VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 395: Năng lực



Turan phải mất thêm gần mười phút nữa mới quay trở lại xe. Kull vẫn còn bận bịu làm gì đó, chưa kịp có mặt ở đây. Dù vậy, Turan vẫn quyết định lái xe đến chỗ lối vào phó bản ‘Tàn tích Gufara’. Darmil có lên tiếng thắc mắc thì cậu ta chỉ bảo:

– Không cần phải lo cho tên đó. Cậu ta nếu có gặp vấn đề gì thì chắc chắn sẽ báo cho chúng ta. Nếu chuyện nhỏ nhặt đó mà một thám đạo như cậu ta cũng không làm được thì chẳng đáng tin cậy chút nào.

Darmil không hiểu lắm lời của đội trưởng, nhưng nó cho hẳn là đúng, liền gật tỏ ý đồng tình. Cứ thế, chiếc xe bán tải nhanh chóng đưa hai người chạy đến vùng sa mạc rộng lớn.

Từ rừng Hayet hướng về phía nam, đất đai càng lúc càng trở nên cằn cõi, cuối cùng là hướng đến một vùng sa mạc. Dĩ nhiên, nếu là khu vực ven sông Naruv, cây cối vẫn có thể sinh trưởng được, nhưng cách xa hơn về phía tây dòng sông, cũng chính là nơi phó bản ‘Tàn tích Gufara’ tọa lạc, chỉ thấy toàn là cát.

Biết trước được điều này, Turan đã chọn loại xe có thể chạy tương đối ổn định trên cát. Dĩ nhiên, tính linh hoạt của xe trong môi trường này vẫn là bị hạn chế, nên nếu đụng độ phải đám quái nào, cả đội sẽ phải xuống xe giải quyết dứt điểm chứ không thể chạy bỏ chúng như trước được vì rất nguy hiểm.

Darmil đối với chuyện này lại có chút vui vẻ cùng mong chờ. Nó đã phải kiềm nén rất nhiều suốt mấy giờ qua, nếu được bộc phát một đợt hết mình thì thật không còn gì tuyệt hơn.

Turan như đọc được suy nghĩ của Darmil, vừa đánh tay lái tránh một tảng đá lớn nổi lên một cách bất thường giữa đường xong, cậu ta bảo:

– Cậu rất khó chịu?

Darmil cho là đội trưởng của nó đang nói tới sự kiềm nén không đánh nhau của mình, liền đáp:

– Phải. Tôi thật không nhịn nổi.

Turan cười một tiếng, chỉ tay về phía một đám Chuột cao cẳng ở đằng xa đang nhìn chằm chằm về phía nơi đây. Chúng không có vẻ gì là muốn lao tới, dù sao thì khoảng cách vẫn còn rất lớn.

– Chuột cao cẳng, quái cấp độ 10, điểm mạnh là tốc độ và sức lực, trong khi khả năng chịu đựng sát thương nguyên tố kém. Chúng thậm chí rất sợ lửa, chỉ cần vài quả cầu lửa, dù là thi triển thông qua bùa chú bởi một tên du hành giả nghiệp dư vẫn giải quyết gọn cả đám.

Darmil nghe, không hiểu lắm ý của đội trưởng. Nhưng nếu là về sử dụng lửa thì nó không có cách.

Thấy người đồng đội của mình chưa hiểu được vấn đề, Turan tiếp tục:

– Tuy nhiên, nếu một du hành giả lao đầu vào cận chiến với chúng, sẽ rất là khó khăn, kể cả khi du hành giả đó có Thần cấp cao hơn đối phương. Nói cách khác, cậu là bị chúng khắc chế. Đừng liều lĩnh mà không suy nghĩ.

Darmil ngẩn người. Nó không ngờ là Turan có ý này. Quả thật, nó cảm giác được từ đám quái một mối đe dọa không hề nhỏ. Đây như là bản năng của nó vậy.

Dĩ nhiên, nếu chỉ phải đối đầu với một hay hai con Chuột cao cẳng, Darmil sẽ chẳng có gì phải sợ. Tiếc là bây giờ đối phương có cả đám gần mười con, ngu ngốc lao vào thì cái kết sẽ là vô cùng thê thảm.

