Vận Mệnh Rực Rỡ

Chương 3



14.

Trong phòng lại có mấy người đàn ông dáng dấp côn đồ đi ra.

“Đi thôi, hôm nay anh Lệ ở đây, chúng ta tính toán nợ cũ.”

Tôi và Trình Dã bị xô đẩy đi vào phòng lớn nhất. Trong phòng sương khói lượn lờ, có người hắng giọng hát: "Chết cũng phải yêu - -“

Vị trí trung tâm một vòng người. Nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy người ngồi ở ghế chính. Bộ âu phục được cắt may vừa vặn, kính gọng kim loại.

Anh ta chỉ ngồi ở đó, cái gì cũng không làm, trên người toả ra khí chất lười biếng cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người. Thẩm Lệ, bá chủ phương bắc tương lai.

Xuất thân bần hàn giống như tôi, dựa vào thành tích xuất sắc nên được cử đi du học. Ra nước ngoài du học, giành được giải vàng đầu tiên trong đời tại cuộc thi khởi nghiệp Mỹ. 26 tuổi về nước sáng lập công ty của mình, là một thế hệ giàu có thực sự.

Tài lực của công ty anh ta cũng là thứ duy nhất có thể chống lại tập đoàn Trình Kiến. Một đám người chúng tôi đột nhiên tiến vào, những người đang ca hát và nhảy múa đều nhìn với ánh mắt tò mò.

Chỉ có Thẩm Lệ chậm rãi ghé sát vào ly rượu đỏ trên tay, nếm nhẹ một ngụm. Anh ta dường như không quan tâm đến mọi thứ.

“Anh Lệ, đây là Trình Dã, tháng trước gây sự ở chỗ chúng ta.”

Thì ra là ở trước mặt lão đại, lật sổ kẻ thù cũ. Nhân viên phục vụ đi qua, Trình Dã thuận tay cầm lấy một ly rượu, ngửa đầu uống.

“Anh Lệ, em không biết anh trở về, em tự phạt một chén.”

Căn phòng yên tĩnh như một nhà xác. Không ai nói chuyện, không ai cử động, thở cũng cẩn thận từng li từng tí.

“Cạch cạch.”

Thẩm Lệ đặt ly rượu xuống, đáy ly va chạm với mặt bàn, âm thanh thanh thúy vang lên đột ngột. Người đàn ông bên cạnh Thẩm Lệ có khuôn mặt hoa đào. Ánh mắt nhớp nháp nhìn tôi nửa ngày, không có ý tốt nói:

“Bạn gái của anh Dã xinh đẹp như vậy, sao không để cô ấy kính rượu cho anh Lệ làm quen?”

15.

Trình Dã vô thức đứng trước người tôi, ý tứ bảo vệ rất rõ ràng. Đáng tiếc, Trình Dã bây giờ ở trước mặt Thẩm Lệ, chỉ là con kiến hôi. Bản thân cũng khó bảo toàn, nói chi là bảo vệ tôi.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, an ủi hắn không sao. Nâng ly rượu lên, đi về phía Thẩm Lệ.

“Anh Lệ, chén này em kính anh.”

Thẩm Lệ ngồi ở giữa, chen qua đám người có chút chật chội. Hơn nữa người đàn ông mặt hoa đào bên cạnh Thẩm Lệ còn cố ý duỗi chân khiến tôi bị vấp. Tôi nhìn thấy, rồi giẫm lên chân hắn mà đi.

Như ý vấp ngã trước người Thẩm Lệ. Chính xác mà nói, là trước chân Thẩm Lệ. Chén rượu này một chút cũng không lãng phí, đổ hết vào giữa hai chân của anh ta.

Mọi người xung quanh hít một hơi lạnh.

“Thật xin lỗi.”

Thẩm Lệ nhíu mày, ánh mắt cuối cùng cũng tập trung ở trên mặt của tôi.

Cút.”

Đôi môi mỏng của anh ta khẽ mở.

“Còn không mau cút!”

