tức giận găm lưỡi d.ao vào trong cát: “Hai người các cô bây giờ là đang yêu thương chở che cho nhau đấy à?”

"Nếu như không phải do cô ta nói dối, tôi sẽ nhận nhầm người sao?"

Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Rõ ràng là tự do anh mắt m.ù.”

“Nói chung là anh đừng có động vào nàng ấy.”

Tiêu Nhẫn đột nhiên dùng ánh mắt đánh giá nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt: “Đừng nói là bây giờ cô chuyển sang thích phụ nữ rồi đấy nhé?”

Tôi vốc một nắm cát, ném vào hắn, sau đó nằm trên lá chuối, quay lưng lại, không thèm để ý đến hắn ta nữa.

34

Tôi đã ở trên đảo cùng Tiêu Nhẫn mấy ngày. Tiêu Nhẫn ước chừng vị trí, phương hướng, hắn đoán có lẽ đợi thêm hai ngày nữa kiểu gì cũng sẽ có người tới cứu chúng tôi.

Tiêu Nhẫn ngồi xổm trước mặt tôi, nhìn tôi gặm chân cua.

Hắn đột nhiên cong mắt cười: “Nhụ Nhụ, chúng ta kết hôn đi.”

Tôi bị sặc thịt cua, ho sặc sụa mất nửa ngày, sau đó hướng mắt nhìn hắn một lúc.

Tôi cự tuyệt: “Không”.

Tiêu Nhẫn gãi gãi tóc, hiển nhiên cảm thấy có chút bất lực.

Mấy ngày nay, hắn dùng đủ mọi cách để xin lỗi tôi, muốn chọc cho tôi vui vẻ.

Nhưng tôi vẫn không thể nào vui lên được, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

“Cô không còn thích tôi nữa à?” Hắn nghiêm túc hỏi: “Nếu như cô không thích tôi, vậy tại sao còn không tiếc tính mạng đến cứu tôi.”

Đúng, tôi thích hắn, vậy nên lúc đó tôi mới không do dự chút nào mà nhả giao châu ra cứu hắn.

Nhưng đó đã là chuyện của hai năm trước.

Tiêu Nhẫn đã bị tôi lơ nhiều ngày, đã có chút sốt ruột, lại thấy tôi vẫn còn đang suy nghĩ, hắn cúi xuống ép lên tôi lùi lại, tôi không thể né được, chỉ có thể lùi về sau, ngã lên trên tấm thảm dày.

35

Tấm thảm đó là do Tiêu Nhẫn làm, khi đó hắn bắt được mấy con thỏ, nên đã l.ột da làm thảm cho tôi đắp.

Hô hấp của Tiêu Nhẫn đột nhiên đến gần, hắn đưa một bàn tay chạm vào sau tai tôi, tư thế mơ hồ mang theo cảm giác xâm lược, cưỡng ép.

"Nhụ Nhụ, khó trách tôi luôn có cảm giác không thể nào gần gũi được với Trắc Ly.”

“Hóa ra cô ấy căn bản không phải là người trong lòng tôi.”

"Nhụ Nhụ..."

Đột nhiên có tiếng nước ào ào vang lên.

Một chiếc thuyền đang tới gần, trong đêm tối, một bóng người nhanh chóng nhảy xuống thuyền, chạy về phía chúng tôi.

Khi người đó đến gần, chúng tôi cuối cùng cũng có thể nhìn rõ người tới là ai.

Trắc Ly?!

Tiêu Nhẫn đứng thẳng người dậy, nghiêng đầu nói: “Trắc Ly, cho dù cô có mục đích gì đi chăng nữa, cô cũng không nên lừa dối tôi.”

"Người tôi muốn là người lúc ban đầu đã cứu tôi. Cô c.hết chắc với tôi..."

Giây tiếp theo, Tiêu Nhẫn đã bị đẩy sang một bên.

Tôi bị Trắc Ly ôm vào trong lòng, trên cơ thể và từng sợi tóc của nàng ấy đều tràn ngập mùi của gió biển.

Nàng ấy dùng sức ôm thật chặt tôi vào lòng.

Cứ như bản thân đã tìm lại được bảo vật bị mất đi.

35

Tôi cảm thấy có chút buồn cười.

Nếu như tôi không biết Trắc Ly là con gái, có lẽ tôi đã hiểu lầm bộ dạng này của nàng ấy rồi.

Tôi vỗ vỗ vai nàng ấy, kéo dài khoảng cách giữa hai bên: “Tôi không sao.”

“Nhưng mà, tôi đã biết được sự thật rồi.”

Trắc Ly dường như cũng không thấy bất ngờ chút nào, chỉ dùng cặp mắt xanh lam cẩn thận nhìn tôi một lượt, khi nhìn thấy vết thương nằm trên chân tôi, khuôn mặt nàng ấy bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

"Bị thương rồi?"

Không hiểu vì sao, dưới đôi mắt xanh biếc trong veo của nàng ấy, trong lòng tôi đột nhiên lại cảm thấy có chút áy náy.

Tôi cũng không thể nói, tôi bị như vậy là vì để chọc thửng lời nói dối của cô, chắc phải diễn khổ nhục kế thôi.