Dẫu thế, Darmil vẫn khó chấp nhận được việc mình không thể đánh nhau với chúng. Nó thật sự còn quá yếu, nhưng càng vì thế, nó càng muốn chiến đấu nhiều hơn, để cải thiện và phát triển bản thân. Hơn hết là, cho dù khả năng chiến thắng là vô cùng thấp, nó cũng sẽ lựa chọn tiến lên, chỉ vì khả năng chiến thắng là vẫn có.

Nhìn thấy được sự quyết tâm cùng không cam chịu từ Darmil, Turan huơ tay mấy cái, bảo:

– Được rồi. Cậu có thể đánh nhau với chúng. Tôi sẽ ở sau đảm bảo không có quá nhiều vấn đề xảy ra.

– Được ư?!

Darmil thốt, chồm hẳn người về trước với vẻ háo hức.

– Được. – Turan xác nhận – Tuy nhiên, cậu nhất định không được kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình. Giờ chúng ta còn chưa có vào phó bản, đừng có khiến tôi thất vọng. Đôi lúc, lui lại để giữ gìn thực lực bản thân mới đúng đắn nhất.

Darmil gật mạnh đầu, đáp:

– Dĩ nhiên. Tôi chắc chắn sẽ không làm cậu thất vọng. Hãy chờ xem!

Chốc, chiếc xe bán tải chạy chậm dần rồi ngừng hẳn. Từ đây đến chỗ đám Chuột cao cẳng vẫn còn một đoạn khá xa, nhưng việc tiến gần với phương tiện di chuyển của tổ đội đương nhiên là phải tránh. Tổ đội không có một người chuyên về cơ khí, đây quả thật thiếu hụt lớn.

Darmil bước xuống xe, kiểm tra qua một lượt trang bị và vật phẩm hiện có của mình, xác nhận đủ để giải quyết đám quái thì mới nhấc chân tiến về trước.

Đám Chuột cao cẳng có cả thảy tám con, đều là cấp độ 10, không cần phải nghĩ cũng biết là vô cùng khó chơi, nhất là khi Darmil chỉ đang có một mình. Turan sẽ không giúp cậu, thay vào đó giám sát xung quanh, đảm bảo không có mối nguy hại nào khác làm phiền, cũng như kịp thời ra tay hỗ trợ khi nó gặp nguy hiểm.

Darmil cảm thấy vô cùng an tâm. Dưới sự quan sát của đội trưởng, mọi hiểm nguy giờ đều thật nhỏ bé đối với nó. Hơn cả là, Darmil hưng phấn cực kì. Nó đến cùng cũng được thể hiện bản thân cho Turan thấy.

Chỉ tiếc là Darmil còn chưa có được một trận đấu ra trò với cậu ta, đoán chừng sẽ phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa vì bây giờ Thần cấp giữa hai người có sự chênh lệch khá lớn. Darmil tự tin vào khả năng của chính mình, nhưng nó không ngạo mạn tới mức ảo tưởng rằng bản thân có thể đối đầu đội trưởng với bất lợi như thế. Đó không khác gì là tự rước lấy nhục, càng khiến Turan thêm xem thường.

Hiện tại, Darmil đang có Thần cấp là 8, tức thấp hơn bất kì con Chuột cao cẳng nào mà nó sắp phải đối mặt. Tình huống thông thường, sẽ không có một du hành giả dám liều lĩnh làm điều mà nó đang làm cả, vì đó không khác gì là tìm chết. Hơn nữa, đối phương còn là chủng quái khắc chế nó ở mức độ nhất định.

Darmil không nghĩ ra được một chiến thuật phù hợp nào, mà thực tế thì nó chẳng dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ vì biết rằng cố nghĩ cũng không có kết quả. Đối với Darmil, thứ mà bản thân không giỏi, nó tự nhiên sẽ không phí sức đi làm. Lựa chọn của nó lúc này chỉ có thể là xông thẳng tới, vung chùy, kích hoạt kỹ năng, tránh né và chống đỡ những đòn công của kẻ địch càng nhiều càng tốt, cứ thế kéo dài đến khi nào toàn bộ đám quái đều bị tiêu diệt là xong.