Có người lên tiếng hòa giải.

Đều cút hết đi."

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo uy áp của bậc bề trên. Người trong phòng nối đuôi nhau đi ra, sợ chậm một chút sẽ bị tai bay vạ gió. Trình Dã bị mấy kẻ thù kéo đến một nơi khác.

Hắn có thể không đi, nhưng họ nói nếu hắn không đi sẽ kéo tôi đi. Trình Dã không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, bảo tôi về nhà trước. Lần này đi khẳng định lành ít dữ nhiều.

Trong lòng tôi ước gì hắn được dạy dỗ đàng hoàng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ không nỡ, dặn dò: “Cẩn thận.”

Trước khi Trình Dã rời đi, vỗ vỗ đầu tôi trấn an: "Không sao đâu, chỉ là đùa vui thôi.”

Bóng dáng bọn họ đi xa, tôi quay đầu đi tới gara ngầm. Chặn trước chiếc Maybach của Thẩm Lệ. Màn che cửa sổ xe được kéo lên, nghĩ đến Thẩm Lệ ở trong không gian nhỏ hẹp đang thay quần, tôi liền cảm thấy buồn cười.

“Có mang đồ lót trong khi thay đồ không?”

Đột nhiên cửa xe mở ra, Thẩm Lệ duỗi chân dài ra. Nhìn thấy tôi, trong mắt hắn hiện lên phiền chán. Lập tức rút một xấp tiền từ trong ví ra ném cho tôi.

“Cút.”

Thấy tôi không chịu đi, lại quăng thêm một xấp.

“Gặp tôi còn không chịu đi.”

Anh ta cúi người, đè vai tôi lại, giọng nói âm trầm: “Con người tôi không có kiên nhẫn, hơn nữa tôi không thích người phụ nữ của kẻ khác.”

Tôi ôm cổ hắn: “Vậy không phải càng kích thích sao?”

16.

Một giây sau, Thẩm Lệ hung hăng đè tôi lên xe. Dùng sức rất lớn, khiến lưng tôi đau.

“Tôi đối với loại thủ đoạn nhỏ này của cô không có hứng thú.”

Nói thì nói thủ đoạn, nhưng trọng âm lại rơi vào chữ “nhỏ", ánh mắt lưu manh của anh ta đảo qua nửa người trên của tôi.

Thẩm Lệ lớn hơn tôi tám tuổi, cảm giác áp bức của đàn ông trưởng thành khiến tôi không thở nổi.

“Nói giỡn thôi.”

Tôi đẩy anh ta ra, nhưng vẫn bị anh ta b óp cổ: "Gần đây không phải anh muốn mảnh đất phía nam thành phố kia sao? Tôi có thể nói cho anh biết giá của tập đoàn Trình Kiến.”

Trong mắt Thẩm Lệ dâng lên một lớp sương mù, khó có thể nhìn thấu. Sức lực trong tay anh thả lỏng. Tôi nhân cơ hội thở dốc.

“Dựa vào cái gì?”

“Nếu anh tin tôi cũng sẽ không chịu thiệt, nhưng không tin tôi sẽ tổn thất một hạng mục lớn.”

Thẩm Lệ vuốt ve chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dài đằng đẵng.

“Cô vì cái gì mà muốn giúp tôi?”

Ánh mắt Thẩm Lệ tìm tòi nghiên cứu trên mặt tôi.

“Hay là nói cô muốn có được cái gì?”

Quả nhiên là thương nhân trời sinh, luôn có thể nắm được mấu chốt.

“Sau khi trúng thầu xây dựng, tôi muốn hai phòng thương phẩm, một cửa hàng.”

Thẩm Lệ trầm mặc một hồi, cười rộ lên.

"Cô bé, cô có biết mảnh đất phía nam thành phố kia nếu lấy được có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?"

"Cô chỉ cần hai căn phòng thương phẩm, và một cửa hàng thôi sao?"