Từ gương mặt đến ánh mắt của Trắc Ly đều lạnh như băng, nàng ấy liếc mắt nhìn về phía tiêu Nhẫn.

Từ trong thủ thế của nàng ấy, tôi có thể nhìn ra sự châm chọc:

"Ba lần bảy lượt làm tổn thương cô ấy thì tính là cái loại đàn ông gì chứ?"

36

Ngoài dự đoán, Tiêu Nhẫn vậy mà lại không đáp lại.

Tôi nhìn Tiêu Nhẫn, rồi nhìn lại nhìn Trắc Ly.

Tình hình trước mắt xem ra đã thoát khỏi tầm kiểm soát.

Trắc Ly tự mình trèo một chiếc thuyền nhỏ để đi tìm tôi, phương hướng của những người khác đều không giống nàng ấy.

Tiêu Nhẫn tìm kiếm trên thuyền một lúc, chỉ còn lại rất ít nước ngọt, thức ăn, thuyền nhỏ cũng đã hết xăng.

Hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà tức giận.

"Cô đến tìm chúng tôi mà sao cái gì cũng không thèm mang theo?"

Trắc Ly không để ý đến hắn, Tiêu Nhẫn lại giơ tay kéo lấy cánh tay nàng ấy.

"Cô đi cùng tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cô."

Tôi sợ Tiêu Nhẫn phát điên, muốn tiến lên ngăn cản: “Anh đã đồng ý với tôi sẽ không động đến nàng ấy.”

Tiêu Nhẫn: “Tôi không có động vào cô ta, tôi chỉ muốn hỏi cô ta một số việc.”

"Cô ngồi yên ở đây, đừng có đi linh tinh."

37

Hai người bọn họ đã đi xa rồi.

Trời đã sắp tối mà bọn họ vẫn chưa trở về, tôi liền đứng dậy, khập khiễng muốn đi tìm bọn họ.

Vừa mới đứng lên, Tiêu Nhẫn đã quay trở lại.

"Sao cô lại cử động linh tinh nữa?"

Hắn đã bắt được một con thỏ trước khi quay lại. Tôi thấy sau lưng hắn không còn người nào thì lập tức trở nên lo lắng:

"Trắc Ly đâu?"

Tiêu Nhẫn ngồi xuống bên cạnh tôi: “Tôi không hiểu.”

“Cô ta mạo danh cô, còn khiến cho chúng ta không thể nhận ra nhau.”

"Khi đó thiếu chút nữa tôi đã g.iết c.hết cô…”

“Sao cô vẫn còn lo nghĩ cho cô ta như vậy?”

Tôi: "Có lẽ là… bởi vì nàng ấy đã thực lòng thật dạ đối xử tốt với tôi."

Tiêu Nhẫn ném con thỏ sang một bên, năm ngón tay đặt lên trên trái tim, nghiêm túc nói: “Đó là bởi vì cô ta vẫn luôn biết rõ cô là ai, cô ta chỉ đang báo ơn mà thôi.”

“Nếu sớm tôi sớm biết được cô mới là người đã cứu tôi, tôi nhất định sẽ đối xử với cô tốt hơn cả cô ta.”

"Cho dù có phải đặt cược cả tính mệnh của tôi."

Tôi tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của hắn, cúi đầu nghịch nghịch ngón tay: “Nàng ấy đâu rồi?”

Tiêu Nhẫn buông cánh tay xuống: “Tôi đã cảnh cáo cô ta hãy cách xa chúng ta ra, bảo cô ta cút đến nơi khác ngủ.”

38

Khi tôi tìm thấy Trắc Ly, nàng ấy đang ngơ ngác ngồi trên bãi biển, mái tóc của nàng ấy dường như lại dài thêm một chút, xõa ngang eo, bóng lưng mang theo một loại cảm giác phóng khoáng, không dính chút bụi trần.

Tôi gọi tên nàng ấy: “Trắc Ly.”

Nàng ấy quay đầu lại, nhận ra người tới là tôi, ánh mắt tỏa sáng, giống mặt biển long lanh trong vắt dưới ánh trăng.

Trái tim tôi lập tức tan chảy.

"Trắc Ly, chúng ta cùng nghỉ ngơi đi."

Khi tôi dắt nàng ấy trở về lán, Tiêu Nhẫn tức giận đến mức một cước đá văng vỉ nướng xuống đất, hung tợn nhìn chằm chằm về phía hai người chúng tôi.

Ban đêm, tư thế của chúng tôi vẫn như cũ, cánh tay của Trắc Ly kê bên dưới cổ tôi.

Tôi nép vào vòng tay nàng ấy, khẽ ngửi thấy mùi hương trên người nàng: “Trắc Ly, tôi không ghét cô.”

“Nói như vậy có hình như chút kỳ quái.”

"Mặc dù tôi không hiểu được những gì cô đã làm trước đây, nhưng tôi thực sự không thể nào ghét cô được.”

"Những việc đã xảy ra trước đây thì cứ để nó qua đi, sau này chúng ta sẽ sống với nhau thật hạnh phúc."