Nhưng rồi, bước chân của Darmil dừng lại. Nó hít sâu một hơi, quay đầu liếc nhìn sang bên. Suy nghĩ, nó thật sự không làm nổi, nhưng cảm giác của bản thân chưa bao lừa gạt nó.

Ở phía trước, chờ đợi Darmil chính là thất bại. Trạng thái hiện giờ của nó không đủ để đối phó với toàn bộ đám quái tám con kia. Nguyên nhân rõ ràng chỉ có một, nó không được phép sử dụng kỹ năng chủ đạo của mình.

Và ngay lúc này, một ngọn lửa đang dàn nhen nhóm trong người Darmil, kích thích, dụ hoặc, cưỡng ép nó phải dùng tới kỹ năng chủ đạo. Nếu không, nó sẽ thua, ngay tại đây.

Ngọn lửa này luôn xuất hiện trong bất kì trận chiến nào của Darmil, đến vô cùng quen thuộc. Ngọn lửa sẽ lớn dần, rồi bùng cháy, tuôn trào năng lượng ra khắp từng phần cơ thể của Darmil, khiến nó trở nên cực kì mạnh mẽ, cảm tưởng như đủ sức phá tan mọi vật cản.

Tuy nhiên, giờ Darmil nhất định phải kiềm chế ngọn lửa đang dấy lên đó. Nếu nó không làm được, cũng đừng tính đến chuyện chiến đấu với đám quái kia nữa, vì nó đã lập tức thua trong mắt Turan rồi.

Quá khó. Darmil cắn chặt răng. Đề bài mà Turan giao cho chưa bao giờ là dễ dàng. Quả thật, nó đã quá phụ thuộc vào kỹ năng chủ đạo của mình rồi.

‘Cuồng nộ’ là một kỹ năng vô cùng mạnh mẽ, Darmil hiểu rõ điều đó, cũng đã được Turan giảng giải qua mấy lần. Thế nhưng để đổi lấy sự mạnh mẽ của kỹ năng ‘Cuồng nộ’, chủ sở hữu sẽ phải từ bỏ sự tỉnh táo, khả năng kiểm soát bản thân, lại khó mà ngừng lại một khi đã bắt đầu.

Chỉ mới hôm qua thôi, Darmil đã có một trận đánh sống mái với chính người đồng đội của mình là Kull. Nguyên nhân của trận đánh dù được Kull nhận là phần lỗi của mình, Darmil vẫn thấy rằng bản thân không thoát được trách nhiệm. Nếu không phải nó mất bình tĩnh, không phân biệt được đối phương là đồng đội thì vốn đã mọi chuyện đã là yên ổn. Mà đó là nó còn chưa có rơi vào trạng thái ‘Cuồng nộ’.

Có lẽ, trong mắt Turan, biểu hiện của Darmil tối qua chính là một sự thất bại. Một tên đồng đội mang tới nhiều phiền phức hơn là ích lợi, chẳng ai mong muốn cả. Thậm chí là bản thân Darmil, nó cũng khó mà chấp nhận được.

– Có thể thắng được sao?

Darmil lẩm bẩm, đưa mắt nhìn về phía đám Chuột cao cẳng đang chăm chú quan sát mình. Chúng đã vào trạng thái cảnh giác cao độ, bất kì lúc nào cũng có thể đồng loạt xông về trước tiêu diệt đối phương.

Vốn dĩ, Darmil không nên sợ. Mà thực tế thì, cảm giác hiện tại của nó cũng không phải là sợ. Đó nên là lo ngại. Đánh với đám quái, nó có thể thắng, nhưng đến cùng vẫn là một sự thất bại thôi.

Darmil cảm thấy bất lực. Nó không giỏi suy nghĩ, tự nhiên không tìm được cách giải quyết vấn đề của mình. Đoán chừng đối với Turan, đây chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản, vung tay liền xong.