Tôi đương nhiên biết, nhưng đối mặt với Thẩm Lệ, tỏ ra không hiểu hoàn toàn có thể bảo vệ chính mình. Tôi cũng không thể nói tôi sống lại, không muốn mảnh đất này rơi vào tay ba của Trình Dã chứ? Quỷ mới tin tôi.

Thật ra tôi đã nói dối Trình Dã. Tôi vẫn luôn nói với hắn cả đời này hắn cũng sẽ không được ở bên Thẩm Du. Nhưng trên thực tế, hắn là con riêng của tổng giám đốc tập đoàn Trình Kiến — Trình Viễn Giang.

Sau khi Trình Viễn Giang lấy được mảnh đất ở phía Nam thành phố, trở thành người giàu nhất Nam thành, sẽ nhận Trình Dã về. Cha con tình thâm, ông ta cho hắn rất nhiều tiền, còn đưa hắn lên làm tổng giám đốc công ty.

Kiếp trước bởi vì ba tôi một mực muốn đòi công đạo cho tôi. Khi họ đang làm việc trên cao tại công trường của ông, họ đã làm xáo trộn thiết bị khiến ba tôi rơi từ trên cao xuống và tử vong.

Trình Dã nhảy một cái biến thành phú nhị đại, Thẩm Du sau khi tốt nghiệp liền gả cho hắn.

Hai người hạnh phúc mỹ mãn, còn sinh một cặp song sinh, là vợ chồng gương mẫu nổi tiếng.

Tôi muốn xem, cả đời này không có tiền, vở kịch này của bọn họ sẽ diễn như thế nào. Còn diễn được hay không. Thừa dịp Thẩm Lệ còn đang suy nghĩ, tôi lấy hợp đồng từ trong túi ra đưa cho anh ta.

"Nói không có bằng chứng, đây là hợp đồng."

"Buổi đấu thầu còn cách một khoảng thời gian nữa, anh có thể suy nghĩ thật kỹ. Đúng rồi, chuyện của em gái anh, có lẽ tôi có thể giúp đỡ.”

Nghe được hai từ em gái, ánh mắt Thẩm Lệ đột nhiên trở nên sắc bén. Tôi ném thẻ trường cho anh ta.

“Suy nghĩ kỹ rồi tới tìm tôi.”

17.

Thương nhân đa nghi, để cho hắn sinh ra hứng thú với tôi mới là cách hay. Cố gắng chống đỡ đến khi rời khỏi tầm mắt của Thẩm Lệ, tôi mới mềm nhũn ngồi xổm trên mặt đất. Hiện tại ở giai đoạn này, đắc tội Thẩm Lệ so với đắc tội Trình Dã càng khó hơn.

Nghỉ học kết thúc, tôi vẫn trở lại trường như thường lệ. Trên trán Trình Dã có một vết thương rõ ràng. Tôi đau lòng dán băng cá nhân hoạt hình cho hắn.

Hắn ngoài miệng nói xấu quá, nhưng cũng không xé bỏ. Thậm chí còn không đổi băng cá nhân Thẩm Du chuẩn bị cho hắn. Tan học, Trần Ngôn Thanh đưa cho tôi một phần tư liệu.

“Bài giảng theo chủ đề của một giáo viên thành phố."

Nhận thấy cậu ấy đang giúp tôi học tập, tôi nhận lấy tờ tài liệu và mỉm cười cảm ơn: “Cám ơn cậu, Trần Ngôn Thanh.”

Trần Ngôn Thanh luôn luôn tỏ ra lạnh lùng, có lẽ là do thời tiết lạnh, nên lỗ tai và chóp mũi đỏ bừng vì lạnh. Cậu ấy sờ sờ mũi.

“Đừng để ý, tôi chỉ là không muốn thắng như vậy thôi.”

Cậu ấy nhìn chủ nhiệm lớp rồi lại nhìn tôi: "Nếu cậu có gì cần hỗ trợ, có thể nói với tôi.”

Tôi cười nói: "Được.”

Nhưng tôi sẽ không cuốn Trần Ngôn Thanh vô tội vào. Nếu như không bị ảnh hưởng, tôi sẽ như Trần Ngôn Thanh trải qua năm cuối cấp bình yên.

Tôi muốn bảo vệ cậu ấy an tâm thi đại học, cũng như bảo vệ chính mình không bị nhắm đến. Sở dĩ Trần Ngôn Thanh nói như vậy, là bởi vì gần đây Thẩm Thừa Vận càng ngày càng quá đáng.

Thường xuyên tìm lý do phạt tôi không được nghe giảng, trong giờ học thì bảo tôi đi giúp bưng trà rót nước, dọn dẹp vệ sinh, chấm bài thi giúp ông ta.

Còn nói một cách hoa mỹ, một học sinh giỏi là phải phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất và nghệ thuật, đây là sự rèn luyện đối với tôi.

Sau vài tuần liên tục, tôi làm bộ như không nhịn được nữa, đến văn phòng tìm ông ta.

“Thầy Thẩm, vì sao thấy lại đối xử với em như vậy?”

Thẩm Thừa Vận nhấp một ngụm trà đặc.

"Giang Sở, tôi biết em là một đứa trẻ thông minh. Với năng lực của em, cho dù tham gia cuộc thi cũng có thể thi đậu.”

Vẻ mặt tôi mờ mịt nhìn về phía Thẩm Thừa Vận, làm bộ như không hiểu ý ông ta.

“Cho nên?”

“Cho nên tôi đem danh ngạch cử đi cho em, đổi lại khi đi thi em phải viết tên của Thẩm Du.”

Cười chet, tôi vốn cho rằng ông ta chỉ là muốn tôi từ bỏ danh ngạch cử đi học. Có lẽ là thành tích cả đời Thẩm Du không ổn định, cho dù tôi từ bỏ, cô ta nhất định cũng không thể lấy được, cho nên mới thay đổi phương thức.

"Thầy Thẩm, thầy có biết gian lận trong kỳ thi là phạm pháp không?"

“Ở trường học tôi chính là pháp... Tôi khuyên em sớm thức thời một chút, bằng không đến lúc đó danh ngạch cử đi học sẽ không phải của em, cả cuộc thi em cũng không thể tham gia..."

18.

Thẩm Thừa Vận tràn đầy uy hiếp. Đối với một cô bé cái gì cũng không hiểu, trong nhà cũng không có người chống lưng như tôi mà nói, đúng là thủ đoạn PUA rất ưu tú.

Nhưng tôi không còn là một đứa trẻ nữa. Đài phát thanh thể dục giữa giờ, giáo viên ngữ văn bảo tôi đọc diễn cảm bài văn đoạt giải. Tôi trực tiếp phát ra đoạn ghi âm Thẩm Thừa Vận uy hiếp tôi:

“Cho nên tôi đem danh ngạch cử đi cho em, đổi lại khi đi thi em phải viết tên của Thẩm Du.”

"Thầy Thẩm, thầy có biết gian lận trong kỳ thi là phạm pháp không?"

“Ở trường học tôi chính là pháp... Tôi khuyên em sớm thức thời một chút, bằng không đến lúc đó danh ngạch cử đi học sẽ không phải của em, cả cuộc thi em cũng không thể tham gia..."

Toàn trường xôn xao, các bạn học vẫn luôn bất mãn với Thẩm Thừa Vận đem ghi âm đăng lên mạng. Tôi cũng viết một bài văn ngắn trình bày chi tiết việc Thẩm Thừa Vận chèn ép tôi.

Ví dụ như báo danh học sinh được đề cử đi học cố ý không báo tên tôi. Bắt tôi dọn dẹp nhà vệ sinh trong giờ học...

“Con nhóc nhà mày dám lừa tao!”

Thẩm Thừa Vận kích động lao vào phòng phát thanh.

"Đủ rồi. Tôi yêu cầu anh chăm sóc tốt cho những học sinh đứng đầu. Đây là cách anh chăm sóc họ sao?"

Hiệu trưởng nổi giận đùng đùng bảo bảo vệ mang Thẩm Thừa Vận đi. Sau đó quay lại và vỗ vai tôi một cách trìu mến.

“Cô bé đừng sợ, hiệu trưởng sẽ làm chỗ dựa cho em.”

Nực cười, tôi có thể là Trạng Nguyên tương lai, chưa kể Thẩm Thừa Vân bây giờ cũng vô dụng. Bất kể là vì hình tượng trường học hay là vì tỷ lệ trúng tuyển, họ đều phải bảo vệ tôi.

Thẩm Thừa Vận cùng ngày đã bị sa thải. Đoạn ghi âm truyền ra ngoài, cả đời này ông ta cũng không có cơ hội tìm được một công việc tốt.

Thẩm Du bị người cha cặn bã liên lụy, tự lcho mình còn không xuể, không có thời gian tìm tôi tra hỏi. Cuộc sống không dễ gì được yên tĩnh.

Lớp tự học buổi chiều, hiệu trưởng đột nhiên mở cửa: “Giang Sở, ra ngoài một chút.”

“Hiệu trưởng có chuyện gì vậy?”

“Anh của em tìm em.”

Nhìn thấy Thẩm Lệ trên chiếc Maybach, tôi mới biết được tôi còn có thêm một anh trai.

“Suy nghĩ kỹ chưa?”

19.

Sắc mặt Thẩm Lệ không do dự, kéo tôi lên xe, chạy thẳng đến viện an dưỡng. Xe chạy rất nhanh, khung cảnh bên ngoài cửa sổ mờ đi.

“Cô đã đi thăm Thẩm Hân.”

Giọng Thẩm Lệ khẳng định, trên máy tính bảng chiếu hình ảnh tôi chăm sóc Thẩm Hân. Đúng vậy, là tôi cố ý. Loại người như Thẩm Lệ, nếu như không nắm lấy điểm yếu của anh ta, làm sao anh ta có thể giúp tôi?

“Thẩm tiên sinh, gần đây tâm tình Thẩm tiểu thư không ổn định lắm, lần trước Giang tiểu thư đến thăm cô ấy, cô ấy rất vui vẻ.”

Hộ lý nói chi tiết. Xem video cũng biết, Thẩm Hân rất thích tôi. Thẩm Hân nhìn thấy tôi trong nháy mắt ngừng gào thét, cười ngọt ngào. Tôi đi qua ôm cô ấy, cô ấy im lặng.

Cha mẹ của anh em Thẩm Lệ xảy ra t ai n ạn xe cộ khi bọn họ học tiểu học, cùng lúc qua đời. Thẩm Lệ học ở trường, sau đó lên đại học xuất ngoại, thời gian ở nhà rất ít.

Mấy năm nay anh ta một mực dốc sức làm việc bên ngoài, chỉ muốn tạo dựng tên tuổi cho mình và cho em gái có cuộc sống tốt hơn. Không ngờ khi kiếm được tiền rồi, thì em gái lại bị đ iên.

Những năm Thẩm Lệ ở bên ngoài, Thẩm Hân do ông bà nội chăm sóc. Cũng may cô bé hiểu chuyện, thành tích học tập rất tốt.

Nhưng vào ngày thi cấp ba năm đó cô bé lại đột nhiên không tham gia cuộc thi, lúc xuất hiện lại ở trước mặt mọi người thì đã đ iên rồi.

Thẩm Lệ trở về, một chút manh mối cũng không có. Anh ta trà trộn vào các đại hội sở cũng là muốn tìm ra chân tướng năm đó.

Mà tôi chú ý đến Thẩm Hân, là bởi vì vì trải nghiệm của cô ấy rất giống với trải nghiệm của tôi ở kiếp trước. Thẩm Hân và Thẩm Du học cùng một trường trung học cơ sở.

Trường trung học cơ sở này chỉ có một suất được cử đi học ở trường trung học trọng điểm. Mà thành tích của Thẩm Hân vẫn tốt hơn Thẩm Du. Cái này cũng quá trùng hợp.

Lúc nói chuyện phiếm với Thẩm Thừa Vận, tôi tình cờ biết được thành tích thi cử của Thẩm Du rất không ổn định. Không biết có phải tố chất tâm lý kém hay không, vừa đến kỳ thi lớn liền thất bại.

Cho nên đặc biệt cần danh ngạch cử đi. Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Thẩm Hân cho thấy cô ấy đã bị xâm phạm, nhưng thủ phạm đã xử lý sạch sẽ, không thể tìm thấy bằng chứng.

Thẩm Hân bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, phần ký ức kinh hoàng đó đã hoàn toàn bị lãng quên. Tôi chơi với Thẩm Hân một lúc, ánh mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt cô ấy thuần khiết như thiên sứ.

Thẩm Lệ ẩn trong bóng tối, nắm tay siết chặt. Anh ta hẳn là rất hối hận vì đã không chăm sóc tốt cho em gái mình.

Thẩm Hân đột nhiên gõ cửa sổ xe, Thẩm Lệ vui mừng nhận lấy hoa của em gái tặng.

“Anh, cho anh này~”

Ánh mắt Thẩm Lệ đỏ rực.

20.

Trên đường trở về, Thẩm Lệ ném cho tôi một bản hợp đồng.

“Ký xong rồi, đấu thầu thành công sẽ cho cô thêm 500 vạn.”

Tôi tiếp nhận hợp đồng, nhất thời còn chưa thích ứng kịp.

“Chuyện của em gái tôi, cô biết được những gì?”

“Chỉ là suy đoán, anh cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, có thể đến lúc đó còn cần anh hỗ trợ.”

Thẩm Lệ cười tươi: "Cô có biết nếu đùa giỡn tôi sẽ có hậu quả gì không?"

Xe đến, tôi mở cửa xe, đưa giá thầu của tập đoàn Trình Kiến cho Thẩm Lệ.

“Chờ anh trúng thầu, tin tưởng tôi cũng không muộn.”

Vào học kỳ thứ hai của năm cuối trung học, cuộc sống trôi qua thật nhanh.

Một tháng, hai tháng…..

Tháng thứ ba Thẩm Lệ trúng thầu, liền mời tôi ăn cơm.

“Chén này tôi kính cô.”

Anh ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, mới nhớ tới tôi còn đang đi học, quay đầu đổi cho tôi ly nước trái cây.

"Cô uống cái này."

“Suy đoán của anh cần tôi giúp gì?"

Tôi nuốt miếng bít tết trong miệng.

“Hiện tại anh đã tin tôi chưa?”

“Tôi tin, chỉ cần có một chút hy vọng, tôi đều tin.”

Tổng giám đốc tập đoàn Trình Kiến — Trình Viễn Giang rất tức giận vì không lấy được mảnh đất kia, hấp tấp mua một mảnh đất ma ở phía đông thành phố. Giá thấp, rủi ro cao.

Ông ta thật đúng là chôn một quả lựu đạn tốt. Năm cuối kết thúc, thành tích của tôi mấy lần thi thử đều đứng đầu. Việc cử đi cơ bản đã ổn định.

Bên chúng tôi cũng phải tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học, vượt qua điểm cơ bản mới có thể trúng tuyển. Gần đây số lần Thẩm Du tìm Trình Dã càng ngày càng nhiều.

Nhưng tranh cãi chiếm đa số, đại đa số thời gian đều tan rã trong không vui. Một tuần trước kỳ thi đại học, bọn họ nổ ra tranh cãi lớn nhất.

Thẩm Du túm lấy cổ áo Trình Dã, điên cuồng nói: "Dùng phương pháp giống như lúc thi cấp ba không được sao? Cậu hiện tại lại muốn làm người tốt à?"

“Trình Dã, tôi nói cho cậu biết, không có đường quay lại đâu!"

Phương pháp giống như lúc thi vào cấp 3, là cái gì đây?